Mục lục
Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lâm Thiển Hạ nhìn hai người họ rời đi, trong lòng cô cảm thấy tốt hơn nhiều, vừa nãy cô vẫn còn không muốn ăn, lúc này khẩu vị của cô đã trở lại và bắt đầu ăn nhiều hơn.

Con bé đã ăn no rồi, lấy đồ chơi nhỏ để trên bàn chơi, Quyền Quân Lâm luôn nhìn về con bé, còn ánh mắt anh thì hướng về phía người con gái ngồi đối diện.
Lâm Thiên Hạ ăn một lúc thì đã no, vừa đặt đũa xuống đã chạm phải ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện, cô có chút ngượng ngùng rồi cười mỉm nói: “Tôi ăn no rồi…”
“Đồng ý đến nhà tôi ngồi chơi chút nhé? Nhà tôi có một vườn hoa nhỏ.

Nhan Nhan chắc chắn sẽ thích lắm” Quyền Quân Lâm mở lời mời.
Lâm Thiển Hạ gật đầu và mỉm cười: “Được chứ!”
Nói rời đi là rời đi, lúc đi ra ngoài cửa, Lâm Thiển Hạ vô cùng thoải mái, bởi vì cô nhóc chỉ bám lấy Quyền Quân Lâm, cho dù là đòi dắt tay hay bế lên, cô nhóc đều hoàn toàn gạt người mẹ ruột này sang một bên.
Lâm Thiển Hạ thực sự không nói nên lời, tại sao con bé lại thích anh ấy như vậy chứ? Hơn nữa, con bé còn luôn nhận định anh ấy là ba mình nữa.

Phải biết rằng trợ lý của chị Lý, Tiểu Trần, cũng là một người đàn ông, cũng thường mua đồ ngon và đồ chơi cho con bé, nhưng cũng chưa bao giờ thấy con gái mình bám theo cậu ta như vậy, chứ đừng nói đến là gọi ba bừa bãi.
Ngồi trên xe của Quyền Quân Lâm để quay về, Lâm Thiển Hạ đã thuê nhà ở khu này được vài năm, nhưng chưa bao giờ đến xem biệt thự ở phía này.

Hôm nay, cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội đến tham quan một lần rồi.
Trên con đường lớn, một chiếc Bentley đang chạy, Lâm Mộng Di ngồi ở ghế phụ trong chiếc Bentley sang trọng này cảm thấy trong lòng có một cảm giác muộn phiền không thể giải thích được, từ khi bước ra khỏi nhà hàng, người chồng bên cạnh cô ta không nói một lời nào với cô ta, ngay cả khi cô ta hỏi vài câu, anh ta cũng chỉ trả lời một câu, sau đó liền đắm chìm trong suy nghĩ gì của mình.
Vấn đề mà Sở Trạch Hiên gần đây không thể giải quyết trơn tru chính là bàn bạc việc hợp tác với Quyền Quân Lâm, không ngờ hôm nay anh ta lại đột nhiên tìm được cơ hội tốt như vậy, lúc này trong lòng anh ta có chút hưng phấn lẫn kích động, cũng đang tưởng tượng làm cách nào để Lâm Thiển Hạ có thể giúp anh ta làm cầu nối mối quan hệ này!
“Trạch Hiên, thành thật mà nói, anh có phải là vẫn không quên được Lâm Thiển Hạ?” Lâm Mộng Di chất vấn anh ta với vẻ mặt buồn bực và khó chịu.
Sở Trạch Hiên đang lo lắng chuyện công việc, đột nhiên nghe thấy cô ta hỏi như vậy, anh ta lập tức nhíu mày: “Em rốt cuộc muốn nói gì?”
Trong khẩu khí của anh ta có xen lẫn một sự khó chịu không thể chịu đựng được.
“Em… Em phải nói với anh một chuyện.

Có một hôm, anh say rượu trở về.

Lúc ở trên giường, anh rõ ràng đã làm chuyện đó với em, nhưng trong lúc say rượu, anh lại gọi tên Lâm Thiển Hạ.” Lâm Mộng Di tức giận nói với anh ta điều này.
Sở Trạch Hiên đột nhiên giật mình: “Làm sao có thể chứ?”
“Em nghe rất rõ, rõ đến từng chữ, Trạch Hiên, anh đã là chồng của em rồi, em không được phép có bất kỳ suy nghĩ vượt giới hạn nào với cô ta.”
“Anh sớm đã không còn tình cảm gì với cô ấy nữa rồi.” Sở Trạch Hiên đúng thật là miệng nói một đằng nghĩ một nẻo, vừa rồi trong nhà hàng anh ta còn so sánh hai người phụ nữ, phải thừa nhận rằng Lâm Thiển Hạ có cái gì đó thuần khiết mà Lâm Mộng Di đã mất đi.
“Được rồi! Em sẽ nhớ những gì anh nói, em tin anh.” Lâm Mộng Di không muốn làm quá gắt, lập tức nở một nụ cười chấp thuận.
“Em có thể đừng nghĩ đến những chuyện này nữa không, nói nhiều rồi anh cũng sẽ thấy khó chịu.” Sở Trạch Hiên cau mày, giáo huấn cô ta một câu.
“Được rồi, em biết rồi! Em tin anh là được mà!” Lâm Mộng Di cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn.

Ít nhất những gì Sở Trạch Hiên nói vừa rồi khiến cô ta cảm thấy nhẹ nhõm, anh ta không còn tình cảm gì với Lâm Thiển Hạ.
Đương nhiên, cô ta hoàn toàn không hề hay biết, trong lòng chồng cô ta lúc này lại đang nghĩ làm cách nào để gặp được Lâm Thiển Hạ!
Trong biệt thự của Quyền Quân Lâm, cô nhóc lập tức thả tay Lâm Thiển Hạ chạy vào trong sân, trên đó có một đồng cỏ xanh tươi với cỏ cây và rất nhiều hoa lá, cô bé vui vẻ chạy nhảy xung quanh.
“Nhan Nhan, cẩn thận, đừng để bị ngã đấy.”
“Mẹ ơi, nhà của ba đẹp quá!” Con bé nói với giọng non nớt không rõ ràng nhưng rất vui vẻ.
“Con có thích không?” Quyền Quân Lâm cười hỏi.
“Ừm! Nhan Nhan rất thích luôn.” Cô nhóc gật đầu liên tục rất nghiêm túc đáp lại.
“Nếu con thích, sau này mỗi ngày con đều có thể bảo mẹ đưa con đến nhà ba chơi.” Quyền Quân Lâm nhìn con bé nói.
Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, cô ấy nói: “Tôi có thể sẽ không có nhiều thời gian như vậy, ba ngày sau tôi phải đến đoàn phim báo cáo rồi.”
“Nhan Nhan cũng đã hơn ba tuổi rồi, có lẽ là có thể gửi con bé đến trường mẫu giáo rồi!” Quyền Quân Lâm hỏi cô.
Lâm Thiển Hạ gật đầu: “Con bé đúng thật là có thể được gửi đến đó, nhưng tôi vẫn chưa tìm được một trường mẫu giáo thích hợp.”
“Xung quanh đây có trường mẫu giáo tư thục dành cho quý tộc nào không?”
“Có một trường, nhưng học phí ở đó quá đắt, tôi thật sự không kham nổi.” Lâm Thiển Hạ nói thật, nhà trẻ đó, học phí mỗi học kỳ mắc đến đáng sợ.

Quyền Quân Lâm nhìn cô nhóc bằng ánh mắt kiên định và nói: “Tôi sẽ trả học phí cho Nhan Nhan, cô chỉ việc gửi con bé đến trường mẫu giáo tốt nhất là được.”
“Không…không được đâu anh Quyền, chuyện học phí làm sao mà để anh đóng được chứ!” Lâm Thiển Hạ thật sự bị giật mình.
“Nếu cô không phiền, tôi muốn làm ba nuôi của Nhan Nhan.” Quyền Quân Lâm nghiêm túc nhìn cô nói.
Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm và chân tình của anh ấy, Lâm Thiển Hạ có chút xấu hổ và kinh ngạc, ba nuôi?
“Trong quá trình Nhan Nhan lớn lên, con bé luôn cần có ai đó giúp đỡ và bảo vệ con bé, tôi không biết tại sao nhưng tôi có một cảm giác rất yêu mến Nhan Nhan, tôi muốn cho con bé một cuộc sống và sự giáo dục tốt nhất”.
“Nhưng anh Quyền… sau này anh kết hôn cũng sẽ có đứa con của riêng mình.” Lâm Thiển Hạ nhẹ nhàng nói với anh ấy.

Quyền Quân Lâm nhếch miệng cười thích thú, phản bác nói: “Chuyện này, tôi sợ là cần phải mất nhiều thời gian nữa, hiện tại tôi cũng chưa có dự định kết hôn.”
“Tại sao?” Lâm Thiển Hạ tò mò hỏi, cô tò mò liệu có phải anh có nỗi khổ khó nói không?
Tuy nhiên, Quyền Quân Lâm lại quay đầu nhìn cô, vô cùng thành thật trả lời cô một câu: “Bởi vì tôi vẫn chưa có bạn gái!”
Lâm Thiển Hạ đột nhiên nghe được câu trả lời như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút ửng hồng, có chút ngượng ngùng đến đỏ mặt: “Ồ, thì ra là như vậy à…”
“Ngày mai tôi sẽ đến nhà trẻ để nói chuyện và gửi Nhan Nhan đến đó.

Khi cô đi quay phim, có thể gửi con bé ở đó, dù sao như vậy vẫn tốt hơn là để con bé ở nhà một mình.”
“Tổng giám đốc Quyền, để tôi đi cho! Nếu lần này tôi có thể kiếm được thêm một ít tiền, có thể tôi sẽ có đủ khả năng để trả.” Lâm Thiển Hạ không muốn anh trả tiền học phí cho con gái mình.
Quyền Quân Lâm cũng biết cô không phải loại người thích nhận tiền tài trợ từ người khác, anh gật đầu nói: “Vậy được, nếu cô thiếu tiền thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, cô cần bao nhiêu tôi cũng sẽ cho cô, thời hạn trả nợ là vô thời hạn.

Khi nào cô rủng rỉnh một chút rồi trả lại tiền cho tôi cũng được”
Lâm Thiển Hạ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, khi ở nhà cô bị đối xử lạnh nhạt, ở bên ngoài cô cũng hiếm khi được người khác đối xử chân thành với mình, những lời của Quyền Quân Lâm nói lúc này khiến cô cảm thấy vô cùng cảm kích.
“Cảm ơn.” Lâm Thiển Hạ mím môi cười cảm ơn anh.
“Mẹ, chúng ta đi xem nhà của ba ba đi.” Cô nhóc chạy tới kéo cô đi, có vẻ rất có hứng thú.
Lâm Thiển Hạ bị con gái kéo đi về phía đại sảnh nhà của Quyền Quân Lâm, biệt thự ở đây tuy rằng không lớn nhưng lại là biệt thự sang trọng với phong cách lạnh lùng chỉ dành cho nam giới..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK