Một trang viên rất lớn, nghe nói toàn bộ chỗ này đều là của tư nhân, đứng ngoài hàng rào, gần như cứ cách một quãng không xa lại có một cái camera.
Ở bên cạnh hàng rào, Trần Phong nhìn thấy trên sân đỗ máy bay ở bên trong có một chiếc trực thăng, lúc này đang nằm im lìm ở đó, bên cạnh còn có vài chiếc xe sang nữa.
Xung quanh không có ai, Trần Phong tìm rất lâu cuối cùng cũng tìm được cửa của trang viên này.
Đương nhiên không thể nào cứ thế đi vào, vừa đến cửa, đã có một nhân viên bảo vệ lên chặn anh lại.
Trần Phong bây giờ đang lo lắng cho an nguy của Lý Tử Duyệt, dù đối phương có ngăn cản anh đi vào, anh cũng không hề kiêng nể.
“Đứng lại, đây là địa phận tư nhân”.
Trần Phong không để ý đến anh ta, trực tiếp đi đến bên tấm rào cửa, thế là lập tức có người tiến đến ngăn anh lại.
Viên bảo vệ đó kéo cánh tay anh nói: “Anh là ai, chỗ này mà cũng dám tùy tiện xông vào à?”.
Trần Phong đẩy về sau một cái, viên bảo vệ bị đẩy ngã, anh ta nổi giận, bắt đầu hô hoán gọi người.
Từ trong phòng bảo vệ chạy ra ba, bốn người nữa, trong tay đều cầm gậy.
“Chuyện gì thế?”, có người hỏi.
“Tôi đâu có biết chuyện gì, tên này vừa tới đã đòi xông vào”.
Thế là tất cả mọi người đều nhìn sang Trần Phong.
Nhưng Trần Phong đã nhảy phắt vào bên trong.
“Này, đứng lại”, mấy người đó liền chạy lên muốn ngăn Trần Phong lại.
Bọn họ mở cửa ra, từng người một đuổi theo.
Trần Phong lo lắng cho sự an toàn của Lý Tử Duyệt, nhìn thấy một căn nhà ở phía xa, lập tức lao như bay đến, mấy viên bảo vệ đuổi theo nhưng không tài nào đuổi được.
Cuối cùng đến trước cửa, Trần Phong dừng lại, anh ngắm nghía căn nhà, nguy nga tráng lệ như một cung điện, chỉ riêng những đồ trang trí bên ngoài thôi người bình thường cũng đã không thể bì được rồi.
Mấy người đằng sau cũng đã đuổi đến nơi, Trần Phong đang định đi vào trong, thì cánh cửa gỗ tử đàn trang nghiêm liền được đẩy mở.
Một người đàn ông mặc trang phục màu xám bước ra, mặt không biểu cảm, rất chỉnh tề ngay ngắn.
Ít nhất có thể cảm nhận được anh ta chắc có luyện võ công.
Trần Phong dừng lại nhìn đối phương, người đó cũng nhìn chằm chằm Trần Phong.
“Mày chạy đi đâu? Còn định chạy à!”.
Mấy viên bảo vệ đằng sau đã đuổi đến, nhưng Trần Phong chẳng thèm bận tâm, bước lên bậc thềm một bước, bất ngờ đánh ra một chưởng.
Đối phương hình như đã sớm biết Trần Phong sẽ ra tay, liền tung chưởng chống đỡ.
Chỉ trong chớp mắt hai người đã giao đấu mấy chục chiêu, đối phương hiển nhiên cũng là một cao thủ võ thuật, ít nhất là hóa kình, thậm chí đã đạt đến đỉnh cao hóa kình.
Nhưng sau hai, ba chiêu, Trần Phong liền phát hiện ra chiêu thức của đối phương rất hiểm độc, không giống võ công của chính phái.
Thậm chí chiêu nào cũng chí mạng, không hề kiêng nể gì, tất cả những chiêu thức đánh ra đều là lấy mạng đổi mạng, hóa giải rất tốn sức.
Sau một hồi, hai bên đều tự lùi lại, không biết từ lúc nào có một người phụ nữ đã đứng ở cửa gọi đối phương.
Trần Phong cũng nhìn về phía cô ta, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, ăn mặc hở hang, trong tay còn cầm một con dao găm sắc bén.
Lúc Trần Phong nhìn cô ta, cô ta cũng tươi cười nhìn anh, như thể là một người rất thân thiết vậy.
Nhưng Trần Phong đương nhiên hoàn toàn không biết cô ta.
“Người này võ công rất cao cường, chưa đến 100 hiệp anh sẽ thua đấy”.
Lời này là người phụ nữ nói với người đàn ông ăn mặc chỉnh tề kia, có điều đối phương không hề đồng tình, lạnh lùng nhìn Trần Phong.
Người phụ nữ không để bụng, nói với Trần Phong: “Không biết anh đây tại sao lại tìm đến Cửu U Các của tôi? Hình như chúng tôi không hề mời anh đến”.
Trần Phong chẳng buồn quan tâm nơi đây là đâu, Cửu U Các cũng được, lầu Bát Bảo cũng được, anh chỉ đến để cứu người.
“Giao người ra đây, hoặc là để tự tôi vào tìm”.
Nghe thấy thế, người đàn ông kia bỗng nổi giận nói: “Nếu như anh muốn đánh, tôi sẽ chiều”.
Nhưng người phụ nữ ngăn cản nói: “Lâm Thừa Chí, anh muốn chịu phạt à?”.
Dường như nghe thấy hai từ ‘chịu phạt’, Lâm Thừa Chí đó mới hậm hực lùi lại, sau đó người phụ nữ kia lại tươi cười nói với Trần Phong: “Nếu như anh đến tìm người thì dễ nói thôi, nhưng anh đánh vào như thế, cũng có hơi vô lý. Hay là anh vào trong ngồi, tôi đi hỏi cho anh”.
Trần Phong cũng không biết có phải nơi này không, nhưng đã đến đây rồi, anh cũng phải hỏi được cái gì đó thì mới có thể rời di.
Thế là anh liền cùng đối phương đi vào trong căn nhà nguy nga này.
Phòng khách cũng rất lớn, sàn nhà trải thảm lông, toàn bộ nội thất đều là gỗ tử đàn và đồ thủy tinh đắt tiền, nếu không phải một người giàu có thật sự thì không thể mua nổi.
Nhưng đối với Trần Phong mà nói, cũng chẳng qua chỉ là một đống vật ngoài thân mà thôi, những thứ có thể mua được bằng tiền thì đều là đồ bỏ đi.
Người phụ nữ đưa anh đến ngồi ở chiếc ghế gỗ tử đàn, Trần Phong cũng rất phóng khoáng mà ngồi xuống, anh hỏi người phụ nữ: “Lửa trại ở ngoại thành là các người làm à?”.
Hình như nghe thấy lửa trại, người phụ nữ mới chợt hiểu ra.
“Hóa ra anh là vì chuyện này mà đến đây, không ngờ là lại có người con gái anh muốn tìm”.
Trần Phong nghe bọn họ nói con gái, thì đã biết Lý Tử Duyệt chính là ở trong tay bọn họ, liền hỏi: “Tôi không cần biết các người đang làm gì, mau trả lại người cho tôi”.
Nhưng người phụ nữ đó lại cười nói: “Điều đó là đương nhiên, chúng tôi nào dám đắc tội với một người đỉnh cao hóa kình chứ. Phiền phức lắm”.
Trần Phong không biết cô ta nói thật hay giả, nhưng tạm thời cứ tin đã, anh nói: “Cô ấy bị các người đưa đi vào tối hôm qua”.
Người phụ nữ vẫn cười, nói: “Vậy anh cứ ở đây chờ một lát, tôi đi xem giúp anh. Nếu như đã đến bên này, thì tôi sẽ dẫn đến đây cho anh, nhưng tính thời gian thì có thể vẫn chưa đến, chắc anh phải đợi đến tối rồi”.
Trần Phong đương nhiên không đồng ý để bọn họ kéo dài thời gian, lập tức hỏi: “Nếu như cô ấy chưa đến đây, thì giờ cô ấy ở đâu?”.
Người phụ nữ do dự đáp: “Cái này thì tôi không rõ lắm, dù gì đó cũng là việc của cấp dưới, nhưng anh yên tâm, đám người đó không dám động vào đồ của chúng tôi đâu”.
Nghe đối phương gọi Lý Tử Duyệt như một món hàng, trong lòng Trần Phong liền nổi giận, nhưng vẫn phải cố hết sức để kìm nén.
Anh nói: “Tốt nhất cô đừng lừa tôi”.
Người phụ nữ cười với Trần Phong, rồi đi ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại Lâm Thừa Chí đứng ở một góc, chả mấy chốc có nữ giúp việc bưng trà nước lên, Trần Phong nhìn cốc trà nóng hôi hổi, lá trà nổi bồng bềnh, anh không động vào, cẩn thận đề phòng, đối với đám người đầy thủ đoạn gian xảo này, anh không dám có một chút nơi lỏng.
Nhưng ngồi ở đó rất lâu, anh vẫn chưa thấy người phụ nữ kia quay về, Trần Phong định đi ra ngoài xem, thì bị Lâm Thừa Chí cản lại.
“Không có sự cho phép của cô ấy, anh không thể ra ngoài”, giọng nói của anh ta rất cứng rắn.
Trần Phong đương nhiên không chịu nhún nhường, nói: “Vậy tôi nhất quyết muốn ra thì sao?”.
Anh vừa nói xong, thì ánh mắt của Lâm Thừa Chí đã cho Trần Phong biết rằng, anh ta đã không rất sốt sắng muốn đánh một trận với anh rồi.