Hai giờ chiều, Tô Lạc Lạc một mình ăn cơm xong, thực sự buồn chán hết sức, cô lại đi vào trong thư phòng của Long Dạ Tước, tìm một quyển sách để đọc.
Đọc một lúc, điện thoại của cô đúng hẹn vang lên, cô cầm lên xem, Dạ Trạch Hạo gọi tới.
Tô Lạc Lạc chống cằm, nhìn điện thoại kêu, nghĩ đến sự giám sát của Long Dạ Tước, cô chỉ có thể tức giận than một câu, cô thật sự không thể lại tìm đến chỗ Dạ Trạch Hạo.
Chuông điện thoại dừng lại, nội tâm Tô Lạc Lạc có chút áy náy, Dạ Trạch Hạo đối với cô vẫn luôn rất tốt, mà cô cũng coi anh như bạn bè.
Nhưng bây giờ Long Dạ Tước đe dọa cô, khiến cô đến bạn bè với anh cũng không thể làm.
Cũng may, chuông điện thoại của Dạ Trạch Hạo gọi tới không vang lên nữa, cô lúc thì nằm ra mà đọc, lúc lại ngồi dậy đọc.
Tóm lại cuộc sống như vậy khiến cô cảm thấy tẻ nhạt vô cùng.
Cô cảm thấy tự mình phải tìm việc gì đó làm mới được.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến trước đây đã từng viết lách một ít, chỉ là lúc học cấp ba, bởi vì học hành áp lực mà che lấp đam mê của chính mình.
Lúc ấy cô thích xem, nhưng mẹ sợ ảnh hưởng đến việc học tập của cô liền ra lệnh cô không được phép xem nữa.
Lên đại học, cô thoải mái rồi, làm mấy phần công việc lặt vặt kiếm thêm tiền trợ giúp gia đình, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể viết.
Tô Lạc Lạc lấy máy tính của mình ra, trong đầu nghĩ trước tiên phải mua một ít sách truyện, bây giờ mọi người thích đọc nhất chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện của hoàng tử và lọ lem.
Tô Lạc Lạc tìm thấy một trang web lớn, bắt đầu đăng kí trở thành tác giả, cô chẳng qua cũng chỉ là thử qua, viết thử với suy nghĩ cuộc sống sẽ bớt tẻ nhạt đi một chút.
Cô cũng không nghĩ tới chuyện sẽ nổi tiếng hay gì đó.
Dù sao cũng chán, trong đầu lại có một đống suy nghĩ lung tung, viết ra giải trí một chút cũng tốt.
Tô Lạc Lạc có chút không biết nói gì khi phát hiện cô cùng Long Dạ Tước người đàn ông siêu cấp giàu có không phải chính là một vở kịch đầy cẩu huyết hay sao? Tại sao không viết câu chuyện giữa bọn họ nhỉ? Chờ chút, mỗi ngày cô có thể ghi lại tiến triển giữa cô cùng Long Dạ Tước không phải là đề tài quá chân thực hay sao?
Tô Lạc Lạc cảm thấy hài lòng đối với sức tưởng tượng của chính mình.
Hơn nữa, dù sao ở cùng Long Dạ Tước, cô có thể viết rất dễ dàng, giống như là mỗi ngày viết nhật kí vậy.
Dù sao cô cũng vừa mới bắt đầu cũng không biết viết cái gì.
Lại viết chính hai đứa con đáng yêu của mình vào, không thể nào tốt hơn.
Tô Lạc Lạc có thể ghi ghép lại dáng vẻ đáng yêu nhất, thú vị nhất của bọn chúng.
Tô Lạc Lạc nói là làm, cầm laptop lên, cẩn thận viết vào, đơn giản nhanh gọn một bộ ngôn tình cẩu huyết cứ như vậy mà bắt đầu.
Viết đến khoảng năm giờ chiều, hai đứa nhóc về nhà, cô mới phát hiện tự mình mới lọ mọ được hai nghìn chữ, não căng ra, quả nhiên viết lách không có đơn giản dễ dàng như vậy.
Tô Lạc Lạc đem laptop để sang một bên, đi ra nhìn hai thiên thần nhỏ giống nhau như đúc chạy vào, một đứa nắm tay, một đứa thì ôm chân.
“Mẹ…” Tô Tiểu Hinh ngọt ngào gọi.
Tô Lạc Lạc bưng hai khuôn mặt nhỏ bé lên hôn mỗi bên một cái.
Ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người cao lớn, rắn rỏi, phong thái hiên ngang đi tới, Tô Lạc Lạc vừa nãy lúc miêu tả nam chính vẫn là trống rỗng.
Giờ khắc này, nhìn người đàn ông này chính là một bá đạo tổng tài sống sờ sờ, cô lập tức ý văn dạt dào.
Một ánh sáng lóe lên trong mắt cô, về sau cứ lấy Long Dạ Tước làm nguyên hình để viết đi! Dù sao người đàn ông này đủ tư cách hình tượng nam chính trong tiểu thuyết của cô.
Long Dạ Tước nhìn cô ôm lấy hai đứa nhóc, một đôi mắt của cô gái cứ nhìn chằm chằm anh, anh hơi nhíu mày.
Buổi tối, Tô Lạc Lạc nấu cơm xong, thấy hai bạn nhỏ đùa giỡn dáng vẻ vô cùng đáng yêu, cô định buổi tối sẽ ghi lại, giữ lại trong truyện của mình.
Sau khi tắm rửa cho bọn nhóc xong, Long Dạ Tước vào phòng của hai đứa trước, kể chuyện côt tích cho chúng nghe.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa, qua khe cửa cô nghe thấy giọng nói trầm trầm của người đàn ông, cô trở về phòng.
Mở laptop, hai bàn tay trên bàn phím bắt đầu gõ chữ, sơ lược ba nghìn chữ liền viết xong.
Cứ viết cứ viết, Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút bí, vậy mà cô lại viết nữ chính thành một nhân viên công sở.
Những thứ như chức vụ, phòng ban của một công ti lớn khiến cô càng thêm đau đầu.
Tô Lạc Lạc đã quyết định rồi, muốn đem tác phẩm đầu tiên của mình viết cho tốt, cô cắn cắn môi, nghĩ ngày mai để Long Dạ Tước dẫn cô tới công ty của anh xem qua một lượt! Không đúng, cô đáng lẽ nên vào công ty của anh trải nghiệm một chút cảm giác công việc.
Như thế có phải hay không rất tìm chết? Nhưng mà kinh nghiệm cuộc sống cũng là một quá trình trưởng thành.
Tô Lạc Lạc nghĩ thông rồi, cô quyết định ngày mai đi đến công ty Long Dạ Tước thực tập.
Đúng thế.
Yêu cầu người đàn ông này một công việc cũng chẳng có gì khó khăn cả!
Tô Lạc Lạc nghĩ như vậy.
Viết hơn nửa ngày trời, cô cũng mệt lắm rồi.
Để laptop sang một bên, cả người ngả xuống giường liền ngủ thiếp đi.
Mà ở trước cửa phòng cô, nhìn cửa phòng cùng ánh đèn đã tắt, Long Dạ Tước thở dài một cái.
Người phụ nữ này giận rồi? Cố ý tránh né anh?
Long Dạ Tước cũng rất phiền muộn, anh đối với cô chưa đủ tốt sao? Tại sao cho đến bây giờ, Tô Lạc Lạc đối với anh một chút cảm giác rung động cũng không có.
Xem ra, muốn trong vòng một tháng khiến cho cô nói ra ba chữ em yêu anh vẫn còn có chút khó khăn.
Lẽ nào anh thật sự kém cỏi giống như lời con trai nói?
Long Dạ Tước cắn cắn môi, không thể làm gì khác hơn là quay về phòng của mình, vừa nãy anh dành chút thời gian đi xem camera giám sát, cô không có đi ra ngoài.
Kỳ thực, lúc này anh vậy mà lại hi vọng cô đi ra ngoài một lát, như vậy anh mới có các kiểu lí do mà trừng phạt cô.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, lúc đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, lập tức nghĩ tới ý tưởng tối hôm qua kia, cô mau chóng đánh răng rửa mặt, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ công sở mặc vào.
Cô vừa ra thì gặp phải Long Dạ Tước cũng vừa mở cửa bước ra.
Ánh mắt Long Dạ Tước nhìn cô ăn mặc trang điểm như sắp ra ngoài, gương mặt đẹp trai lập tức trầm xuống: “Em muốn đi đâu?”
Tô Lạc Lạc ưỡn ngực ngẩng đầu, sau đó ngượng ngập nhìn anh cười nói: “Em không đi đâu cả! Chính là em muốn hỏi một chút, công ty anh còn tuyển nhân sự không?”
Long Dạ Tước lập tức nhíu lông mày: “Em muốn đến công ty anh làm việc sao?”
Tô Lạc Lạc vội vàng gật đầu: “Đúng, em ở nhà quá nhàm chán, muốn tìm việc gì đó làm giết thời gian.
Công ty anh có thiếu người không? Chính là kiểu công việc nào đó nhàn hạ ung dung một chút ấy, có thời gian nghỉ ngơi, mức lương trung bình? Để em thực tập ba tháng cũng không sao cả.”
Mục đích của cô chẳng qua cũng chỉ là thăm dò các bộ phận, chức vụ trong một công ty lớn, các kiểu tranh đấu trong phòng làm việc mà thôi.
Bởi vì cái này đối với việc viết lách của cô, siêu cấp hữu dụng.
Long Dạ Tước khoanh hai cánh tay, nhìn Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, vẻ mặt khẩn cầu: “Em nhất định phải đến công ty anh làm hả?”
Tô Lạc Lạc nhìn dáng vẻ này của anh, giống như cho rằng cô muốn bán đứng anh, cô lập tức nói rất có khí thế: “Anh yên tâm, ở trong công ty, em sẽ làm bộ không quen biết anh.”.
Danh Sách Chương: