Mục lục
Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nụ cười trên gương mặt Tô Lạc Lạc hơi chững lại.

Cô có phải cô Thiện gì đâu?
Long Dạ Tước nhanh chóng giải quyết sự hiểu nhầm này, bàn tay đầy rắn chắc của anh khẽ nắm lấy tay của cô gái bên cạnh mình, giới thiệu với chủ tịch Dương: “Đây là bạn gái của cháu, cô ấy họ Tô.”
Chủ tịch Dương lập tức đẩy cặp kính nặng độ của mình lên rồi cẩn thận nhìn, một lúc sau giật mình, thay đổi giọng điệu: “Ơ! Mắt tôi kém quá, nhận lầm người rồi, xin lỗi cô Tô!”
Tô Lạc Lạc vội vàng lắc đầu cười: “Không sao đâu ạ.”
“Hai người nhìn giống nhau quá, tôi mới vừa nhìn không phân biệt được, cô Tô cũng rất xinh đẹp!”
“Cảm ơn lời khen của bác ạ.” Tô Lạc Lạc mỉm cười đáp lại.
“Dạ Tước, mấy ngày trước bác vừa uống trà nói chuyện phiếm với ba cháu, toàn nói về cháu không à, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!”
“Cảm ơn bác Dương đã khen ngợi, hôm nay được may mắn tới đây là niềm vinh hạnh của cháu.”
“Dẫn cô Tô đi ăn uống thật ngon, qua một đêm vui vẻ đi.” Nói xong, Chủ tịch Dương vỗ vào vai anh một cái: “Bác đi gọi mấy ông bạn khác đây.”

Long Dạ Tước gật đầu, quay lại nhìn Tô Lạc Lạc thì thấy cô đang hơi thất thần.
“Sao thế?” Long Dạ Tước khẽ trầm giọng hỏi.
“Không có gì.” Tô Lạc Lạc nhoẻn môi cười rồi lắc đầu, cô chỉ đang hơi buồn vì bị nhầm với người khác thôi.
Hôm nay có hơn hai trăm vị khách đến tham dự, đứng ở hai tầng trên và dưới đang tùy ý đi lại trò chuyện với nhau.

Mà giờ phút này, trên một ban công được chạm trổ tỉ mỉ trên tầng hai có một cô gái mặc váy dạ hội màu đen, cô ta đang ưu nhã cầm ly rượu vang mà nhìn đôi nam thanh nữ tú bên dưới, nheo hai mắt lại với ánh mắt đầy đố kỵ.
Long Dạ Tước tới đây, không những vậy còn dẫn theo cô bạn gái có bề ngoài giống cô ta.

Chẳng qua, cho dù tối nay cô gái kia ăn mặc tàm tạm thì cô ta cũng không sợ, vì cô ta đã điều tra ra được bối cảnh của cô gái kia rồi.
Cô gái kia tên Tô Lạc Lạc, một cô gái không tiếng tăm không địa vị, vô cùng bình thường.
Chẳng qua chỉ là nhìn giống cô ta, mà cho dù cô mặc đồ hiệu hàng thật từ trên xuống dưới đi chăng nữa thì vẻ cao quý mà cô thể hiện ra ngoài đều là giả, toàn bộ.
Nếu không được Long Dạ Tước dẫn vào, cô sẽ không hề có tư cách tham dự một buổi yến hội cao cấp thế này.
Chị em tốt của Thiện Oánh đi tới bên cạnh cô ta, cũng trông thấy Tô Lạc Lạc, khuôn mặt lập tức tỏ ra như đang xem trò hay: “Cái cô này đến thật à, chà, Tiểu Oánh, trông chờ vào em đấy.”
Thiện Oánh cố giữ bản thân bình tĩnh.

Cô ta sắp được thừa kế vị trí của ba mình rồi, nếu lúc này có thể leo lên được một quý tộc đích thực như Long Dạ Tước thì có khi sau này cô ta có thể dẫn dắt gia đình đi lên vị trí cao hơn cũng không chừng, ba cũng sẽ tự hào về cô ta nữa.
Trong nhà họ Thiện chỉ có một đứa con duy nhất là cô ta, tương lai của gia đình còn cần một chỗ để dựa vào, mà Long Dạ Tước chính là ứng cử viên thích hợp nhất.
Đã thế đứa con gái đang ở bên cạnh anh lại có bề ngoài y hệt cô ta, thử hỏi có người đàn ông nào không thích sự mới mẻ đâu?
Nói không chừng anh ấy đã chán ngán cô kia rồi ấy chứ.
Hôm nay Thiện Oánh có vài cô bạn trợ giúp, kế hoạch của mấy cô gái sẽ là vào lúc Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc tách ra, Thiện Oánh sẽ nhân cơ hội tìm cơ hội tán gẫu với Long Dạ Tước.
Cơ hội này rất nhanh đã được Tô Lạc Lạc tạo ra, vì cô thật sự thấy hơi căng thẳng nên muốn đi vệ sinh.
Cô kéo Long Dạ Tước bên cạnh mình lại, kề vào bên tai anh và nói: “Em đi toilet một lát.”
Dường như Long Dạ Tước cũng nhận ra cô đang căng thẳng, đôi môi mỏng mím lại nhịn cười.


Tô Lạc Lạc thấy anh còn cười thì cảnh cáo trừng anh một cái rồi mới tìm nhân viên phục vụ hỏi lối đi đến phòng vệ sinh.
Cùng lúc đó, Thiện Oánh cùng với mấy cô bạn thân đang vây quanh cô ta tiến về phía Long Dạ Tước.

Anh đang trò chuyện với vài người bạn trong giới kinh doanh, Thiện Oánh nhìn chằm chằm vào anh, vào gương mặt điển trai đang trò chuyện vui vẻ của anh mà mắt sáng rực.

Khí chất đầy mị lực của một người đàn ông trưởng thành quả là một sự hấp dẫn chết người đối với phụ nữ mà.
Không chỉ Thiện Oánh mê muội anh mà ngay cả mấy chị em tốt của cô ta cũng lén lén lút lút liếc mắt đưa tình với Long Dạ Tước, họ cũng khát vọng được nhận một cái liếc mắt từ người đàn ông này.
Suy cho cùng, tình bạn giữa họ và Thiện Oánh hoàn toàn chỉ dựa trên tiền bạc và lợi ích, không phải thật lòng.

Ai mà không muốn trở thành vợ của chủ nhân Tập đoàn Long thị chứ?
“Lát nữa đẩy tớ một cái.” Thiện Oánh thì thầm với cô gái bên cạnh.
Cô gái đó gật đầu, lúc Thiện Oánh sắp đến bên cạnh Long Dạ Tước, cô gái đó cố ý đẩy cô ta một cái, Thiện Oánh cũng theo đà ngã về phía anh, còn làm như sợ hãi mà hét lên một tiếng.
“Á…”
Long Dạ Tước là một thân sĩ nên đương nhiên sẽ không tránh đi khi có người ngã vào mình, anh đưa tay đỡ lấy cô gái sắp đụng vào ngực mình.

Mà lúc này, Thiện Oánh ngẩng mặt lên hoảng hốt nhìn anh, khuôn mặt vô cùng tương tự với Tô Lạc Lạc.
“Xin lỗi… Tôi không đụng vào anh chứ!” Mắt Thiện Oánh mờ mịt hơi nước nhìn anh.
Gương mặt điển trai của Long Dạ Tước hơi căng ra, con ngươi rõ ràng đã co rút lại, nhìn Thiện Oánh thật kỹ.

Quả thật cô ta trông y hệt Tô Lạc Lạc nhưng cô hoàn toàn không sở hữu đôi mắt như cô ấy, trong đôi mắt này tràn đầy tâm cơ và dã tâm, còn có kiểu thích ai là nhào vào lòng người đó làm Long Dạ Tước nhìn mà chán ngấy.
Xung quanh anh lúc nào cũng có loại con gái như vậy, hết người này đến người khác, anh đã sớm khó chịu rồi.

Long Dạ Tước đỡ cô ta lại rồi lập tức rút tay về.

Sau khi đứng vững, Thiện Oánh vui vẻ nói: “Anh Long, lại gặp anh rồi, xem ra chúng ta rất có duyên đấy.

Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Thiện, tôi tên là Thiện Oánh.”
Long Dạ Tước khẽ gật đầu với cô ta, khuôn mặt cao quý mà đầy lạnh lùng.
Thiện Oánh cũng không muốn cứ thế mà kết thúc cuộc nói chuyện, vội vàng tỏ ra tò mò hỏi: “Anh Long, tối nay anh không dẫn bạn gái theo sao?”
“Có.” Long Dạ Tước đáp, sau đó anh nghiêng đầu nhìn về phía cô ta.

Nghe giọng nói của Thiện Oánh, anh thấy nó rất giống với giọng của Tô Lạc Lạc, điều này làm anh không thể không nghi ngờ Tô Lạc Lạc và Thiện Oánh là chị em sinh đôi.
Thiện Oánh giả vờ nhìn trái nhìn phái: “Sao tôi không thấy nhỉ!”
“Cô ấy đi toilet rồi.” Long Dạ Tước trả lời.
Thiện Oánh cắn môi.

Cô ta đang đứng cạnh Long Dạ Tước, nhân viên phục vụ bên cạnh không cẩn thận đạp trúng váy của một vị khách nữ, anh ta vội vàng lùi về phía sau, vừa lúc lại đụng phải Thiện Oánh, thế là Thiện Oánh gần như lại sa vào lòng Long Dạ Tước.
Ngay lúc đó, Tô Lạc Lạc ở cách đó không xa đang tiến về phía Long Dạ Tước, ngẩng đầu lên thì trông thấy hình ảnh này, nhưng lúc nhân viên phục vụ nói xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi thì cô lại không thấy.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc đứng đó, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua trước mặt cô nhưng cô vẫn thấy rõ lúc này trong lòng Long Dạ Tước đang có một người mảnh khảnh màu đen ôm lấy anh, Long Dạ Tước thì cúi đầu nhìn cô ta.
Lòng Tô Lạc Lạc như bị ai siết chặt..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK