Mục lục
Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trên bàn cơm, chỉ nghe thấy giọng nói của Thiệu Thu, ngoài ra còn có tiếng cười cực kỳ khoa trương của bà ta, Lâm Bằng cảm thấy hơi mất thể diện, dường như Lâm Thiển Hạ cũng không muốn nói gì.
Chỉ có Tống Cầm vẫn luôn đối đáp lấy những vấn đề mà Thiệu Thu đưa ra.
Các vấn đề mà Thiệu Thu đề cập đều xoay quanh đến quần áo và cách ăn mặc của phụ nữ.

Khi bà ta chú ý đến chiếc nhẫn kim cương cực kỳ lấp lánh và đẹp đẽ của Tống Cầm, bà ta không khỏi tò mò hỏi một chút: “Chiếc nhẫn kim cương này rất đẹp! Tôi đã chú ý từ lâu, bà thông giá mua ở đâu và bao nhiêu tiền vậy?”
Sắc mặt của Tống Cầm hơi kinh ngạc, sau đó bà ấy nở nụ cười: “Đây là nhẫn kim cương gia truyền của nhà chúng tôi.

Ngoại trừ gia tộc của chúng tôi thì không được bày bán trên thị trường.”
Thiệu Thu xấu hổ lập tức hơi đỏ mặt.

Chỉ có điều, da mặt của bà ta cũng đủ dày, cho nên bà ta ngượng ngùng cười hai tiếng thì chuyện này liền trôi qua như vậy.
Lâm Thiển Hạ ở bên cạnh vẫn luôn nghiêm túc chọn lựa một ít thức ăn để đút cho cô nhóc ăn.
Lâm Mộng Di vẫn luôn ngồi bên cạnh cô, cô ta giả vờ bày ra dáng vẻ thục nữ, ăn bất cứ món ăn nào cũng tỏ ra dáng vẻ cực kỳ nhã nhặn mà ăn từng miếng nhỏ.
Vốn dĩ Tống Cầm không hề biết trước kia cô ta là hạng người gì, không khỏi khen một câu: “Bà thông gia, con gái út của bà thật sự là một cô gái ngoan ngoãn!”
Câu nói này khiến động tác đang ăn cơm của Lâm Thiển Hạ dừng lại.


Quyền Quân Lâm ở bên cạnh lập tức nhìn cô, bàn tay anh lại nắm lấy tay cô ở dưới mặt bàn, âm thầm an ủi cô.
Lâm Mộng Di được khen, cô ta lập tức mím môi cười một tiếng: “Cảm ơn sự khích lệ của dì.”
Trong ánh mắt của Thiệu Thu cũng toát ra sự mừng rỡ.

Nói như vậy, ảnh hưởng trong lần gặp mặt đầu tiên của con gái bà ta ở trước mặt gia đình giàu có này vẫn có thể chấp nhận được.
Ánh mắt của Lâm Mộng Di lặng lẽ rơi ở trên người Quyền Quân Lâm.

Mặc dù ánh mắt của Quyền Quân Lâm dịu dàng nhưng đều rơi trên người hai mẹ con Lâm Thiển Hạ ở bên cạnh.

Từ đầu đến cuối, ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không dành cho cặp mẹ con cô ta ở phía đối diện.
“Thiển Hạ, ngày thường con có thể đeo những trang sức bác tặng lần trước.

Bộ trang sức dành cho hôn lễ đã được chế tác xong và sẽ được gửi về từ nước ngoài sau vài ngày nữa.” Tống Cầm trông thấy trên người Lâm Thiển Hạ cực kỳ giản dị cho nên bà ấy cảm thấy hơi đau lòng.
“Dạ được! Cám ơn bác gái.” Lâm Thiển Hạ mím môi cười một tiếng.
Thiệu Thu và Lâm Mộng Di ở bên cạnh nhìn nhau, không khỏi đố kị không thôi.

Đây chính là một kiệt tác hiếm có của một danh gia vọng tộc chân chính! Thậm chí còn chưa kết hôn mà cô đã được tặng nhiều trang sức kim cương quý giá như vậy.
“Sau này, nếu con yêu thích vật nào trong gia tộc thì con cũng có thể tùy ý lấy để kết hợp với quần áo một chút.

Dù sao mọi thứ trong nhà cũng sẽ là của con thôi.” Ông Quyền cũng lên tiếng nói.
Câu nói này của ông ấy quả thực chính là thừa nhận Lâm Thiển Hạ đã trở thành một thành viên của nhà họ Quyền.

Sau này, nếu cô muốn cái gì thì bọn họ cũng sẽ cho cô.
Điều này khiến Lâm Mộng Di hơi ghen tỵ, cô ta cũng được xem là một thành viên trong gia tộc họ Sở nổi tiếng ở lĩnh vực đá quý, nhưng lại bị đối xử khắt khe không biết bao nhiêu.

Cho dù là mượn trang sức ở cửa hàng của gia tộc nhà chồng thì cô ta cũng phải đăng ký, còn không được xem là của bản thân.
Nhưng bây giờ, Lâm Thiển Hạ còn chưa gả cho một thành viên trong một gia tộc nổi tiếng trong ngành trang sức đá quý, cô đã trở thành con cưng của gia tộc danh giá này.
Trong lòng Lâm Mộng Di thực sự cảm thấy rất khó chịu, chuyện này còn đau đớn hơn việc vả vào mặt cô ta hai bạt tai.
Cô ta cũng đã trông thấy toàn bộ người lớn trong nhà họ Quyền đều vô cùng hào phóng, bọn họ còn tốt hơn nhà họ Sở gấp hàng ngàn lần!
Nếu như… Nếu như sau này cô ta có thể quyến rũ được Quyền Quân Lâm thì cô ta cũng không đòi hỏi gì cả.

Cô ta chỉ mong anh có thể cho cô ta đủ tiền để tiêu là được rồi.


Hơn nữa, cô ta sẽ sinh thêm một đứa con cho anh, vậy thì chắc chắn cô ta cũng sẽ được cưng chiều ở trong lòng bàn tay của mọi người trong nhà họ Quyền!
Trong lòng Lâm Mộng Di xuất hiện một ít suy nghĩ độc ác.
Thiệu Thu cũng không ngờ Lâm Thiển Hạ lại có địa vị quan trọng như vậy trong lòng mọi người của gia tộc quyền quý này.
Lâm Bằng rất vui vẻ.

Điều này cũng mang ý nghĩa rằng một khi gia đình ông ấy có người con rể này thì sau này công ty của ông ấy có thể thuận lợi phát triển hơn.

Đối với ông ấy mà nói, mặc dù ông ấy không thiếu tiền, nhưng nếu có thể thành công trong cuộc sống này thì đó cũng chính là một sự kiện cực kỳ vinh dự xứng đáng.
Ở trong lòng Lâm Bằng cũng đã âm thầm suy nghĩ một chuyện.

Sau khi ông ấy già đi, ông ấy cũng không có con trai, cho nên công ty của ông ấy cũng sẽ để lại cho hai cô con gái thừa hưởng.

Ông ấy quyết định đợi đến khi mình già yếu, ông ấy sẽ phân chia tám mươi phần trăm cổ phần công ty cho Lâm Thiển Hạ và hai mươi phần trăm bất động sản cho vợ sau và con gái út.
Về vấn đề này, ông ấy quyết định để luật sư của mình lập di chúc càng sớm càng tốt.
Xem như đã ăn xong bữa cơm này, ông cụ Quyền muốn trở về nhà để nghỉ trưa, cho nên bọn họ quyết định chia tay ở cửa ra vào.
Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm muốn dẫn cô nhóc đến công viên giải trí ở gần đó.

Thiệu Thu lập tức nhân cơ hội đó mà lôi kéo Tống Cầm, cũng như rất nhiệt tình trò chuyện với bà ấy.

Bà ta muốn lôi kéo một chút tình cảm của một bà chủ trong gia tộc giàu có này.

Sau này, bà ta có làm chuyện gì, ví dụ như đến công ty của gia đình bà ấy để mua trang sức thì có thể chiết khấu một chút cho bà ta.
Tống Cầm vẫn luôn bị bà ta quấn lấy.

Cho đến khi tài xế dừng xe ở bên cạnh một lúc lâu, Tống Cầm mới tìm được một lý do để lên xe rời đi.
Lâm Bằng ở bên cạnh thực sự cảm thấy rất mất mặt vì lại có một người vợ vừa tham lam quyền thế vừa đầy mưu mô như vậy.

Bây giờ ông ấy cũng rất bất đắc dĩ, chỉ hận lúc trước vì sao bản thân lại cưới bà ta mà thôi.
“Vừa rồi em trò chuyện cùng bà Tống lâu như vậy làm gì? Người ta đã vội vã rời đi mà em còn lôi kéo bà ấy làm gì nữa.” Lâm Bằng tức giận nói.
“Chúng em đang trau dồi tình cảm! Sau này, hai nhà sẽ là là thông pagia thì em tâm sự nhiều một chút cũng không được sao?” Thiệu Thu cũng không cho rằng bà ta làm như vậy là sẽ mất mặt như thế nào.
“Hôm nay, em mang theo Mộng Di cố ý đến đây.


Em biết Thiển Hạ vốn không mời hai người mà.” Lâm Bằng dạy dỗ.
Thiệu Thu cười giễu một câu: “Con bé không mời em cũng không đồng nghĩa với việc hai mẹ con em không thể đến.

Nói như thế nào đi chăng nữa thì con bé cũng phải gọi em một tiếng mẹ kế! Mộng Di lại là em gái của nó thì con bé còn dám nói gì sao?”
Lâm Bằng cũng không lay chuyển được bà ta mà ông ấy cũng không thể làm gì khác hơn cho nên nói: “Mau về nhà.”
Lâm Mộng Di vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại di động ở bên cạnh, Lâm Bằng cũng gọi một tiếng: “Mộng Di, về nhà thôi.”
Lâm Mộng Di xem tin tức trên internet, sự việc Sở Trạch Hiên đưa tình nhân đến bệnh viện kiểm tra đã bị phóng viên chụp lén.

Lúc này, tin tức này đã được lan truyền rầm rộ trên internet!
Tất nhiên, tin tức cũng đề cập đến người vợ trước của anh ta, Lâm Mộng Di không ngờ Sở Trạch Hiên lại đổ những sai lầm này lên người cô ta để bảo toàn danh tiếng của mình.
Trong bản tin đó cũng ám chỉ cô ta đã ngoại tình trước, Lâm Mộng Di tức giận đến mức sắc mặt như thể sắp bùng nổ, so sánh với sự tàn nhẫn này, cô ta chưa từng gặp qua người đàn ông cặn bã bỉ ổi hơn Sở Trạch Hiên.
Năm đó là mắt của cô ta bị mù cho nên hết lần này tới lần khác mới tranh giành anh ta.

Nếu không phải như vậy thì người rơi vào kết cục như lúc này cũng không phải cô ta mà lại chính là Lâm Thiển Hạ.
Toàn bộ nỗi hối hận bây giờ cũng đã trở nên quá muộn màng rồi.

Ngược lại, Lâm Thiển Hạ lại trở thành người giành được chiến thắng lớn nhất.

Chỉ có điều, Lâm Mộng Di biết rằng cô ta sẽ dùng cả đời này để quyến rũ Quyền Quân Lâm.

Chỉ cần cô ta không từ bỏ thì kiểu gì người đàn ông này cũng sẽ cắn câu thôi.
Cô ta là người phụ nữ đã từng kết hôn qua nên cô ta biết cảm giác mới mẻ của người đàn ông chỉ thoáng lướt qua như một cơn gió rồi anh ấy sẽ lập tức tìm cho mình thêm ba hay bốn người phụ nữ khác.

Bây giờ cô ta chỉ cần chờ đến khi Quyền Quân Lâm chán ghét Lâm Thiển Hạ thì cô ta sẽ nhân lúc vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm để chiếm lấy vị trí của cô ấy, sớm muộn gì thì cô ta cũng sẽ thành công thôi.
Thứ mà cô ta có chính là sự kiên nhẫn, hãy chờ xem! Bây giờ cô ta chỉ cần chăm sóc cơ thể thật kỹ lưỡng và ăn mặc xinh đẹp hợp mốt xuất hiện trước mặt Quyền Quân Lâm để thu hoạch được cảm tình của anh ấy nữa là được..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK