“Tôi thật sự không thể rời đi, bọn tôi có quy định, tôi chỉ phụ trách kiểm tra người có thể vào, bất kỳ ai đến, nếu không có thông báo thì tôi cũng không thể cho người đó vào”.
Anh ta nói như vậy khiến đối phương bực bội rồi, người trung niên nhã nhặn, điềm đạm cũng vung cánh tay đi tới phía sau.
Nhưng sau đó lại có người đi tới.
“Cậu nói không thể cho người khác vào, nhưng tại sao hai đứa nhà quê bên trong lại được. Có phải cậu cố ý vì tình riêng làm trái quy định không?”.
Lúc người phụ nữ có vẻ hơi gầy chỉ về phía bọn Trần Phong, Trần Phong vẫn chưa hiểu ra đang nói họ.
Bảo vệ cũng nhìn về phía Trần Phong, anh ta biết Trần Phong, nhưng lại không biết giờ Trần Phong là chủ nhân của club này, chỉ có điều Trần Phong vào là được phê duyệt, anh ta cũng bó tay, chỉ đành nói thật với người kia.
“Họ là hội viên ở đây, cho nên tôi mới cho họ vào”.
Nhưng lời này trực tiếp khiến mọi người phản ứng gay gắt.
“Cậu nói cái gì, hai đứa ăn mặc quê mùa cũng là hội viên ở đây, cậu đang đùa à? Ha ha, tôi thực sự chưa từng nghe truyện cười nào buồn cười như vậy”.
Bà ta vờ như chóng mặt, biểu diễn cứ như thực sự thấy là một trò hề.
Trong lòng Trần Phong chán ghét, nói anh nhà quê có lẽ là vì anh đúng là không thích ăn diện, nhưng nói Lâm Uyển Thu thì hơi quá đáng rồi.
Bộ đồ bơi mát mẻ Lâm Uyển Thu mặc bây giờ là hàng đặt làm riêng, hơn nữa phong thái cũng bỏ xa mấy bà cô kia mấy con phố, da trắng xinh đẹp, chân dài, Lâm Uyển Thu có đủ cả.
Trần Phong bực dọc đi tới.
“Vừa nãy bà nói ai nhà quê? Các người không vào được thì đừng vào, đây là club tư nhân, không được cho phép thì không được vào, không phải chỗ kẻ nhà quê nào cũng vào được”.
Lời Trần Phong nói càng k1ch thích người khác hơn, người phụ nữ kia giơ tay lên, chỉ vào Trần Phong nói.
“Cậu tưởng mình là ai, chỗ này là Yên Kinh, người có máu mặt ở Yên Kinh tôi quen cả đấy. Nhưng tôi chưa từng gặp cậu, cậu không phải nhà quê thì là gì?”.
Nói rất có lý, logic chặt chẽ.
Trần Phong cười khẩy nói.
“Nhà quê ở trong hay ở ngoài cửa, chẳng phải nhìn cá là ra ngay sao?”.
Người phụ nữ kia há miệng, tức đến mức cơ thể run rẩy, định xông thẳng vào.
Vẫn là bảo vệ kia chặn bà ta.
“Cậu để tôi vào, cậu biết tôi là ai không? Nếu cậu dám ngăn tôi thì tôi sẽ cho cậu biết tay”.
Không chịu nói mình là ai, nhưng lại cứ nhắc mãi mình là ai.
Trần Phong ôm Lâm Uyển Thu vào lòng, ngồi lại vào chiếc ghế ở khu nghỉ, cứ thế nhìn mấy người bị chặn bên người.
“Cậu làm tốt lắm, tôi nhớ kĩ cậu rồi”.
Một người khác cũng tức giận, ông ta nói như vậy với bảo vệ kia.
Nhưng dù như vậy, bảo vệ vẫn làm hết những việc mình có thể làm được.
Cuối cùng không có cách nào để vào, mấy người đó đứng bên ngoài, một người trong số đó bắt đầu gọi điện thoại, cũng không biết ông ta gọi cho ai.
Rầm rì ở đó một lúc lâu hình như mới giải quyết xong.
Trần Phong nhìn vẻ mặt tự hào của ông ta, có vẻ như sẽ vào được nhanh thôi, Trần Phong hỏi nhỏ Lâm Uyển Thu.
“Em nói xem ông ta tìm ai giúp? Nếu đến lúc đó nhìn thấy anh ở đây, gã đó có sợ tới mức tè ra quần không?”.
Lâm Uyển Thu véo Trần Phong một cái, yểu điệu nói.
“Sao anh có thể như vậy chứ?”.
Trần Phong biện minh: “Anh có làm gì đâu, anh vẫn chỉ ở đây xem thôi mà”.
“Nhưng anh nhìn thế này cũng xấu xa lắm rồi”, lúc hai người trêu chọc nhau, thực sự có người đi tới.
Trần Phong vừa nhìn người đến thì thực sự khiến anh vui vẻ.
Thế mà lại là gã mập kia.
Anh ngồi ở đó, còn gã mập từ xa đã thấy Trần Phong ở đó, hắn đồng thời cũng nhìn thấy mấy người ngoài cửa, nhưng hình như không kịp suy nghĩ việc người khác tìm hắn giúp đỡ đã định bỏ chạy.
“Anh lại đây”.
Trần Phong hét với gã mập.
Biết mình không chạy được, gã bèn xoay người, lại đi tới chỗ Trần Phong.
Biểu cảm của hắn rất khó coi, cứ như người thân qua đời vậy.
Nhưng trong lòng vẫn mắng chửi mấy người kia tại sao chọc ai không chọc, mà lại chọc đúng sao chổi Trần Phong này.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt Trần Phong.
“Cậu Trần, cậu tìm tôi à?”.
Trần Phong cười nói: “Anh định đến làm gì?”.
Gã mập vội vàng xua tay nói: “Không, tôi không định đến, nếu không phải cậu Trần gọi tôi thì tôi đang định ra phía sau”.
Hắn biện minh rất nhanh, nhưng người bên ngoài lại nhận ra hắn.
“Ông chủ Tôn, anh không quên tôi rồi sao? Tôi là Chu Hưng”.
Gã mập thậm chí muốn vung tay bảo ông ta đừng gọi nữa, nhưng đối phương trông có vẻ thực sự không hiểu ý gã mập lắm.
“Ông chủ Tôn, sao anh lại quên chứ? Lần trước chúng ta còn cùng ăn cơm mà. Chắc không quên vậy chứ”.
Trần Phong cũng cười khẽ.
“Bạn anh?”.
Gã mập chẳng cần nghĩ đã chối: “Sao có thể, tôi không hề quen họ”.
“Anh thực sự không quen bọn họ? Sao tôi thấy không giống thế. Thực ra không sao cả, nếu thực sự là bạn anh, tôi cũng không phải người ác gì, tôi dễ nói chuyện lắm”.
Nhưng gã mập quyết tâm phủ nhận: “Cậu Trần, tôi thực sự không quen họ, cậu tha cho tôi đi, tôi vẫn còn việc bên kia, nếu cậu không có gì sai bảo thì tôi đi làm việc trước”.
Hắn làm ra dáng vẻ định đi.
“Anh đợi một lát, tôi cũng sẽ không làm gì anh, mấy người này ở đây phiền quá, anh đi đuổi họ đi, chỗ này là nơi tư nhân, việc này chắc anh làm được chứ?”.
Gã mập biết mình không thoát được, chỉ đành kiên trì nói.
“Vâng, cậu Trần”.
Hắn đi về phía cửa, người vừa chào hỏi hắn lại nói.
“Ông chủ Tôn, anh tới là cho chúng tôi vào à? Anh biết gã nhà quê ban nãy không?”
Mặt gã mập xanh mét rồi, đến giờ bọn họ vẫn gây thù chuốc oán cho hắn, nên quát rất nghiêm nghị.
“Nhà quê cái gì? Đó là người sở hữu của Hiên Viên Trang, các người mới là nhà quê, thực sự không biết tự hiểu gì cả”.
Gã mập vừa nói xong, mấy người đứng hình luôn.
Cứ như mắt trời tắt nắng, hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng gã mập không thể đùa với bọn họ việc này được.
Người phụ nữ hơi gầy dè dặt hỏi.
“Anh không lừa bọn tôi đấy chứ?”.
Gã mập bực mình nói.
“Tôi lừa cô, tại sao tôi phải lừa cô? Làm thế có gì tốt với tôi chứ?”.
Nói xong, hắn ra vẻ định đuổi người.
“Anh làm gì thế?”.
Có người hỏi.
“Cậu Trần không muốn để các người vào, cho nên các người vẫn nên đi thôi, chỗ này là nơi tư nhân, là chỗ của cậu Trần, cậu ấy không muốn cho người khác vào thì tôi cũng bó tay”.
Vẫn có người muốn đấu tranh một chút.
“Việc này… dù là chỗ tư nhân, nhưng ở Yên Kinh, cậu ta cũng phải móc nối quan hệ chứ, bọn tôi quen biết rất nhiều người…”.