"Vâng!" - Cô e dè gật đầu.
"Cô họ Lâm! Cứ gọi là Lâm lão sư*! Theo cô vào lớp. "
Lâm lão sư = giáo viên lâm
"Vâng!" - Từ Tử Hàn đeo cặp kính tròn màu vàng kim, cô vuốt mái phủ xuống, cột tóc gọn hai bên, theo Lâm lão sư vào lớp. Dù sao cô cũng không thích bị nhòm ngó quá nhiều, làm như vậy sẽ tốt hơn.
Đi dọc hành lang, có nhiều ánh mắt ngước nhìn Từ Tử Hàn, không phải do cô xinh đẹp mà là do cô hơi kì dị.
"Nè, nhìn thử xem, cô gái đi theo chủ nhiệm lớp Z ấy, sao lại quái dị đến vậy. " - Một lời châm chọc mỉa mai dành cho Từ Tử Hàn.
"Ây... có cần phải đeo cặp kính to đến thế không.?" - Một tiếng cười vang lên.
"Haha... thật là quê mùa quá đi, chỉ được cái mái tóc dài thôi!" - Từ từ càng có thêm nhiều người bàn tán xôn xao, nhưng Từ Tử Hàn không quan tâm, vẫn rất háo hức đi bên cạnh Lâm lão sư đến lớp học. Cô học khối A lớp Z - Là lớp dành cho những sinh viên ưu tú thi ngành Kinh tế - Hoặc là Quản trị - Kinh doanh.
Lâm lão sư dẫn cô vào lớp, đứng trước bục giảng, mọi người trong lớp học đều nhìn cô, có những lời châm chọc, mỉa mai... "Đây là trò Từ Tử Hàn! Là học sinh mới của lớp chúng ta. "
"Chào mọi người!" - Từ Tử Hàn cúi đầu chào.
"Em muốn ngồi chỗ nào?"Từ Tử Hàn nhìn xung quanh, cô đang không biết ngồi chỗ nào thì một tiếng hét vang lên "Học sinh mới ngồi ở đây này. " - Tiếng của môt ngươì con trai từ phía cuối lớp vang lên, bên cạnh còn đang ôm eo cô gái khác. Từ Tử Hàn nghĩ đó là một lời trêu chọc từ phía cậu ta nên không thèm để ý. Lại một giọng nói phá ra "Bạn học Từ... mau xuống đây. " - Đó là một cô gái tóc ngắn xin đẹp, thấy mừng vì có chỗ ngồi, Từ Tử Hàn vội bước xuống dưới ngồi vào ghế trong bàn thứ tư. "Được rồi chúng ta bắt đầu bài học. "
"Chào bạn, mình là Doãn Thinh Thinh!" - cô gái tên Doãn Thinh Thinh niềm nở bắt chuyện với cô. Cô cũng lịch sự trả lời "Mình là Từ Tử Hàn. "
"Mình có thể thể gọi cậu là Tiểu Hàn được không?"
"Ừm. " - Cô cười tươi. Đây là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ lễ và là ngà đầu cô bước vào học viện Diamond, thay vì ngồi chăm chú nghe giảng thì cô lại ngồi nói chuyện với Doãn Thinh Thinh. Cô cũng muốn nghe giảng lắm nhưng cô bạn này lại cứ thao thao bất tuyệt nói không ngừng. Cô cũng không cảm thấy khó chịu vì những câu chuyện do cô ấy kể khá thú vị. Cô thật không ngờ mình lại quen bạn sớm như thế. Sau tiết học này là giờ nghĩ trưa, khác với cấp ba, sinh viên học một tiết kéo dài từ 1 tiếng rưỡi đến hai tiếng. Và chỉ học 4 tiếng một ngày. Từ Tử Hàn cùng Doãn Thinh Thinh đi xuống căn tin để ăn trưa. Lúc chọn phần ăn, điện thoại cô chợt reo lên, cô chạy ra chỗ khác để nghe điện thoại.
"Em nghe. "
"Đã nghĩ trưa rồi sao?" - Dược Thiếu Phàm dịu dàng nói.
"Vâng! Em đang chuẩn bị ăn trưa. "
"Em hãy dùng thẻ sinh viên lúc sáng anh đưa nhé. "
"Ưn... em biết rồi. "
"Vậy, em ăn trưa đi. Ăn nhiều vào biết không!"
"vâng! "
Dược Thiếu Phàm cúp máy, Cô lấy thẻ sinh viên ra đi lại mua đồ ăn. Cô chọn phần cơm gà phi lê, rồi đưa thẻ sinh viên ra. Nhân viên căn tin thấy thẻ của cô có chút ngỡ ngàng sau đó nhanh chóng lấy một phần cơm khác đưa cho cô. "Đây là phần ăn Dược tiên sinh chuẩn bị cho cô. "
"Vậy sao?" - Cô đưa tay cầm phần cơm, thì ra anh đã chuển bị trước cho cô. Bên trong toàn là những món cô thích. Trong lòng cô cảm thấy vui vô cùng. Từ Tử Hàn bước lại chiếc bàn Doãn Thinh Thinh đang ngồi, đặt phầm cơm lên bàn bắt đầu ăn.
"Chà, tòan đồ ăn ngon không ha. " - Doãn Thinh Thinh cười trêu ghẹo.
"Hộp cơm của cậu cũng vậy mà. "
"Là do mẹ mình làm đó. Bà nấu ăn rất ngon. " - Cô nở nụ cười hạnh phúc, khiến cho Từ Tử Hàn có chút buồn buồn "Mà nè, mẹ cậu không làm cơm cho cậu sao?"
Nghe câu hỏi của Doãn Thinh Thinh, cô chợt sững người. Đôi mất chùn xuống, đành phải cười gượng mà trả lời "Mẹ mình mắt rồi.... "
"Thật xin lỗi Tiểu Hàn! Mình không cố ý!"
"Haha... không sao, chúng ta mau ăn thôi. " - Từ Tử Hàn lại tiếp tục ăn. Cô gắp cho Doãn Thinh Thinh miếng thịt vui vẻ nói "Cho cậu. "
"Cảm ơn!"
Ăn cơm trưa xong Từ Tử Hàn cùng Doãn Thinh Thinh đi về lớp, lúc đi lên cầu thang cô vô tình đụng phải người con trai khác, chút xíu nữa là ngã ngơời về phía sau, "thật... xin lỗi" - Cô vội vã xin lỗi. Người nam sinh kia buông cô gqi đang ôm ra, đưa tay kéo mắt kính của cô, đeo thử, tặc lưỡi lên tiếng "Mỹ nhân, cậu không cận đeo kính làm gì?"
Từ Tử Hàn đưa tay che mặt, cô hét lên "Mau trả kính cho tôi, cậu làm gì vậy?"
"Tại sao? Tôi không thích. Rõ ràng cậu rất xinh đẹp mà? Cần gì phải hóa trang lập dị như vậy?" - Anh đưa tay nâng cằm cô lên, tươi cười, Từ Tử Hàn vẫn che mặt, tức giận trả lời "Đồ đáng ghét. " - Kèm theo lời nói đó là cái đạp chân của cô.
"Á... "
Từ Tử Hàn giật lấy cái kính rồi chạy vèo lên lớp để mặc cho ai đó hậm hực.
"Tịnh ca ca, anh không sao chứ. Con nhỏ đó... " - Chu Tuyết Kì tức giận nói. "Để em xử nó giúp anh. "
"Đừng nhiều chuyện!" - Âu Văn Tịnh lạnh nhạt nói. Chu Tuyết Kì nhíu mày nhìn anhh. Tại sao anh lại có thể bỏ qua dễ dàng vậy chứ? Nếu là thường ngày anh đã thẳng tay cho một trận rồi... Sự ghen tức trong lòng của Chu Tuyết Kì không ngừng tăng lên.
"Mau đi thôi!"
"Ừm. " - Chu Tuyết Kỳ lại khoác tay Âu Văn Tịnh đi dọc hành lang.
Lúc này ở trong lớp Z, Doãn Thinh Thinh không khỏi lo lắng "Tiểu Hàn, cậu có biết cậu vừa đạp chân ai không?"
"Mình không cần biết, thật là một tên đáng ghét. "
"Trời ạ, đó chính là Âu Văn Tịnh. Là thiếu gia tập đoàn tài chính Âu Tịnh, được xếp trong top mừơi tập đoàn lớn mạnh tại Đài Loan đó. Anh ta khá lăng nhăng, lại ham vui, còn nữa, một khi đã tức giận thì ngay cả nữ nhi anh ấy cũng đánh, nhưng được cái là đẹp trai, học giỏi, nhà giàu nữa... - Doãn Thinh Thinh thao thao bất tuyệt nói. Từ Tử Hàn nhìn người bằng hữu mới quen kia, đẹp trai sao? Nếu nói là đẹp trai thì, làm sao sánh bằng với Thiếu Phàm nhà cô. Vừa đẹp trai tài giỏi. Ngoài mặt lạnh lùng thế thôi chứ thật ra rất dịu dàng. Chồng cô là nhất mà. "Mình không thích cậu ta!"
"Hả? À... hay là vị Dược tiên sinh gì đó?" - Doãn Thinh Thinh cười nham hiểm nói. Hai gò mà của cô chợt ửng đỏ. Cô dễ bị nhìn thấu đến thế sao??? "Không... không phải mà. "
"Hahaa.... được rồi, không chọc nữa. "
* Rầm... - Tiếng đập bàn phát ra. Khiến cho Từ Tử Hàn cùng Doãn Thinh Thinh giật mình.
"Từ Tử Hàn. Mày thật to gan dám đạp chân của Tịnh ca ca sao?" - Giọng của Chu Tuyết Kỳ lanh lảnh. Đi cùng còn có một số nữ nhân khác nhìn mặt khá hung dữ.
"Tại cậu ấy ngang ngược trước. " - Từ Tử Hàn bình tĩnh trả lời.
"Mày còn dám nói sao? Thứ nhà quê như mày còn bày đặt làm giá hả. " - Chu Tuyết Kỳ nắm cổ áo cô kéo dậy, Triệu Dĩnh Tâm thấy vậy có ý muốn chạy ra nhưng cô lại lắc đầu không cho phép.
"Nè, mấy người làm gì vậy?" - Doãn Thinh Thinh tức giận hất tay Chu Tuyết Kỳ ra.
"Không phải chuyện của mày. Tránh ra. "
"Thinh Thinh à., mình không sao, cậu đừng lo. " - Từ Tử Hàn kéo cô lùi ra sau, cô không muốn vì cô mà Doãn Thinh Thinh gặp rắc rối.
"Cậu tránh ra. Để mình nói chuyện với tụi nó!" - Doãn Thinh Thinh gạt nhẹ cô sang một bên. "Muốn gây sự sao? Vậy thì lão nương đây tiếp. "
"Mày còn lớn giọng hả?" - Người đi cùng tên Kim Tiểu An lớn giọng hét.
"Thì sao?" - Doãn Thinh Thinh dơ nắm đấm lên, bọn Chu Tuyết Kỳ hơi sợ vì dù sao họ cũng biết cô đã từng học Karatedo.
“Thinh Thinh, đừng!” – Từ Tử hàn can ngăn, Chu Tuyết Kỳ thấy vậy liền ra hiểu cho những người đi cùng ra tay. Mọi người trong lớp cũng chẳng dám hó hé, chỉ biết đứng nhìn!
“Từ Tử Hàn, mày chỉ là một con nhỏ xấu xí, đừng có chảnh chọe nghe rõ chưa.” – Chu Tuyết Kỳ hung hăng đẩy cô, khiến thân hình bé nhỏ ngã nhào xuống đất, mắt kính bị văng, bể thành từng mảnh, trán của cô đập vào thành bàn khiến một dòng máu đỏ chảy xuống., cô ả ngồi xổm nắm lấy cổ áo cô định đưa tay đánh
“Tiểu Hàn!” – Doãn Thinh Thinh hốt hoảng gọi. Từ phía cửa xuất hiện ba người mặc đồ đen chạy vào. Trong ba người 1 phụ nữ hai đàn ông. Triệu Dĩnh Tâm kéo Chu Tuyết Kỳ ném qua một bên vội đỡ cô “Tiểu thư!”
“Ưm…. không…. không sao?” – Từ Tử Hàn thều thào nói, cô ngước mắt lên, mọi ánh mắt đều ngỡ ngàng, cô gái trước mắt họ xinh đẹp hệt thiên sứ. Đôi mắt to tròn lấp lánh, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi anh đào, khi tháo chiếc kính ra, khuôn mặt trắng nộn, đẹp rạng ngời hiện ra.
“Các người có biết mình làm đang làm gì không?” – Một ám vệ trừng mắt nhìn bọn Chu Tuyết Kỳ, ánh mắt sắc lạnh, như muốn giết chết người khác làm cho họ phải sợ đến phát.
“Trán của cô chảy máu rồi “– Triểu Dĩnh tâm bàng hoàng, đỡ cô đứng dậy. Sau đó nhanh chóng đưa cô đến phòng y tế, hai ám vệ còn lại cũng đi theo. Doãn Thinh Thinh ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng Từ Tử hàn, cô thật sự rất muốn biết, Từ Tử hàn rốt cuộc có thân phận như thế nào?
• Tại phòng y tế
“Á….” – Từ Tử hàn nhăn mặt kêu lên.
“Nhẹ tay thôi.” – Triệu Dĩnh Tâm lo lắng nói với giáo viên y tế, vết thương trán trán cô tuy chỉ là ngoài da, nhưng sức đập rất mạnh, chỉ sợ là sẽ tổn hại đến não.
“V…vâng…!” – giáo viên y tá run rẩy trả lời. Trời ạ, bà vốn đang rất thong thả uống trà thì đột nhiên có hai người mặc áo đen xông vào, khiến bà sợ muốn chết, tiếp theo đó là một người phụ nữ dẫn theo sinh viên trường này bước vào.
• Rầm…* - Một lần nữa, cánh cửa phòng lại bị đạp một cách hung hăng, khiến cho mọi người trong phòng đều giật mình. Còn cánh cửa như sắp bị bể.
“Hàn nhi….” – Dược thiếu Phàm bước vào, tuy khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng anh đang thật sự rất tức giận.
“Thiếu…Phàm…”
“Các người bảo vệ phu nhân thế nào hả?” – Anh tức giận hét lên, cũng may là trước mặt cô nên anh có thể kìm chế không đánh cho mấy tên ám vệ một trận.
“Xin lỗi chủ tử.”
“Thiếu Phàm, anh đừng trách họ. Là lúc đầu do em không muốn họ ra mặt thôi.” – Cô nắm lấy cánh tay anh, khẽ lên tiếng.
“Cút hết ra ngoài mau. “– Dược thiếu Phàm đanh mặt lại lạnh nhạt lên tiếng. Ngay cả giáo viên y tế cũng run rẩy mà chạy ra khỏi phòg. Lúc này trong phòng chỉ còn lại anh và cô. Dược Thiếu Phàm quay sang nhìn cô, khuôn mặt có chút tái xanh, thấy anh nhìn, cô gượng cười “Em…không sao! chỉ hơi choáng thôi.”
“Nghỉ học đi.” – Anh thở dài lên tiếng.
“Thiếu…. Thiếu Phàm.”
“Sai lầm của anh là đã cho phép em đi học đó.”
“Em không sao. Khó khăn lắm em mới được đi học, chỉ mới ngày đầu thôi mà, em còn mới quen được bạn nữa. Em không thể nghỉ đâu.”
“Không được.”
“Thiếu Phàm…chỉ còn một năm nữa là em tốt nghiệp rồi…Anh à…” – Từ Tử hàn nũng nịu nóii, cô lắc lắc cánh tay anh nài nỉ. Khuôn mặt anh vẫn chẳng có chút biểu tình. Không lên tiếng.
“Đi mà…. cho em đi học…. em sẽ tự bảo vệ mình mà…”
“….” – LẠi một lần nữa im lặng. Từ Tử hàn hết cách đành phải dùng đến chiêu cuối cùng. Cô hít một hơi thật mạnh, ôm lấy cánh tay anh, mè nheo “Chồng à…. đừng giận mà, cho em đi học đi. Nha nha, có được không?”
Từ cái miệng nhỏ xinh phun ra chữ “Chồng à”, mỗi lần anh giận cô đều dùng cách này, đều công dụng cả và lần anỳ cũng không ngoại lệ. Nghe hai từ ngọt ngào ấy, lòng của Dược Thiếu Phàm bỗng nhẹ hẳng, dù rất vui nhưng anh lại làm bộ mạnh lạnh như tiền quay sang nhìn cô “Chỉ lần này thôi đấy.”
“Ừm. em biết rồi.” – Cô cười tươi, khóe miệng Dược Thiếu Phàm cũng cong lên, anh cưng chiều vuốt tóc cô “Có đau lắm không?”
“Không đau!”
Anh đưa tay nâng mặt cô lên, hôn lên vết thương ngay trán, nhìn thấy vết thương này, trong lòng nhất thời tức giận, hận không thể ngay lập tức giết chết tên khốn nào làm cô ra nông nỗi này. Anh vốn là đang họp ở công ty, điện thoại đột nhiên nhận được tín hiệu từ chiếc lắc trên tay cô, anh vội vã giao phó tất cả mọi việc lại cho Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên. Tức tốc chạy đến đây, trên đường đi cứ nơm nớp lo sợ cô xảy ra chuyện. Lũ ám vệ vô dụng!!
“Về nhà thôi, cặp của em cứ để ám vệ đến lấy.” – Anh lạnh nhạt lên tiếng. Nghe câu nói của anh, Từ Tử hàn mở tròn mắt “Không phải anh nói…”
“Em bị thương rồi, về nhà nghỉ đi. Mai sẽ lại đến lớp.”
“Thì ra là vậy! “– Cô thở phào. Dược Thiếu Phàm ôm ngang eo bế cô lên. Từ tử hàn giật mình la lên “Anh…làm gì vậy?”
“KHông phải em nói đầu vẫn còn choáng sao? Để anh bế em lên xe.”
“Không cần! em tự đi được.” – Từ Tử hàn vùng vẫy.
“Ngoan ngoãn ngồi im đi.” – Anh sải bước, khóe miệng lại vô thức giương lên. Ám vệ đứng chờ ở ngoài, thấy anh bước ra liền cúi đầu chào. Anh hất mạnh về phía bên trái, hiểu ý, ba ám vệ liền đi đến lớp Z. Anh lại thong thả bế cô đi dọc hành lang. Từ Tử hàn che mặt, xấu hổ nói “Ai daaaa…. Anh thật không biết ngượng sao?”
“Không!” – Một câu trả lời ngắn gọn dành cho câu hỏi của cô. Từ Tử hàn đành phải ngồi im cho anh bế, dụi đầu vào lồng ngực anh, thật là, xấu hổ chết mất. Thấy hành động của cô, Dược Thiếu Phàm bật cười, rồi bước lên x era khỏi trường tổng hợp Diamond, đi về tòa nhà của riêng hai người….
- - - - - - - - - - - - - - -
Về đến nhà. anh đặt cô ngồi trên sofa dưới sảnh, sai quản gai làm cho cô ly nước mát. Sau đó cũng ngồi xuống.
“Thiếu Phàm, sao ah không quay lại công ty?”
“Không cần, anh ở nhà với em!”
“Có phải…vì em nên anh mới không đến công ty? Em thấy mỗi lần anh gặp em là lại không thèm đến công ty tiếp tục làm việc.”
“Em sợ công ty anh phá sản sao? Bảo bối! Nếu chỉ một hai ngày anh không đến công ty để điều hành, thì tập đoàn “Dược Thiên” đã phá sản vậy anh…nuôi nbhững người trong công ti làm gì?” – Dược Thiếu Phàm xoa đầu cô, cui vẻ nói. Thật là lạ, vợ của anh tự dưng hôm nay lại biết nghĩ đến công việc của anh sao? – Lòng của anh lúc này như anh phải mật ong vậy, sung sướng hạnh phúc vô cùng!
“Vậy à.” – Từ Tử Hàn đưa mắt nhìn anh, nói cũng phải, công ty anh là một công ty lớn. Chắc sẽ không giống như công ty của ba cô lúc xưa!
“Uống đi, sau đó lên phòng thay đồ, xuống đây với anh.”
“Vâng!” – Cô tủm tỉm cười. Anh ở nhà cùng cô sẽ đỡ buồn chán hơn! Vậy cũng tốt.
Ngày hôm nay, Từ Tử hàn rất vui vẻ, anh ở nhà ăn cơm cùng cô, sau đ1o ra vườn hóng gió. Khóm hoa oải hương đã bắt đầu vươn dài hơn, tuy chưa nở nhưng đã có nụ, chắc cũng sẽ không lâu nữa sẽ nở hoa. Lúc này Dược thiếu Phàm đang ở trong thư phòng. Lúc nãy có mấy ám vệ đến nhà cần gặp anh.
“Mọi chuyện đến đâu rồi?” – Trong gian phòng tối, ánh đèn bàn không đu làm sáng cả khu phòng, phải nhờ đến ánh sáng ngoài trời chiếu vào. Một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt trìu mến nhìn xuống thân hình bé nhỏ ngoài vườn. Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Thưa, đã điều tra ra được. cô ta là con gái của công ty chứng khoán SNA, do Chu Tước đứng đầu. Mọi thong tin, thuộc hạ đều nằm trong xấp hồ sơ này ạ.” – Tường Quan đặt xấp giấy lên bàn, cung kính nói. “
“Chứng khoán sao?” – Dược Thiếu Phàm nhíu mày, khóe miệng vô thức cong lên, tạo một nụ cười nhạt, giọng nói trầm thấp lại vang lên “Trong vòng ba ngày, ta không muốn nghe đến ccái công ty đó xuất hiện ở Đài bắc nữa.”
“Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh.”
“Nhân tiện, hãy điều tra tên Âu Văn Tịnh!” - Dược Thiếu Phàm phân phó sau đó đi ra khỏi thư phòng, tiện tay cầm chiếc áo khoác Dior đi đến vườn hoa. Từ Tử hàn đang chắm chú tưới nước cho vườn hoa nên không phát hiện anh đang bước đến. Từ đằng sau anh khoác áo cho cô, nỉ non nói “Trời vẫn chưa hết lạnh! Ra ngoài tại sao lại không mặc thêm áo?”
Từ Tử hàn quay người lại, vui vẻ nói “Xong việc rồi sao?”
“Ừm! Nào, khoác áo của anh!”
Cô ngoan ngoãn xỏ hai tay vào áo, cái áo rộng thùng thình, dài tới gần đầu gối cô, Cô cọ mặt vào áo anh, híp mắt nói “Áo của Thiếu Phàm thật rộng! hihiii…có vẻ rất ấm! Cảm ơn anh.” Nhìn điệu bộ thích thú của cô, anh bật cười, đưa tay nhéo cái má phúng phính, dịu dàng nói “Vậy sao? Vào nhà thôi!”
“Vâng” – Cô nắm tay anh đi vào nhà, Ở cùng anh, cô cảm thấy rất hạnh phúc! Nhờ có anh mà cô có thể vui vẻ như bây giờ! Nơi phía xa gần khu rừng, Tọa lạc nơi đó là tòa nhà thiết kế theo phươngTây, lộng lẫy nhưng không qá xa hoa, quanh năm đều có tiếng chim hót ríu rít và tiếng cười của Dược Thiếu Phàm và Từ Tử Hàn…
• London… 11: pm….
Tại căn phòng xa hoa nọ, một người đàn ông tuấn tứ, mặc bộ Âu phục đứng ở của sổ sát đất, tay cầm ly rươu vang đỏ, say mê ngắm nhìn khung cảnh London về đêm …. Trong đầu đang suy nghĩ một cái gìđó khá phức tạp… Từ Chính trước khi trở về nước trong đầu đã nuôi dưỡng một kế hoạch…đ1o chính là cướp Từ Tử Hàn từ tay Dược Thiếu Phàm dù có là trói, bắt ép, uy hiếp hay dùng tất cả thủ đoạn, anh cũng phải đem cô về bên cạnh anh. Vì sau đêm giáng sinh…anh đã nhận ra một điều: Từ hàn…người con gái anh yêu chỉ có thể thuộc về anh… dù lúc đầu anh cũng mong cô sẽ hạnh phúc bên cạnh Dược thiếu Phàm. Nhưng nghĩ đến cái chết của mẹ, lòng thù hận lại tăng lên. Cái kết cuộc của gia đình nhà họ Từ cũng là do một tay Dược Thiếu Phàm gây ra. Anh thề bằng mọi giá, cũng phải khiến cho Dược Thiếu Phàm phải chịu cảm giác thống khổ nhât khi mất đi người mà anh yêu thương ….!!!!