Tối qua Tô Vũ Phỉ ăn cơm ở nhà họ Long, Giang Ngật cũng không giấu diếm cô chuyện Long Dạ Tước có hai đứa con.
Tô Vũ Phỉ lúc đó cũng khóc rất đau thương.
Vừa khóc vừa trách Tô Lạc Lạc tính toán, cũng để người nhà họ Long biết cô không ngại sự tồn tại của bọn trẻ.
Sau này cô gả cho Long Dạ Tước cô sẽ cố gắng nuôi dưỡng hai đứa con của Long Dạ Tước.
Điều này khiến người nhà họ Long hài lòng, bà Long cũng tỏ ý sau này hai đứa trẻ sẽ giao cho cô chăm sóc.
Nói cô còn nhỏ lại hiền lành, thông tình đạt lý, quan trọng là cô là cô chủ thật sự của nhà họ Tô, bước vào nhà họ Long mới xứng đáng.
Còn Tô Lạc Lạc dùng thủ đoạn sinh ra đứa bé không biết tương lai còn muốn dùng con cái để uy hiếp nhà họ Long đòi bồi thường cái gì nữa.
Nếu chỉ là tiền thì không nói những nếu là thân phận mợ chủ nhà họ Long tuyệt đối không được.
Còn ở nhà họ Tô lúc này.
Tô Vũ Phỉ tối hôm qua không ngủ được, cô gặp ác mộng, trong mơ Tô Lạc Lạc cao ngạo đứng trước mặt cô ta chỉ vào mũi cô ta tuyên bố cô muốn làm mợ chủ nhà họ Long, muốn cô ta cút đi.
Ác mộng này khiến cô ta hét lên và tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại cô ta cũng không ngủ lại được nữa.
Hiện giờ trong đầu cô ta toàn là giấc mơ kia.
Cô ta tuyệt đối không để Tô Lạc Lạc có cơ hội trở thành mợ chủ nhà họ Long.
Nếu cô không sinh hai đứa con cô căn bản không là gì cả, nhưng cô lại sinh hai đứa con, hình như có quyền nói.
Hơn nữa lợi dụng đứa bé, họ đã đến sống ở nhà của Long Dạ Tước.
Đây thật sự là chuyện nguy hiểm.
Nhỡ đâu nửa đêm cô lại chủ động lên giường của Long Dạ Tước thì sao? 5 năm qua Long Dạ Tước không chạm vào cô ta, mà cô ta cũng biết Long Dạ Tước không hề chạm qua người phụ nữ nào khác, cho nên, người đàn ông cấm dục lâu như vậy có thể ngăn được người phụ nữ chủ động câu dẫn sao?
Không được, cô phải làm cho Tô Lạc Lạc dọn ra khỏi nhà Long Dạ Tước.
Mà cô ta cũng phải làm cho nhà họ Long làm chủ, để cô ta nuôi bọn trẻ, đá Tô Lạc Lạc đi.
Chuyện này, giống như một cây kim đâm vào trong lòng cô ta, khiến cô ngoài việc nhổ nó ra cũng không muốn làm gì.
Vương Nguyệt Dung nghe con gái nói cũng biết thái độ của nhà họ Long.
Tất nhiên hai đứa nhỏ kia xuất hiện rõ ràng như vậy không thể tranh với hai đứa nhỏ chỉ có thể đấu với Tô Lạc Lạc.
– Mẹ, giờ con thật sự muốn đến nhà của Long Dạ Tước đuổi con nhóc kia đi, con không muốn cô ta ở trong nhà của Long Dạ Tước.
– Hiện giờ ý của nhà họ Long như thế nào?
– Bọn họ bảo con trước không nên gấp gáp, bọn họ sẽ nói với Long Dạ Tước đưa hai đứa trẻ cho con chăm sóc.
Chỉ là con không chờ nổi.
Tô Vũ Phỉ đứng ngồi không yên nói.
Vương Nguyệt Dung vẻ mặt đau lòng nhìn con gái.
Một lễ đính hôn tốt đẹp lại nhanh chóng quay ngược lại Long Dạ Tước có hai người con, hôn này còn có thể đính sao?
– Vũ Phỉ, đừng nóng vội sẽ có cách.
– Mẹ, mẹ nói xem chúng ta không cứng đối cứng với Tô Lạc Lạc được không? Chúng ta cho cô ta tiền, chỉ cần cô ta rời bọn trẻ và Long Dạ Tước chúng ta sẽ cho cô ta đủ tiền.
Tô Vũ Phỉ nhìn mẹ mình hỏi.
– Nếu cô ta là người tham tiền, nhà họ Long không cho đủ sao? Người nhà họ Long chắc chắn sẽ dùng cách này, không cần chúng ta phải dùng tiền.
– Vậy con… con đi tìm cô ta, con khiến cô ta tự giác rời đi tránh sau này con làm cô ta khó xử.
Tô Vũ Phỉ nói xong đứng lên muốn đi.
– Từ từ, Vũ Phỉ, con muốn đi tìm cô ta cũng được nhưng con không thể nói như vậy trước mặt Long Dạ Tước và bọn trẻ con, con tránh đi.
– Con có điện thoại của người giúp việc trong nhà Long Dạ Tước, giờ con hỏi xem anh ấy có nhà không.
Nói xong Tô Vũ Phỉ cầm di động gọi điện thoại.
Rất nhanh cô có được tin tức hiện giờ Long Dạ Tước không có ở nhà chỉ có Tô Lạc Lạc và hai đứa trẻ, đúng là thời cơ tốt nhất..
Danh Sách Chương: