Mục lục
Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tô Lạc Lạc nghe xong phì cười:
– Con trai nói đúng.
– Giống như công chúa bạch tuyết vậy, mẹ kế của cô ấy là một người độc ác, cho nên ba, ba không được tìm mẹ kế cho bọn con, con và anh không thích.
Tô Tiểu Hinh cũng nói thêm vào.
Tô Lạc Lạc cố gắng nhịn cười, trộm nhìn người đàn ông đối diện một cái.

Chỉ thấy anh đang nhìn chằm chằm hai đứa con, không nói gì cả.
Đúng lúc này di động của Tô Lạc Lạc vang lên.

Cô cầm lên thấy là số lạ cô tò mò nghe điện thoại:
– A lô, xin chào.
Đầu bên kia truyền đến giọng lười biếng của người đàn ông:
– Tôi là Dạ Trạch Hạo, trước 9 giờ cô đén nhà tôi, cô có việc phải làm.
Tô Lạc Lạc lúc này mới nghĩ đến mình đang làm việc cho anh ta.

Cô nghĩ anh ở cách đây 1km nên gật đầu nói:
– Được, tôi sẽ đến đúng giờ.
Sau đó cúp điện thoại.
Khi Tô Lạc Lạc đang lưu số của Dạ Trạch Hạo, Tô Tiểu Sâm lập tức tò mò hỏi:

– Mẹ, mẹ có hẹn với ai sao?
Tô Lạc Lạc để điện thoại sang một bên thành thật trả lời con trai:
– Là điện thoại của ông chủ của mẹ.
– Ông chủ của mẹ là đàn ông hay phụ nữ?
Tô Tiểu Sâm thật sự tò mò như một đứa trẻ.
– Đàn ông.
– Còn trẻ không ạ?
– Hai mươi sáu tuổi.
– Oa! Nhất định rất đẹp trai.
– Đúng vậy, chú ấy là đại minh tinh.
Tô Lạc Lạc có chút đắc ý khoe với con gái.
Tô Tiểu Hinh lập tức oa một tiếng:
– Đại minh tinh!
– Đúng vậy, chú ấy cũng sống gần đây.
Tô Lạc Lạc cười rộ lên nói.
Đôi mắt đen của Tô Tiểu Sâm trộm nhìn phản ứng của ba, cậu bé lập tức cười cười nói:
– Mẹ, khi nào thì giới thiệu bọn con với ông chủ của mẹ?
– Đúng vậy! Bọn con cũng muốn gặp Đại minh tinh.
Lúc này một giọng đàn ông lạnh lùng mang theo sự chất vấn mang lên:
– Công việc của cô rốt cuộc là làm gì?
Tô Lạc Lạc khẽ cười, giọng nói không khỏi có chút đắc ý:
– Hiện giờ tôi chính là chuyên gia trang điểm và tạo hình của một Đại minh tinh chạm tay là bỏng.
-Oa! Mẹ thật tuyệt.
Hai đứa trẻ lập tức đồng thời vỗ tay.
Tô Lạc Lạc nói xong nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi:
– Buổi chiều tôi giặt chăn ga cho anh được không? Buổi sáng tôi có việc.
– Không được.
Người đàn ông từ chối.
– Phải giặt trong buổi sáng để ngày mốt thay lại.
Trong mắt Tô Lạc Lạc hiện lên chút xảo quyệt.

Lát nữa anh đưa bọn trẻ đến trường.

Khi anh không ở nhà cô giặt tay hay giặt máy anh không biết.
– Vậy được rồi.

Lát nữa anh đưa hai đứa đến trường đi, tôi ở nhà giặt chăn.
Tô Lạc Lạc cảm thấy hơn một tiếng là có thể hoàn thành.

– Mẹ, sao mẹ lại giặt chăn ga cho ba?
Tô Tiểu Hinh tò mò hỏi.
– À, bởi vì chăn của ba bẩn, mẹ giúp ba con giặt.
Tô Lạc Lạc cười gượng một tiếng.
– Mẹ thật chịu khó, ba, mẹ đối tốt với ba như vậy ba cũng phải đối tốt với anh một chút.
Tô Tiểu Hinh nhìn về phía ba mình cảm thấy ba nhất định rất cảm động.
Long Dạ Tước thấy hai đứa trẻ đã ăn xong, anh đứng dậy nói:
– Được rồi, lấy cặp của các con, chúng ta đến trường học.
Tô Lạc Lạc vẫy tay với hai đứa bé:
– Hẹn gặp lại.
– Mẹ, sau khi bọn con tan học có thể đến nhà của Đại minh tinh chơi một chút sao?
Tô Tiểu Hinh nghe Đại minh tinh sẽ rất thích, bởi vì cô bé nghĩ được gặp ngôi sao lại chuyện rất giỏi.
– Hả, chuyện này mẹ phải hỏi ông chủ của mẹ đã.
Tô Lạc Lạc thầm nghĩ, Dạ Trạch Hạo chắc sẽ không thích hai đứa nhỏ này.
Bởi vì nhìn Dạ Trạch Hạo chính là mẫu đàn ông lạnh lùng.
Long Dạ Tước trước khi đi nhìn cô gái đang tươi cười một cái ánh mắt đầy nghi ngờ.
Xe của Long Dạ Tước vừa đi Tô Lạc Lạc liền nhanh chóng chạy đến phòng của Long Dạ Tước lột hết ga gối của anh ta xuống, vừa ôm đi vừa lẩm bẩm, không phải chỉ bốn chi tiết sao? Hơn một trăm vạn, coi cô là đứa trẻ lên ba sao?
Hừ, giặt tay cái gì.
Cô có thể giặt cho anh bằng máy giặt đã là không tồi.
Tô Lạc Lạc cuộn hết chăn ga thành một ôm sau đó ôm xuống tầng.

Phía sau tầng 1 có máy giặt, đây là chỗ làm việc của người giúp việc.
– Cô Tô, để tôi giặt đi.
Người giúp việc thấy cô ôm chăn xuống vội chủ động chạy đến giúp.
Tô Lạc Lạc lập tức lắc đầu cười
– Không cần, chị Trương, chị làm việc đi, tôi tự giặt.
Chị Trương thấy cô muốn tự giặt cũng không tiếp tục, cô ra sân dọn dẹp vườn cây.
Tô Lạc Lạc nhé bộ chăn ga vào trong máy giặt lớn sau đó bấm máy.

Cô lên phòng dọn dẹp phòng ngủ của mình.
Long Dạ Tước đưa hai đứa nhỏ kia đến trường sau đó lên xe đến công ty.

Khi dừng đèn xanh đèn đỏ, đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên chút phức tạp, anh cầm di động gọi cho trợ lý.
– A lô, Tổng giám đốc Long.
Ánh mắt lạnh lùng của Long Dạ Tước nhìn về phía trước, vẻ mặt không thay đổi nói
– Điều tra giúp tôi xem ở gần biệt thự của tôi có Đại minh tinh nào không?
– Tổng giám đốc Long, không cần điều tra, cách biệt thự của anh 1km về phía bên trái có một ngôi sao nam rất nổi tiếng, tên là Dạ Trạch Hạo.
Long Dạ Tước nheo nheo mắt trầm giọng nói:

– Sao cô biết rõ như vậy?
Nữ trợ lý cười nói:
– Bình thường tôi vẫn xem tin tức giải trí, có phóng viên chụp ảnh biệt thự của Dạ Trạch Hạo, ở gần biệt thự của anh, Tổng giám đốc Long có phải phóng viên quấy rầy ngài?
– Tùy tiện hỏi thôi.
Long Dạ Tước nói xong cúp điện thoại.
Trong biệt thự, dưới sự giúp đỡ của Chị Trương, 8 giờ 50 Tô Lạc Lạc đã giặt và phơi xong bộ ga gối.

Dưới ánh mắt trời bộ ga gối này quả nhiên hoàn mỹ, đúng là rất giá trị.
Tô Lạc Lạc đang vuốt góc chăn cho thẳng bỗng nhiên cô giật mình, một góc chăn sao bị rách một mảnh?
– Sao giặt lại bị rách được?
Tô Lạc Lạc nín thở không dám tin mình góc chăn bị rách.
Chị Trương nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, sau đó nhìn Tô Lạc Lạc nói:
– Không phải cô dùng máy giặt thứ hai để giặt chứ?
– Hình như là vậy…
– Đó là máy giặt đang bị hỏng, bên trong có một thanh sắt lồi ra buổi chiều sẽ mang đi sửa.
Tô Lạc Lạc trừng to mắt, muốn ngất:
– A?
Nói xong cô lập tức kiểm tra mấy cái gối và ga, chỉ thấy bị kéo sợi không thể nhìn, tất cả đều là những lỗ li ti, giống như bị cắt thành vải hỏng.
– Trời ơi, xong đời!
Tô Lạc Lạc cảm giác ngày tận thế đã đến.
Bộ chăn ga hơn một trăm vạn đã bị cô giặt này đồ rách rưới.

Long Dạ Tước không giết cô mới là lạ.
Tô Lạc Lạc nhìn bộ chăn ga đắt tiền khóc không ra nước mắt.

Đúng lúc này di động của cô vang lên, nhìn thấy là Dạ Trạch Hạo, giờ đã là 8 giờ 58.
Cô vội vàng nghe điện thoai:
– Alo, Dạ Trạch Hạo, anh chờ chút tôi đến ngay.
– Cho cô thêm mười phút nữa, tôi không quen đợi ai đó.
– Được, tôi sẽ đến ngay.
Tô Lạc Lạc cất điện thoại, vẻ mặt đau khổ nhìn bộ chăn ga, thầm nghĩ lát nữa về xử lý đi..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK