Mục lục
Long Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông có thể cút rồi”.

“Hả? Hồ tổng, cô nói vậy là ý gì?”.

“Tôi nói ông có thể cút rồi!”, mặt Hồ Tư Viện lạnh nhạt.

Dương Thiên Quốc ngay lập tức hoảng hốt: “Hồ tổng, đừng mà, cô cho tôi thêm một cơ hội nữa đi…”.

Hồ Tư Viện lạnh lùng nhìn Dương Thiên Quốc một cái, nếu sai lầm Dương Thiên Quốc phạm phải không dính đến Trần Phong thì cô còn có thể cho Dương Thiên Quốc một cơ hội, nhưng sai lầm Dương Thiên Quốc phạm phải lại liên quan đến Trần Phong, cô không thể cho Dương Thiên Quốc cơ hội nào hết cả.

Hồ Tư Viện lại chuyển mắt sang Vương Đức Phát, Vương Đức Phát vội vàng nói: “Nếu Hồ tổng đã là bạn bè với người anh em này, thì tôi sẽ nhường tầng một cho người anh em này”.

Vương Đức Phát chịu thua rồi.

Ông ta buộc phải chịu thua, từ thái độ của Hồ Tư Viện với Dương Thiên Quốc có thể thấy, Hồ Tư Viện và Trần Phong chắc chắn không phải chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, lúc này nếu ông ta không nhún nhường thì Hồ Tư Viện chắc chắn sẽ không hòa nhã gì với ông ta.

“Không cần nữa”.

Hồ Tư Viện bình tĩnh nói.

Không cần? Vương Đức Phát sửng sốt, Hồ Tư Viện nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô định đứng về bên mình?

Mặc dù mừng thầm trong bụng, nhưng trên mặt Vương Đức Phát lại không thể hiện ra: “Hồ tổng, cứ để một tầng cho người anh em này đi, dù sao người anh em này cũng dẫn bao nhiêu người đến thế này…”.

“Chủ tịch Vương, tôi nghĩ ông không hiểu ý của tôi”, Hồ Tư Viện không hề nể nang gì ngắt lời Vương Đức Phát: “Tôi nói không cần nữa là ông cũng có thể cút rồi”.

“Tôi cút?”, Vương Đức Phát trợn tròn mắt, trong mắt toàn là không thể tin nổi.

“Đúng, ông cút, Khách sạn Kim Mã không chào đón ông”, Hồ Tư Viện lạnh lùng nhìn Vương Đức Phát, nói: “Bây giờ, xin mời ngay lập tức dẫn người nhà của ông cút khỏi Khách sạn Kim Mã!”.

Lạnh như băng, ngang tàng!

Hoàn toàn không nể mặt Vương Đức Phát!

“Hồ tổng, cô không cảm thấy mình làm vậy hơi quá đáng sao?”, sắc mặt Vương Đức Phát đỏ bừng, ông ta dù gì cũng là phó chủ tịch của doanh nghiệp top 500 thế giới, thế mà giờ Hồ Tư Viện lại bảo ông ta dẫn người nhà cút đi.

Nếu hôm nay ông ta cút khỏi đây thật thì những bạn bè, họ hàng hôm nay ông ta mời tới sẽ nhìn ông ta thế nào?

“Quá đáng?”, Hồ Tư Viện cười khẩy: “Tôi quá đáng đấy, ông làm gì được tôi?”.

“Cô…”.

Vương Đức Phát tức đến mức không nói nên lời, nếu là người khác dám nói với ông ta như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không bấm bụng chịu thế này, nhưng Hồ Tư Viện là ai chứ?

Con gái độc nhất của Hồ Kinh Hải, cựu người giàu nhất Tô Châu, người thừa kế tương lai của nhà họ Hồ, hôm nay ông ta dám gây sự với Hồ Tư Viện, thì ngày mai ông ta sẽ bị đá khỏi hội đồng quản trị của Tập đoàn Trung Thịnh.

“Đuổi cả nhà bọn họ ra cho tôi”, Hồ Tư Viện chẳng thèm tốn nước bọt với Vương Đức Phát nữa, mà ra lệnh luôn.

Các bảo vệ đang chờ bên cạnh đương nhiên không dám nói nhiều, tiến lên mời Vương Đức Phát ra ngoài luôn.

“Anh Phong, rất xin lỗi vì đã để việc này xảy ra”, sau khi đuổi sạch họ hàng, bạn bè của Vương Đức Phát ra khỏi Khách sạn Kim Mã, Hồ Tư Viện lại đi đến trước mặt Trần Phong.

“Không sao”, Trần Phong xua tay, nếu biết trước Khách sạn Kim Mã là tài sản của Hồ Tư Viện, thì anh căn bản sẽ không nhiễu sự như vậy, gọi điện luôn cho Hồ Tư Viện thì mọi việc sẽ ổn thỏa ngay.

“Dạ”, Hồ Tư Viện khẽ gật đầu, nhìn bọn Hạ Mộng Dao và Lâm Tiêu Hiền một cái, rồi nói: “Anh Phong, hội trường khách sạn bây giờ đã dọn sạch rồi, anh và chị dâu với ông ngoại có thể lên rồi”.

“Làm phiền em rồi, Tư Viện”.

“Không phiền”, Hồ Tư Viện mỉm cười, thực ra đáng lý ra Khách sạn Kim Mã phải là tài sản của Trần Phong, chỉ có điều Tô Chiếu Hi năm ấy đã giao Khách sạn Kim Mã cho nhà họ Hồ quản lý thôi, chỉ cần Trần Phong muốn, thì bất kì lúc nào anh cũng có thể thu hồi Khách sạn Kim Mã.

Sau khi sắp xếp xong việc tiếp đón cho Trần Phong, Hồ Tư Viện bèn xoay người rời đi, dù sao Hạ Mộng Dao vẫn ở đây, nếu cô thể hiện quá thân thiết với Trần Phong thì khó tránh khỏi việc sẽ khiến Hạ Mộng Dao nghĩ nhiều.

Mặc dù Hồ Tư Viện đã cố hết sức giữ khoảng cách với Trần Phong, nhưng hành động của cô vẫn khiến nhiều người nhà họ Lâm nghĩ nhiều.

Người đầu tiên gây chuyện đương nhiên là Lâm Hựu: “Anh rể, anh với Hồ tổng này có quan hệ gì thế?”.

Trong ánh mắt Lâm Hựu nhìn Trần Phong lúc trước toàn là khinh bỉ, nhưng bây giờ, ánh mắt Lâm Hựu nhìn Trần Phong lại thêm cả ghen tị.

Đúng thế, ghen tị.

Lúc này, Lâm Hựu đúng là hơi ghen tị với Trần Phong, đặc biệt là sau khi thấy Hồ Tư Viện nhiệt tình với Trần Phong như vậy thì cậu ta không thể kiềm chế bản thân.

Ngoại hình và nhan sắc của Hồ Tư Viện đều là hàng đầu, hơn nữa vì xuất thân từ nhà giàu nên khí chất của cô cũng cực tốt, dù là sao nữ hạng một hạng hai đứng trước mặt cô thì cũng phải tự thấy hổ thẹn.

Nhưng một người con gái cực phẩm như vậy lại tỏ thái độ thân mật với một người ở rể, việc này sao có thể khiến cậu ta không ghen tị?

“Quan hệ bạn bè”, Trần Phong nói.

“Quan hệ bạn bè? Quan hệ bạn bè mà cô ấy lại đối xử tốt với anh như vậy? Không ngại đắc tội với Vương Đức Phát vì anh?”, Lâm Hựu nghi ngờ ra mặt.

“Tin hay không tùy cậu”, Trần Phong cười nhạt, Lâm Hựu có địch ý với anh, anh đương nhiên nhìn ra được, nhưng anh không thèm so đo với loại nít ranh như Lâm Hựu.

“Ông ngoại, chúng ta vào thôi”, Trần Phong chuyển mắt sang Lâm Tiêu Hiền.

“Ừ, vào đi”, Lâm Tiêu Hiền nhìn Trần Phong một cái, không đánh giá gì nhiều với hàng loạt hành động vừa nãy của Trần Phong, cũng không hỏi quan hệ của Trần Phong và Hồ Tư Viện, cứ như không hề quan tâm với mọi việc.

Lâm Huyền đỡ Lâm Tiêu Hiền lên tầng, Tạ Vân Phương và Lâm Nhã cũng theo phía sau.

Lúc này, Lâm Lan lại nói với giọng điệu quái gở: “Tạ Vân Phương, cô lên làm gì? Lúc trước không phải cô muốn đi sao? Sao giờ lại không đi?”.

Tạ Vân Phương khựng lại, sắc mặt đỏ au, mặc dù đoán trước lúc này Lâm Lan sẽ nhảy ra mỉa mai bà ta, nhưng khi Lâm Lan nhảy ra thật thì bà ta vẫn không tránh khỏi được việc bẽ mặt.

Biết thế thì vừa nãy bà ta không mỉa mai Trần Phong.

“Mẹ, mẹ nói ít vài câu đi”.

Hạ Mộng Dao cau mày nhìn Lâm Lan một cái, Lâm Lan hôm nay có thể nói là đã phát huy hết mức câu đắc ý quên mất mình là ai.

Hoặc là nói, không chỉ hôm nay, từ sau khi biết thân phận thật của Trần Phong, Lâm Lan vẫn luôn đắc ý quên mất mình là ai.

“Được rồi, vào đi”.

Hạ Mộng Dao hờ hững nói một câu, sau đó theo Lâm Tiêu Hiền vào thang máy.

Lâm Lan đương nhiên là theo sát Hạ Mộng Dao, không dám nói nhiều nữa.

Mặc dù Hồ Tư Viện đã để cả ba tầng hội trường của Khách sạn Kim Mã cho Lâm Tiêu Hiền, nhưng vì khách Lâm Tiêu Hiền mời cũng không nhiều, nên cuối cùng tiệc mừng thọ vẫn chỉ dùng một tầng hội trường.

Trong tiệc mừng thọ, nhiều người nhà họ Lâm đều đến chỗ Hạ Mộng Dao và Trần Phong, mục đích của những người này giống với Tạ Vân Phương, đều muốn nhét con cháu mình vào Tập đoàn Khang Mỹ.

Với việc này, Hạ Mộng Dao đương nhiên là từ chối khéo hết.

Cũng có nhiều người nhắm vào Trần Phong, định moi quan hệ của Trần Phong và Hồ Tư Viện từ miệng Trần Phong, Trần Phong đương nhiên là cười ha hả tùy tiện ứng phó cho xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK