Lâm Thiển Hạ đưa con gái về đến nhà, dì Lưu nhìn thấy cô bé thì vui mừng đến mức nước mắt tuôn đầy mặt.
Lần này thì bà ấy đã bị dọa sợ đến mức hồn vía bay hết ra ngoài rồi.
Dì Lưu chăm sóc Nhan Nhan từ khi cô bé còn nhỏ cho tới bây giờ nên bà ấy đã coi cô bé là cháu gái ruột của mình từ lâu.
“Cô Lâm, lần này phải cảm ơn trời phật, nếu con bé xảy ra chuyện không may thì dù có chết tôi cũng không yên lòng.”
“Dì Lưu, dì đừng tự trách trách mình nữa, tất cả đều là âm mưu của Lâm Mộng Di thôi, cô ta lấy danh nghĩa của ba tôi để lừa con bé đi theo.
Thế nên sau này nhìn thấy cô ta, không cần biết cô ta muốn làm gì nhưng chắc chắn không được giao Nhan Nhan cho cô ta, dì hiểu lời tôi nói không?” Lâm Thiển Hạ nhẹ nhàng dặn dò dì Lưu.
“Cô Lâm, cô yên tâm đi, dù có lấy cái mạng già này của tôi thì tôi cũng nhất quyết không giao con bé cho hạng người độc ác như thế đâu.”
Lâm Thiển Hạ ngồi ở đầu giường nhìn cô con gái đang ngủ say, cô bé có làn da trắng trẻo và mịn màng, các bộ phận trên khuôn mặt như cái mũi, cái miệng tạo thành một khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Quyền Quân Lâm.
Sao lại có người giống nhau như vậy cơ chứ? Rõ ràng con bé và Quyền Quân Lâm không có bất cứ quan hệ gì mà.
Lâm Thiển Hạ chợt nghĩ đến việc mời Quyền Quân Lâm đi ăn vào tối nay, chắc chắn cô phải nói lời cảm ơn Quyền Quân Lâm một cách chân thành mới được.
Cô cầm điện thoại gọi điện cho một nhà hàng sang trọng để đặt chỗ trước, một bữa cơm ở đây phải tốn cả chục triệu.
Bây giờ Lâm Thiển Hạ cũng không còn quá nghèo khổ nữa, chí ít thì cô cũng có thể sống qua ngày trong sự thoải mái rồi.
Mà hiện giờ cô cũng không còn trông mong gì vào việc ba mình sẽ cho tiền nữa bởi vì người nắm quyền tài chính lớn nhất trong nhà chính là Thiệu Thu.
Lâm Thiển Hạ thà làm ăn xin còn hơn là ngửa tay xin trợ cấp của bà ta.
Mà Lâm Thiển Hạ cũng là một người phụ nữ rất có cốt cách, dù Thiệu Thu có tự nguyện cho cô đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không nhận sự bố thí của bà ta.
Nhan Nhan ngủ tầm hai tiếng đồng hồ thì tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy người mẹ yêu quý của mình đang ở ngay trước mặt thì cô bé cười toét miệng một cái, để lộ ra mấy chiếc răng nhỏ.
Cô bé cứ cười hạnh phúc như vậy rồi vươn tay ôm lấy mẹ mà làm nũng: “Mẹ ôm con một cái đi.”
Lâm Thiển Hạ ôm con gái vào trong lòng rồi hôn một cái còn cô bé thì cứ nhúc nhích không ngừng.
Thoáng cái đã đến năm giờ, Lâm Thiển Hạ đã lưu số điện thoại của Quyền Quân Lâm vào rồi, cô định sẽ gọi cho Quyền Quân Lâm vào lúc năm giờ ba mươi.
Trong khách sạn của Quyền Quân Lâm, anh trợ lý tên Tiểu Tô của anh đã thu thập được toàn bộ thông tin về Lâm Thiển Hạ.
Sau khi đọc xong bối cảnh về gia đình cô cũng như được biết về mối quan hệ giữa cô và mẹ kế, chị kế thì trong lòng Quyền Quân Lâm âm thầm thông cảm cho hoàn cảnh của Lâm Thiển Hạ.
Mất mẹ, bây giờ còn không được ba quan tâm, lại còn một thân một mình nuôi nấng con gái, có thể nói cuộc đời của cô ấy vô cùng bất hạnh.
Rốt cuộc thì có chuyện gì đã xảy ra với chồng của Lâm Thiển Hạ vậy? Tại sao anh ta lại không ở bên cạnh cô ấy? Chẳng nhẽ anh ta đã không còn trên thế giới này nữa ư? Nhưng trong tài liệu lại không nhắc gì đến chuyện này.
Điều khiến Quyền Quân Lâm chú ý nhất chính là công việc của Lâm Thiển Hạ, ở trong tập tài liệu mà Tiểu Tô thu thập được có rất nhiều tác phẩm truyền hình của cô ấy.
Quyền Quân Lâm cảm thấy vô cùng tò mò nên anh ấy cầm Ipad lên rồi mở một bộ phim cổ trang ra xem.
Sau khi lướt qua một vài bộ phim thì cuối cùng Quyền Quân Lâm cũng nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thiển Hạ.
Trong bộ phim đó, cô ấy đảm nhận một vai diễn không được yêu thích cho lắm, hơn nữa cô ấy lại còn ăn mặc như một phi tần, ngay tập đầu tiên mà cô ấy đã xuất hiện với dáng vẻ khép nép, cầu xin người khác giúp đỡ.
Thậm chí chỉ một lát sau, cô ấy đã bị một nhân vật khác bắt nạt, Quyền Quân Lâm nhìn thấy Lâm Thiển Hạ bị người ta đẩy xuống mặt ao lạnh lẽo, lại còn bị ăn một bạt tai, chạy trốn dưới cái nắng như thiêu đốt rồi còn bị một con ngựa đuổi theo.
Mặc dù những chi tiết đó đều là kĩ xảo của phim truyền hình nhưng có thể tưởng tượng được rằng, tất cả những chi tiết đó đều được Lâm Thiển Hạ diễn rất cẩn thận và chân thực.
Đặc biệt là cảnh cô ấy bị rơi xuống ao, lúc ấy mặt mũi cô ấy tái xanh cả lại còn môi thì trắng bệch ra, đó không phải là hiệu ứng sau khi trang điểm mà hoàn toàn là do cô ấy đang run lên vì lạnh.
Quyền Quân Lâm nhíu mày, không hiểu tại sao mà bản thân lại cảm thấy đau lòng thay cho người phụ nữ này.
Nếu những cảnh phim này bị con gái cô ấy nhìn thấy thì không biết cô bé sẽ đau lòng đến mức nào đây.
Qua thông tin trong tập tài liệu thì Quyền Quân Lâm có thể thấy rõ, mấy năm qua Lâm Thiển Hạ đã nhận rất nhiều vai diễn nhưng không có vai diễn nào giúp cô ấy trở nên nổi tiếng cả.
Diễn xuất của cô ấy rất tốt, diễn vai nào ra vai đó nhưng tất cả đều là những tuyến nhân vật nhỏ nhoi và không được khán giả ưa chuộng.
Nhìn bối cảnh của Lâm Thiển Hạ thì có thể thấy được cô ấy hoàn toàn tự thân vận động để vươn lên bởi cô ấy không muốn bị người ba kia xem thường.
Khoảng năm rưỡi, tiếng chuông điện thoại di động của Quyền Quân Lâm vang lên, anh cầm điện thoại lên thì nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình chính là Lâm Thiển Hạ.
Anh nhấn nút nhận cuộc gọi: “Alo?”
“Anh Quyền, tôi đã chọn được một nhà hàng khá ổn rồi, anh tới lúc nào cũng được.”
“Tôi tới đón cô rồi chúng ta cùng đi nhé?”
“Như vậy thì phiền anh quá!”
“Không phiền mà, cô còn dẫn theo Nhan Nhan nên chắc không được tiện lắm, để tôi tới đón cô đi.” Trong giọng nói của Quyền Quân Lâm ẩn chứa sức mạnh khiến người ta không dám chối từ.
Đúng là Lâm Thiển Hạ dẫn theo con gái ra ngoài cũng không được tiện lắm nên cô ấy trả lời: “Vâng, vậy cảm ơn anh nhé, tôi đứng đợi anh ở chỗ mà trưa nay anh đã thả tôi xuống nha.”
“Ừ.” Quyền Quân Lâm đáp một tiếng, cầm chìa khóa xe lên rồi đi ra cửa.
Lâm Thiển Hạ bế con gái xuống vườn hoa trong khu trọ chơi, dường như Nhan Nhan đã trở nên nhút nhát hơn rồi, dù chơi gì cũng muốn mẹ dắt tay không rời nửa bước.
Lâm Thiển Hạ cũng rất lo lắng về chuyện này, lần trước cô đưa Nhan Nhan tới gặp bác sĩ thì bác sĩ chẩn đoán rằng con gái cô ấy mắc chứng tự kỷ nhẹ và chậm nói.
Thế nên cứ rảnh rỗi là Lâm Thiển Hạ đều ở cùng con gái rồi trò chuyện, trao đổi với cô bé để cô bé có thể theo kịp tốc độ phát triển ở đúng độ tuổi của mình.
Cô dắt con gái đến gần một khóm hoa, mắt cô bé đang dán chặt vào con bướm đang vờn vờn xung quanh đó thì đột nhiên cô bé trông thấy có một người đàn ông đang bước sang bên này, vậy là cô bé mở to hai mắt bằng sự phấn khích rồi mừng rỡ kêu lên: “Ba ơi, ba ơi, ba ơi…”
Lâm Thiển Hạ ngẩn cả người, cô ấy quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một bóng dáng cao lớn, quyến rũ đang chậm rãi băng qua con đường nhỏ bên dưới khu trọ.
Đó không phải Quyền Quân Lâm thì còn ai vào đây nữa? Nghe con gái lớn tiếng gọi anh ấy là “ba” như vậy thì mặt Lâm Thiển Hạ không khỏi nóng lên.
Bốn phía xung quanh đều là hàng xóm của hai mẹ con đấy, nếu để họ nghe được thì thể nào cũng gây ra hiểu lầm cho mà xem.
Nhưng cô bé vẫn hào hứng chạy về phía Quyền Quân Lâm rồi hét lên: “Ba ơi…”
Quyền Quân Lâm ngồi xổm xuống, dang rộng hai cánh tay ra rồi dịu dàng chờ cô bé nhào vào trong lòng mình.
Đợi khi cô bé chạy tới rồi thì anh ôm cô bé lên, trông anh bây giờ như một người ba thực thụ, trong ánh mắt, nụ cười đều ngập tràn vẻ thương yêu và chiều chuộng cô bé.
Lâm Thiển Hạ nhìn cảnh này thì ngẩn cả người, con gái cô và người đàn ông này đã trở nên thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào thế?
Đúng lúc đó có một bà cụ đi ngang qua, bà cụ không khỏi kinh ngạc: “Thiển Hạ hả cháu, đây chính là ba của Nhan Nhan đấy ư? Vừa cao lớn lại còn đẹp trai thế này.”
“Hả, anh ấy…”
“Thấy không, có ba ở bên cạnh mới tốt cho con bé chứ.”
“Anh ấy không phải…” Lâm Thiển Hạ vội vàng giải thích.
Một cô bé đang đứng ở gần đó cũng chỉ chỉ tay: “Kìa, ba của Nhan Nhan kìa.”
Lâm Thiển Hạ thấy choáng váng ngay tức khắc, bây giờ dù cô có giải thích như thế nào đi chăng nữa thì cũng không còn tác dụng nữa rồi, vì khi nhìn thấy cảnh đó thì chính cô cũng có cảm giác rằng Quyền Quân Lâm chính là ba của Nhan Nhan nữa mà.
Quyền Quân Lâm yêu thương con gái cô mà con gái cô cũng gọi anh là “ba” một cách thân thương như vậy cơ mà..
Danh Sách Chương: