“Từ Hàn, em nhìn xem tuyết rơi rồi kìa.” – Anh đứng dậy vén rèm cửa sổ sát đất sang một bên, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài. “Tử Hàn, em ngủ cũng đã hơn 1 tháng rồi, em định ngủ đến bao giờ nữa đây? Nếu em cứ ngủ như vậy giáng sinh sẽ không có quà đâu đấy.”
“Tử Hàn, mau mau tỉnh dậy! Tôi rất muốn nghe giọng nói của em…” – Anh cưng chiều hôn lên trán của Từ Tử Hàn. Ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô gái bé bỏng nằm bất động ở trên giường.
“Nếu em sợ sau khi tỉnh dậy tôi trách em thì đừng lo … tôi đã hết giận rồi.”
*Reng..,.. renggggg….
“Tôi nghe!” – Dược Thiếu Phàm lất điện thoại ra, là số của Lôi Lạc Kình.
“Thiếu Phàm, bây giờ cậu đến công ty được không?”
“Chuyện gì?”
“Giám đốc Mark bên tập đoàn “Los Amira” muốn gặp cậu để bàn về dự án sắp tới. Tôi cũng đã nói có gì cứ nói với Nhất Thiên và tôi nhưng ông ấy cứ khăng khăng đòi gặp cậu. Sao hả? đi được không?”
“Được rồi. Tôi tới ngay.” – Cúp máy xong, Dược Thiếu Phàm bước đến bên giường của cô, khẽ lên tiếng “Lát tôi về với em. Ngoan ngoãn nằm ở đây. Khi nào tôi trở về là phải tỉnh dậy. Có được không?” – Anh đưa tay xoa đầu cô, nở một nụ cười thật dịu dàng sau đó quay lưng đi ra khỏi phòng “Ý tá Phạm, chămsóc cho cô ấy, có gì thì gọi cho tôi.”
“Vâng.” – Cô ý tá cúi đầu vâng lệnh.
……………………………
Hôm nay là lần đầu tiên từ giữa tháng 11 đến giờ anh mới bước vào công ty, những nhân viên trong công ti thấy anh liền cúi đầu chào. Chỉ là họ không hiểu lý do vì sao dạo gần đây anh rất ít lên công ty, chỉ thấy Phó giám đốc và Trợ lý Lôi chỉ đạo họ làm việc. Dược Thiếu Phàm khuôn mặt vẫn lạnh tanh như thường lệ, bìn hthản bước vào thang máy dành riêng cho Chủ tịch để đi lên phòng. Tầng thứ 60 của Tập đoàn Dược Thiên. Căn phòng màu trắng hiện ra, với tấm bảng treo trên cửa “phòng Chủ tịch”, Dược Thiếu Phàm mở cửa bước vào.
“Thiếu Phàm, đến rồi sao?” – Phong Nhất Thiên thấy anh liền đứng dậy.
“Xin chào Dược tổng.” – Ông chủ tịch ở bên công ti “Los Amira” liền đứng dậy lịch sự đưa tay ra chào anh. Tên của ông ta là Mark Jayson là người Anh nhưng lại thành lập công ty ở Đài Bắc, hợp tác với Tập đoàn Hoàng Kim đã lâu năm.
“Chào!” – Dược Thiếu Phàm bắt tay ông, tỏ vẻ lịch sự rồi ngồi xuống. “Có chuyện gì sao?”
“Công ti chúng tôi muốn kí với ngài về dự án lần này.” – Ông đưa cho anh tập dự án, vui vẻ nói. “Chúng tôi định là xây dựng một trung tâm đá quý.”
“Việc này có thể bàn với Phó tổng. “– Dược Thiếu Phàm lên tiếng. Anh trước giờ nói chuyện với người khác rất kiệm lời, không bao giờ tốn công sức mà nói dài dòng. Khiến cho nhiều người khó có thể hiểu được ý của anh.
“Thật ra, chúng tôi dự định sẽ thu mua trung tâm đá quý “Ruby” ở gần trung tâm Đài Bắc, vì trung tâm đó đang đóng cửa, nếu bây giờ chúng ta thu mua lại sau đó chỉnh trang trung tâm đá quý “Ruby” thì sẽ rất lợi.”
“Ông biết “Ruby” là của ai không?” – Dược Thiếu Phàm cầm tập tài liệu, lật từng trang hỏi.
“Tôi biết. Là của Từ thị. Nhưng nghe nói ông ta đang mất tích mà. Vì vậy nếu bây giờ chúng ta thu mua sẽ rất có lợi.”
“Xin lỗi, dự án này…. tôi không tham gia.” – Dược thiếu Phàm đóng tập tài liệu lại đặt lên bàn, anh bắt chéo chân, khuôn mặt vẫn lạnh lùng trả lời.
“Dược tổng…tại sao?” – Ông khó hiểu nhìn anh, dự án này đang rất có lợi, nếu không nhanh chân thì sẽ bị cướp mất.
“Tôi không có hứng thú.”
“Nhưng…”
"Tôi không muốn đầu tư vào dự án này, bởi lẽ Ruby là của Từ Hải Thành và tôi cũng không muốn bỏ thêm tiền vào cái cửa hàng đó nữa. "
"Dược tổng... xin ngài hãy nghĩ lại... "
“Mark, nếu như chủ tịch của tôi đã nói vậy thì tôi nghĩ chúng ta cũng còn gì để bàn bạc.” – Lôi Lạc Kình lên tiếng.
“Vậy…tôi về trước.” - Ông thất vọng thở dài đứng dậy, cúi đầu chào anh rồi đí ra ngoài. Lôi Lạc Kình lịch sự mở cửa tiễn ông.
“Cô ấy chưa tỉnh sao?” – Phong Nhất Thiên cất tiếng hỏi?
“Chưa.”
“Đã hơn 1 tháng rồi mà…. chậc….” – PhongNhất Thiên nhìn anh cảm thán. Anh tự hỏi cô bé ấy muốn đày đọa Dược Thiếu Phàm sao?
“Chắc sẽ sớm tỉnh thôi.” – Lôi Lạc Kình vỗ vai anh, cười nói.
“Tuyết rơi rồi….” – Dược Thiếu Phàm mệt mỏi dựa lưng vào ghế, anh nhắm mắt khẽ thở dài….
*Reng…reng….
“Thiếu Phàm…điện thoại.” – Lôi Lạc Kình hết mặt về cái điện thoại đặt trên bàn.
“Tôi nghe.”
“….”
Dường như bên kia đã nói điều gì đó khiến cho đứng bật dậy, khuôn mặt bỗng chốc trở nên rất vui. Anh vội vã chạy ra khỏi phòng, Lôi Lạc Kình và PhongNhất Thiên ngồi ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì. Chỉ có thể ngồi đó mà nhìn theo bóng lưng của anh. “Cô ấy…. tỉnh rồi.” – Phong Nhất Thiên chợt nói, có lẽ anh đã đoán đúng, điều duy nhất khiến cho anh vui mừng như vậy chỉ có thể là Từ Tử Hàn đã tỉnh dậy. Lôi Lạc Kình ngồi bên cạnh trố mắt quay sang nhìn anh.
Dược Thiếu Phàm sau khi rời khỏi công ty liền tức tốc chạy về nhà. Trên đường đi tim anh cứ đập liên hồi, vừa nãy nhận được thông báo là cô đã tỉnh, anh vui mừng đến nỗi muốn nhảy cẩng. Cô đã tỉnh, Từ Tử Hàn cuối cùng cũng đã tỉnh.....
"Ông chủ. " - Quản gia đứng cửa trước cửa chào đón anh.
"Tử Hàn đâu?" - Dược Thiếu Phàm đóng cửa xe sau đó đi thật nhanh lên phòng, quản gia cũng đi theo sau. "Thưa, lúc nãy phu nhân có tỉnh dậy nhưng sau đó lại ngủ tiếp. Tôi nghe y tá nói là cô ấy mở mắt ra một chút sau đó lại nhắm lại. "
*Cạch....
"Sao rồi. " - Thấy bác sĩ đang khám cho cô, anh bước vào hỏi.
"Phu nhân đã tỉnh lại rồi ạ... Chỉ là do hôn mê quá lâu nên việc đi lại cũng hơi khó khăn vì lúc trước bị thương nặng nên mới vậy. Nhưng sẽ bình phục lại sớm ạ, nhưng cũng có khả năng sau khi tỉnh dâỵy sẽ hoảng loạn vì những chuyện đã xảy ra. "
"Bao giờ sẽ bình phục... Cụ thể?"
"Cái... cái này phải chờ khi nào phu nhân thật sự tĩnh lại mới biết được ạ. "
"Lui ra đi. " - Dược Thiếu Phàm bước đến bên giừơng, phất tay ra lệnh cho mọi người lui xuống.
"Quản gia, ông nên nấu canh tẩm bổ cho phu nhân, nếu phu nhân đói nên nấu cháo thật loãng. " - Ông cẩn thận dặn dò quản gia.
"Tôi biết rồi, cảm ơn. " - Quản gia cúi đầu cảm ơn.
"Tử Hàn... " - Anh đưa tay xoa đầu cô. Từ Tử Hàn mơ hồ mở mắt, cô còn chưa xác định được người đàn ông trước mặt là ai và đây là đâu. Trong tiềm thức cô bây giờ chỉ còn lại khoảnh khắc cô nhìn thấy Từ mẫu ngã xuống sàn. Bất chợt bao sự việc của một tháng trước hiện về, cô run rẩy ngồi dậy, khuôn mặt trắng bệt lắp bắp nói "M... mẹ ơi.... mẹ ơi.... "
"Tử Hàn, em sao vậy?" - Thấy biểu hiện của cô Dược Thiếu Phàm lo lắng hỏi.
"Thiếu Phàm? Sao anh lại ở đây?" - Từ Tử Hàn ngây ngô nhìn anh, giọng cô thều thào. Vầng trán thấm đầy mồ hôi.
"Đây là phòng của tôi!"
Từ Tử Hàn đưa mắt nhìn xung quanh, đúng là phòng của anh. "Thiếu Phàm... mẹ của em.... " - Cô giương đôi mắt to tròn nhìn anh. Dược Thiếu Phàm im lặng, còn cô thì thấp thỏm lo sợ, thếy anh im lặng cô đưa tay níu áo "Thiếu Phàm... "
".... Chết rồi. " - Dược Thiếu Phàm khó xử nhìn cô, cuối cùng thì anh cũng nói ra hai chữ mà cô sợ nhất.
"Chết rồi... chết rồi.... " - Đôi mắt cô trở nên vô hồn, cô buông tay ra từ từ lùi về phía sau, miệng không ngừng lẩm bẩm. Dược Thiếu Phàm nhìn cô như vậy trong lòng thật sự rất đau. "Tử Hàn... "
"phải làm sao đây? Mẹ ơi... huhu.. mẹ.. hic.. mẹ ơơiiii... huhuhh aa" - Từ Tử Hàn khóc thét lên, cô ngồi phịch xuống đất, bàn tay nhỏ bé không ngừng tự đánh lên đầu "Là do tôi... là do tôi... "
"Tử Hàn... bình tỉnh lại. Không phải lỗi do em. " - Dược Thiếu Phàm vội chạy lại, giữ chặt tay cô.
"Là do em mà... huhuhu... nếu không phải tại em... hic... thì mẹ sẽ không chế... chết.... huhuhhhh"
"Anh đã nói là không phải do em rồi mà!" - Dược Thiếu Phàm giận dữ nói.
"Ông ấy nói, em đã giết chết mẹ.... hại ông ấy.... ra nông nổi này... ông ấy nói.... em là kẻ.... sát nhân.... huhhh"
"Không phải, đừng nghe những gì ông ta nói. Nếu trách thì hãy trách tôi vì tôi là người đã ép ông ta vào đường cùng. " - Anh vòng tay ôm cô vào lòng. Từ Tử Hàn siết chặt lấy áo của anh thút thít khóc..
"Từ Chính... anh ấy sẽ không tha thứ cho em đâu... huhu... phải làm sao đây?"
"Tử Hàn... đừng khóc nữa, đây không phải lỗi của em, gia đình em trở nên như vậy là do tôi. Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa. Em hãy bắt đầu lại. Hãy sống thật tốt. Một cuộc sống mới chỉ có tôi và em. "
"... hic.... "
Sau khi khóc thật nhiều. Từ Tử Hàn mệt mỏi thiếp đi, anh nhìn người con gái trong lòng khẽ thở dài "Chỉ có em.... và tôi!" sau đó bế cô đặt lên giừơng.
"Nấu một ít cháo cho Tử Hàn. " - Dược Thiếu Phàm nhấn vào cái điện thoại bàn, điện thoại này được nối với tất cả điện thoại nội bộ trong nhà...
"Ưm.... " - Ngủ được một lúc, cô mơ màng tỉnh dậy ngó xung quanh. Dược Thiếu Phàm không có ở trong phòng? Từ Tử Hàn đặt chân xuống sàn, vốn dĩ cô định đứng lênn nhưng lại bị ngã. Cô hiện tại không đi được. Vừa nãy cô cũng đã nghe bác sĩ nói. Từ Tử Hàn cố hết sức đứng dậy.
"Ăn chút cháo đi?" - Dược Thiếu Phàm bế cô đặt lên giừơng. Chính là lúc anh bước vào thì thấy cô ngồi dưới sàn, đoán được chuyện gì đang xảy ra nên anh cũng không hỏi lý do cô định làm gì.
"Chân... "
"Chỉ là tạm thời thôi. Nào ăn đi. " - Dược Thiếu Phàm đưa tô cháo cho cô. Từ Tử Hàn nhìn tô cháo chằm chằm tỏ vẻ không muốn ăn. "Ăn đi. " - Dược Thiếu Phàm hối thúc cô.
"Em muốn ăn cơm!" - Từ Tử Hàn quay mặt đi chỗ khác, lí nhí nói.
"Hiện tại chưa được. Đợi khi nào em khỏi hẳn tôi sẽ cho em ăn cơm. Có được không?"
"Được. " - Cô vui vẻ cầm lấy tô cháo. "Từ bây giờ em sẽ cố gắng sống thật tốt. Em sẽ sống thật lạc quan. "
"Giỏi lắm. Bà xã. " - Dược Thiếu Phàm vỗ nhẹ trán của cô, mỉm cười nói.
"Ai là bà xã của anh chứ? " - Cô ngước mặt nhìn anh. Chu cái môi nhỏ xinh bất mãn nói.
"Em đã gã cho tôi rồi, không phải bà xã chứ là gì?"
"Em không có thích anh đâu. " – Từ Tử Hàn cúi đầu xuốn tô cháo, tủm tỉm cười
"Rồi sẽ thích thôi. " - Dược Thiếu Phàm nhếch lông mày, có chút ngỡ ngàng. Anh khẽ cười nhìn cô, đưa tay nhéo cái má ửng hồng của Từ Tử Hàn nói khẽ.