Tô Tiểu Sâm cầm tay cô bé an ủi:
– Đừng sợ.
Long Dạ Tước cúi người ôm con bé lên
– Ba bế con đi.
Hai cánh tay nhỏ của Tô Tiểu Hinh lập tức ôm lấy cổ ba, để anh bế mình đến chỗ chiếc xe hơi.
Trong xe Long Sở Hùng cùng Giang Ngật nhìn qua cửa xe thấy con mình bế một con bé trong lòng tay còn lại dắt một cậu bé đi tới đều ngạc nhiên.
– Chuyện gì vậy? Sao lại có hai đứa trẻ con?
– Đây… đây hình như là hai đứa trẻ xuất hiện trong buổi lễ đính hôn kia.
Giang Ngật nhớ rõ hai đứa bé ở trong hôn lễ.
Long Sở Hùng và Giang Ngật lập tức đẩy cửa xe xuống đi về phía con trai vẻ mặt đều là khiếp sợ và khó tin.
Hai người họ đã quên mất hỏi con trai đều nhìn cô bé trong lòng ngực anh, cùng cậu nhóc mà anh nắm tay.
Nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt của cậu nhóc này Giang Ngật lập tức ngạc nhiên ôm miệng
– Đây là…
Giang Ngật trong lòng đã đoán được, cũng không dám xác định nhìn con trai
– Hai đứa nhỏ này…
Long Dạ Tước cười tự hào nói
– Ba mẹ, đây là con của con.
– Thật sự là con của con?
Giang Ngật kích động nháy mắt mắt đã ươn ươt
– Trời ạ.
Long Sở Hùng là người từng trải, nhưng lúc này ông cũng vui mừng không thể kìm chế được.
Ông không kích động đến rơi nước mắt giống như vợ mình nhưng niềm vui trong mắt ông đã không che dấu được.
Tô Tiểu Hinh ôm cổ ba mình mắt to chớp chớp, Tô Tiểu Sâm ngẩng đầu nhìn, hai anh em thấy biểu tình của hai ông bà biết bọn họ thích mình.
– Hai người là ông nội bà nội của bọn cháu sao?
Giọng non nớt của Tô Tiểu Hinh ngọt ngào hỏi.
Giang Ngật lập tức nghẹn ngào, bà gật gật đầu, vừa cười vừa lau nước mắt
– Đúng, bà là bà nội của các cháu, đây là ông nội.
Trong lúc vui vẻ Giang Ngật đột nhiên nghĩ đến hỏi con trai:
– Mẹ của bọn trẻ là cô gái xuất hiện trong buổi lễ đính hôn kia sao?
– Đúng, cô ấy tên Tô Lạc Lạc.
Nháy mắt Giang Ngật cùng chồng ánh mắt phức tạp liếc nhìn nhau.
Quả nhiên, cô gái 5 năm trước trộm bò lên giường con trai mình chính là Tô Lạc Lạc.
Nếu không sao lại sinh ra đứa bé lớn như vậy?
Bọn họ vừa vui mừng khi có hai đứa cháu đáng yêu vừa lo lắng bọn họ có một người mẹ là một người có thân thế phức tạp, tâm tư nhiều tính toán.
Hai đứa trẻ được sinh ra bởi một người mẹ như vậy cũng không biết làm sao bây giờ.
Tô Lạc Lạc đứng ở trước cửa sổ tầng hai.
Cô nhẹ nhàng vén bức rèm lên.
Lúc này chỗ mấy người Long Dạ Tước nói chuyện vừa đúng là chỗ cô có thể nhìn thấy.
Cô cảm thấy căng thẳng, bây gờ cô còn chưa chuẩn bị gì để đối mặt với người nhà họ Long.
– Đứa nhỏ thật đáng yêu, tên chúng là gì?
Mặc dù cực kỳ không hài lòng và giận Tô Lạc Lạc nhưng nhìn hai đứa cháu xinh đẹp Giang Ngật vẫn kìm nén hết mọi cảm xúc.
– Cháu là Tô Tiểu Sâm, em gái cháu là Tô Tiểu Hinh.
Tô Tiểu Sâm trả lời.
Giang Ngật nhìn thấy Tô Tiểu Sâm không khỏi kích động nói:
– Đứa bé này rất giống Dạ Tước trước đây, dường như giống nhau như đúc…
– Không phải sao?
Long Sở Hùng đương nhiên rõ ràng vẫn nhớ bộ dạng của con trai trước kia.
– Việc vui lớn như vậy, phải cho bà nội của con biết, bà biết có hai đứa cháu lớn như vậy sẽ rất vui mừng.
Giang Ngật tưởng tượng mẹ chồng mình sẽ rất vui vẻ vì việc này.
Nói xong, Giang Ngật có chút kinh ngạc hỏi:
– Mẹ của bọn trẻ đâu?
– Mẹ cháu đang nghỉ ngơi trên tầng.
Tô Tiểu Hinh trả lời rất nhanh..
Danh Sách Chương: