Mục lục
Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mấy phút mà đã mấy chục triệu rồi!
Tô Lạc Lạc nhanh chóng mở ra, cô nhìn thấy một chiếc hộp màu trắng có hoa văn kim cương, cô lại càng hoảng sợ, cô có dự cảm rằng bên trong chắc hẳn là đồ trang sức rồi.

Cô đưa tay mở ra, quả nhiên bên trong là một sợi dây chuyền rất tinh xảo, Tô Lạc Lạc mở to mắt.

Trời ạ! Sợi dây chuyền này chắc phải đáng giá tiền triệu! Tô Lạc Lạc nhìn viên kim cương màu hồng hiếm có, nó không phải là một viên nhỏ mà là một viên lớn chói mắt, xung quanh là hình trái tim bao bọc được tạo thành bởi những viên kim cương trắng nhỏ.

Tô Lạc Lạc nghĩ đến những sợi dây chuyền kim cương nhỏ trên thị trường đã đắt đỏ như vậy mà sợi này khẳng định là xa xỉ, Tô Lạc Lạc không thể không cầm điện thoại tìm kiếm nhãn hiệu trên hộp.

Đúng lúc này, cửa phòng của cô đột nhiệt bị vặn, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu.

Cô nhìn thấy Long Dạ Tước đứng ngay cánh cửa, một tay anh vắt chéo sau lưng như đang cất giấu thứ gì đó.

Tuy nhiên, anh nhìn thấy Tô Lạc Lạc đang ngồi trên ghế sô pha, trên đùi cô có một sợi dây chuyền kim cương vừa mới được mở ra, cô đang cầm điện thoại di động của mình như thể đang gửi tin nhắn với ai đó hoặc đang nói chuyện tâm tình gì đấy.


Sắc mặt Long Dạ Tước lập tức trở nên ảm đạm, anh không khỏi chế nhạo: “Xem ra em đã nhận được món quà mà mình thích rồi, là người đàn ông kia tặng sao?”
Tô Lạc Lạc chớp mắt, cũng không dấu giếm: “Ừ.


“Anh ta quả nhiên tốn công phí sức dỗ em vui vẻ, xem ra em rất thích nhỉ.

” Long Dạ Tước lạnh lùng nói.

“Anh…anh có chuyện gì sao?” Tô Lạc Lạc có chút khó hiểu nhìn anh, chẳng lẽ anh vào đây chỉ để nói hai câu châm chọc thôi sao.

?
“Không có việc gì!” Long Dạ Tước khẽ khịt mũi rồi thuận tiện đưa tay khép cửa phòng cô lại.

Tô Lạc Lạc không khỏi có chút buồn bực, cô tiến lên đóng cửa phòng lại, vội vàng kiểm tra giá tiền của sợi dây chuyền sau đó ngồi trở lại ghế sô pha, đồng thời cô cảm thấy đầu có chút choáng váng, là tác dụng chậm của rượu sâm panh đây mà.

Tô Lạc Lạc đưa tay đỡ trán, cũng biết là do rượu sâm panh mà ra, cô không nên uống nhiều như vậy chứ.

Nhưng mà, hôm nay có thể ngủ một giấc thật ngon!
Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng tìm được rồi, trên trang web chính thức, cô tra từng cái từng cái, tra đến sợi dây chuyền đang nằm trong tay cô, giá là hai trăm hai mươi triệu.

Đầu Tô Lạc Lạc không khỏi choáng một cái, Dạ Trạch Hạo quả thực đã tặng cô một món quà đắt tiền như vậy, cô làm sao dám nhận đây!
Quá quý trọng rồi, cô không dám nhận, Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ, ngày mai lúc hai người gặp nhau cô sẽ trả lại cho anh.

Cô tuyệt đối không thế nhận lấy được.

Sau khi Tô Lạc Lạc đặt nguyên món đồ lại vị trí cũ, đầu cô càng ngày càng cảm thấy choáng váng, cô sờ sờ cái trán thì đầu óc liền có chút mơ mơ màng màng, trước trước sau sau cô đã uống hơn ba ly!
Xem ra lần sau không thể uống nhiều như vậy nữa rồi.

Tô Lạc Lạc đánh răng rửa mặt xong thì leo lên giường đi ngủ.


Trong phòng ngủ chính.

Thân hình thon dài của Long Dạ Tước đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trên tấm chăn nhung màu xám có một hộp nhung tơ màu vàng, đây là bộ trang sức mà tối nay anh định tặng cho Tô Lạc Lạc.

Nhưng mà vừa rồi anh nhìn thấy cô vui vẻ mở quà của Dạ Trạch Hạo, bắn pháo hoa chúc mừng còn chưa đủ, người đàn ông này còn tặng dây chuyền cho cô nữa, vừa rồi cô cúi đầu nhìn điện thoại không bỏ xuống được là hai người đang trò chuyện với nhau sao?
Em anh thắm thiết, điều đó làm anh nổi giận không thể giải thích được, rõ ràng khi nãy anh có thể đưa quà tặng cho cô nhưng mà anh lại không muốn tặng.

Nếu như cô đã có món quà yêu thích của mình rồi thì anh hà tất gì phải tặng cô nữa?
Anh vốn cho rằng cô nhận được quà từ anh thì mới vui mừng nhưng hóa ra anh nhầm rồi.

Căn bản là cô không mong chờ gì quà từ anh mà là luôn chờ đợi món quà từ người đàn ông đó.

Long Dạ Tước càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nhìn phần quà nằm trên chăn, anh không biết nên xử lí như thế nào.

Chẳng lẽ ném đi sao?
Nhưng mà đã mua rồi anh đương nhiên không muốn ném đi, nếu phải ném đi chi bằng đem tặng cho người phụ nữ này.

Tâm tư Long Dạ Tước có chút mâu thuẫn và ảo não, bất tri bất giác đã là nửa đêm.

Cuối cùng Long Dạ Tước cũng đứng dậy cầm món quà trên chăn đi đến cửa phòng của Tô Lạc Lạc, anh vươn tay vặn nắm cửa mở cửa vào phòng.

Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn vàng mờ trên tường, mà người phụ nữ nằm trên giường đã ngủ mất rồi.

Lửa giận trong lòng Long Dạ Tước bùng lên, quả nhiên là cô không mong chờ món quà gì từ anh, đến chờ cũng chẳng thèm chờ.

Lại còn ngủ ngon như vậy, món quà của Dạ Trạch Hạo được cô đặt ở trên đầu giường, cô lại nằm nghiêng giống như là trước khi ngủ cô vẫn ngắm nhìn chăm chú món quà đó vậy.

Trái tim Long Dạ Tước trở nên cáu kỉnh, anh đặt món quà của mình lên trên món quà của Dạ Trạch Hạo, vốn dĩ muốn xoay người muốn đi.

Nhưng mà anh vẫn híp mắt ngồi xuống giường của Tô Lạc Lạc, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang thở rất nhẹ.


Cô thay một bộ đồ ngủ bằng vải bông màu trắng, dưới cổ lộ ra xương quai xanh trắng nõn, khuôn mặt điềm tĩnh mềm mại của cô làm người khác không dời mắt đi được, ánh mắt Long Dạ Tước không khỏi đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Từ vầng trán trơn bóng mịn màng của cô, cẩn thận nhìn xuống từng đường nét trên ngũ quan xinh xắn của cô, cuối cùng ánh mắt rơi vào khuôn miệng hồng hào hơi khép mở, ánh mắt anh không cách nào dời đi chỗ khác, anh cứ nhìn chằm chằm vài giây như vậy.

Cuối cùng, một cỗ nhiệt nóng khó kiềm chế dâng lên trong lồng ngực anh, anh nhanh chóng vươn ngón trỏ nhẹ nhàng xoa lên đôi môi đỏ hồng của cô, xúc cảm trơn mềm kinh người, màu sắc đỏ tươi làm cho người ta không nhịn được muốn âu yếm và thưởng thức hương vị của cô.

Lúc Long Dạ Tước cúi thấp người xuống ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, anh không khỏi nở nụ cười, đêm nay người phụ nữ này đã uống rất nhiều sâm panh!
Cho nên, cô đang ngủ lúc này mang theo nồng đậm men say.

Long Dạ Tước không khỏi vui vẻ, anh cứ như vậy cúi người xuống, môi mỏng chỉ còn cách đôi môi mọng đỏ vài cen ti mét, khẽ nhìn nó cho đến khi không nhịn được thêm một giây nào nữa.

Môi mỏng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Lúc này Tô Lạc Lạc đang ở trong mơ, cô nào đâu biết rằng có người đang hôn chính mình, chỉ cho rằng đây là mơ và cũng không biết người hôn mình là ai.

Không hề ghê tởm, cô khẽ mở môi chào đón.

Vì cô nghĩ đây là trong mơ nên có vô lí thế nào cũng không quan trọng!
Long Dạ Tước không khỏi kinh ngạc, vậy mà cô lại không từ chối anh, anh vươn nhẹ tay bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tay kia chế trụ cái đầu nhỏ để làm cho cái hôn này sâu sắc hơn, kéo dài hơn…
“Ưm…” Tô Lạc Lạc phát ra một tiếng than nhẹ, bàn tay nhỏ bé của cô bất giác ôm lấy cổ anh.

Mà điều này làm hơi thở của Long Dạ Tước dồn dập vài phần, sự chủ động của người phụ nữ này làm thân thể anh căng chặt.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK