Dược Thiếu Phàm ngước mặt lên, nở nụ cười dịu dàng, lên tiếng "Hàn nhi! Sớm. "
Cô kéo ghế ngồi bên cạnh anh, bắt đầu ăn sáng. Hôm nay cô cũng sẽ đến trường. Vì mọi người đều biết mặt cô rồi, nên có giấu cũng chẳng gì. Cứ như bình thường vậy!
Ăn sáng xong, Từ Tử Hàn đi theo anh ra xe, cô vui vẻ ngồi bên ghế hậu, thắt dây an toàn cẩn thận. Dược Thiếu Phàm bước vào xe, bắt đầu rời khỏi nhà đi đến trường tổng hợp Diamond.
"Nhớ những gì anh nói biết chưa?" - Dược Thiếu cất tiếng.
"Vâng! Em nhớ rồi!"
"Giỏi lắm!" - Anh đưa tay nhéo cái má phúng phính của cô, cưng chiều nói.
"Thiếu Phàm, anh đừng dừng trước cổng trường có được không?"
"Tại sao?"
"Em... không muốn gây sự chú ý!" - Cô lí nhí trả lời. Nếu bây giờ mà dừng trước công, sẽ thành đề tài cho người bàn tán thôi.
"Em xấu hổ vì làm vợ anh sao?" - Dược ThiêuPhàm lạnh nhạt nói, anh đưa mắt nhìn cô.
"Không phải. " - Từ Tử Hàn lắc tay. "Chỉ là... anh như vậy sẽ có rất nhiều người chú ý! Với lại còn đi siêu xe, nhiều cô gái nghiêng ngả vì anh lắm!"
"Hah.... em lo anh bị người khác cướp mất sao?" - Dược Thiếu Phàm bật cười.
"Ưm... "
"Hahaa... được rồi, vâậy thì dừng ở đoạn đường gần trường có được không?"
"Vâng!"
Anh dừng xe ở đoạn đường gần trường Diamond, Từ Tử Hàn tháo dây an toàn ra, cầm lấy ba lô, mở cửa bước xuống.
"Khoan đã!" - Chính là lúc cô vừa đặt chân xuống đất thì bị bàn tay rắn chắc của anh kéo lại. Hôn thật sâu lên môi cô, ép người cô dựa vào cánh cửa xe. Mọi vị ngọt từ đôi môi mịn màng của Từ Tử Hàn đều bị anh tham lam hưởng trọn. Cái lưỡi quấn lấy lưỡi cô, Từ Tử Hàn mơ màng, dù rằng cô rất thích được anh hôn nhưng thật sự thì... lâu quá! Cô sắp tắt thở rồi. Còn anh, thì không hiểu tại sao, chỉ cần hôn cô như thế này thì dục vọng đột nhiên lại nổi dậy, cô quả thật là biết cách làm cho anh mất tự chủ. Hồi lâu sau, Dược Thiếu Phàm lưu luyến buông cô ra, ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt trên môi cô, ánh mắt nóng đến độ như muốn thiêu đốt Từ Tử Hàn. Cô thở hổn hển nhìn anh. Thật là khó hiểu, hôm nay, anh làm sao vậy???
"Thiếu.... Thiếu Phàm.... em phải đi học!" - Cô vừa thở vừa nói, khuôn mặt đỏ bừng như muốn rỉ máu. Dược Thiếu Phàm say người nhìn cô. Khóe mệng chợt giương lên "Thật đáng tiếc!"
"Hả?"
"Không khí đang tốt như vậy mà không thể làm gì cả!"
"Anh... " - Từ Tử Hàn tròn mắt. Khuôn mặt lại đỏ hơn. Không thể thốt lên lời.
"Ấy, suy nghĩ nhiều quá nói ra thành lời rồi!"
"Mau... buông em ra. Em sẽ trễ học mất!" - Cô sợ hãi nói, không phải chứ!? Anh muốn ăn cô ngay lúc này sao???
"Baby... ". - Anh nghiêm mặt, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen láy lấp lánh của người con gái đối diện. Từ Tử Hàn lắp bắp trả lời tim cô đập thình thịch, nhanh như muốn nhảy ra ngoài "V... vâng!?"
"Đi học vui vẻ!" - Dược Thiếu Phàm cười tươi, nhanh chóng đặt lên trán cô một nụ hôn. Từ Tử Hàn sững người, cô bặm môi nhìn anh. Anh.... muốn chọc ghẹo cô!?
"Em.... muốn anh...!???" - Nhìn bộ dạng của cô, Dược Thiếu Phàm phải nhịn cười, miệng của anh lại phun ra những lời trêu ghẹo cô. Vẻ mặt vô cùng gian, nhướn người đến gần cô. "Không.... không phải!" Từ Tử Hàn sợ hãi đẩy anh ra, nhanh chóng mở cửa chạy đi. Dược Thiếu Phàm ngồi trên xe nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Nếu không phải cô rất muốn đi học thì anh đã ăn cô ngay tại đây rồi..... Cũng đã lâu rồi anh không được đụng vào cô. Thật đáng tiếc! Dược Thiếu Phàm cảm thán, sau đó lái xe rời đi....
Cô lúc này vô cùng lo sợ, vừa sợ lại vừa xấu hổ. Tại sao anh càng ngày càng yêu nghiệt như thế!! Cô đi dọc hành lang, biết bao ánh mắt ngước nhìn. Thay vì trước đó là những lời mỉa mai thì bây giờ là những lời ngưỡng mộ, khen ngợi và ghen tị.
"Tiểu Hàn!" - Doãn Thinh Thinh từ đằng chạy tới vỗ nhẹ vai cô.
"Chào cậu!" - Cô híp mắt, cười tươi.
"Ai da.... mình là con gái mà con bị ngây ngất nữa đây nè!" - Doãn Thinh Thinh làm bộ dạng ngây ngất, đưa tay lên ôm tim khiến cho Từ Tử Hàn xấu hổ, hừ nhẹ một tiếng "Hừ, đừng chọc mình nữa. "
"Haha... Thật không ngờ cậu lại là một đại mỹ nhân. "
"Thôi mà. Cậu đừng nói nữa. " - Đến lớp học. Từ Tử Hàn đưa tay mở cửa, ngay lập tức cô trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt. Cô ngượng ngùng vước vào chỗ.
"Chào bạn học Từ. Mình là Uất Mỹ Linh. Mình có thể... kết bạn với bạn được không?" - Từ bàn dưới, một tiếng nói trong trẻo phát ra. Từ Tử Hàn cùng Doãn Thinh Thinh quay xuống. Chủ nhân của giọng nói đó là người con gái có mái tóc xoăn đen, làn da trắng hơi ngăm, đôi mắt to, cái mũi cao cùng đôi môi trái tim. Nhìn cô gái ấy rất thật thà.
"Xin chào. Mình là Từ Tử Hàn. " - Cô vui vẻ nói.
"Hửm. Hình như mình chưa thấy bạn bao giờ?" - Doãn Thinh Thinh nhíu mày nhìn.
"À... vì, mình thể lực vốn không tốt. Nên rất ít khi đến lớp. "
"Vậy sao?" - Cô nhìn chằm chằm Uết Mỹ Linh. Cô có cảm giác cô gái này có cái gì đó hơi khác lạ.
"Tụi mình có thể làm bạn đó. " - Từ Tử Hàn híp mắt nói.
"Thật hả. Hihiii mình vui quá. " - Uất Mỹ Linh cười tươi tắn. Chỉ riêng Doãn Thinh Thinh là thấy khó chịu. Bởi vì cô để ý, nụ cười của cô gái đó có gì đó rất giả tạo. Cả ba người đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một bóng người đứng trước mặt Từ Tử Hàn, thanh âm trầm ấm vang lên "Bạn học Từ. " Từ Tử Hàn ngước mặt lên. Là Âu Văn Tịnh!??? "Có chuyện gì sao?"
"Nghe nói hôm qua vì mình mà bạn bị Chu Tuyết Kỳ bắt nạn. Vết thương trán là do cô ta làm phải không?" - Âu Văn Tịnh tươi cười nói. Nụ cười của anh khiến cho bao người phải ngây ngất. Nhưng đối với cô đó là chuyện bình thường, bởi vì chỉ có Dược Thiếu Phàm mới làm cho tim cô đập loạn nhịp!
"Mình không sao. "
"Đau lắm hả!?" - Hắn đưa tay lên chạm vào vết thương trên trán, vẻ mặt có chút bi thương. Từ Tử Hàn vội né sang bên, gượng cười trả lời "Cảm ơn bạn đã quan tâm, nhưng mình không sao. Vẫn ổn. " Tay của Âu Văn Tịnh lơ lửng giữa không trung. Hắn rút tay lại, vẫn nụ cười lãng tử ấy, hắn cất tiếng "Mình yêu bạn rồi đấy. Thật đáng yêu!"
Cả lớp ồ cả lên, đám con gái thì mếu máo ghen tị. Còn cô thì sững người, người con trai này thật trăng hoa, cô mím môi nói "Xin lỗi. Nhưng mình không thích cậu. "
Doãn Thinh Thinh ngồi bên cạnh vội nói "Tiểu Hàn à, cậu đừng trả lời nhanh như vậy chứ!"
"Mình chỉ nói những gì mình nghĩ thôi. Không cần phải suy nghĩ. " - Từ Tử Hàn quay sang trả lời. Doãn Thinh Thinh thở dài, quay sang nhìn sắc mặt của Âu Văn Tịnh, chỉ thấy khuôn mặt hắn đen ngầm. Âu Văn Tịnh là một người đẹp trai nhà giàu, có danh tiếng lẫy lừng không ngờ đây là lần đầu tiên hắn bị từ chối! Bị từ chối!? Hừ.... trong từ điển của Âu thiếu ta không hề có ba từ "Bị từ chối". Âu Văn Tịnh lại mỉm cười "Không cần phải trả lời nhanh như vậy. Bạn cứ từ từ suy nghĩ. " sau đó sải bước đi về phía bàn cuối. Doãn Thinh Thinh lúc này lại lên tiếng "Ai daa... Tiểu Hàn à, sao cậu không suy nghĩ đi rồi hẵng trả lời. "
"Tại sao?"
"Cậu không biết đó thôi, Âu thiếu thật ra rất xấu tính. Đây là lần đầu tiên anh ta bị từ chối, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho câu đâu. " - Uất Mỹ Linh tiếp lời.
"Vậy phải làm sao đây?" - Cô nhăn mặt nói.
"Mình cũng không biết. Đành phải chờ xem. "
Từ Tử Hàn thở dài, tại sao lại có người như vậy chứ. Rốt cuộc thì đàn ông trên thế giới này không có ai tốt hơn Dược Thiếu Phàm.
Tiết học đã bắt đầu Từ Tử Hàn ngó xung quanh. Chu Tuyết Kỳ cùng mấy người gây sự với cô hôm qua hôm nay không thấy đi học. Thật là kì lạ! Từ Tử Hàn cứ bâng khuâng cả ngày trời. Ở phía cuối giãy giữa, từ đầu đến cuối ánh mắt đều chăm chú nhìn Từ Tử Hàn, trong can tâm đầy tức giận.
"Văn Tịnh, cậu làm gì mà nhìn Từ Tử Hàn say đắm vậy?" - Hoàng Ngạc Lâm ngồi bên cạnh, vỗ vai Âu Văn Tịnh.
"Những thứ mà tôi muốn. Nhất định phải có. "
"Hử?" - Hoàng Ngạc Lâm khó hiểu lên tiếng. Sau đó lại quay sang nghe giảng. Đúng như vậy, những thứ mà Âu Văn Tịnh muốn thì dù cho có dùng bất cứ thủ đoạn nào thì cũng phải có được.... Dù đó có là thủ đoạn bỉ ổi nhất!!!
Kết thúc một ngày học, Từ Tử Hàn vội thu dọn sách vở chuẩn bị đi về. "Tiểu Hàn, xong chưa, chúng ta đi thôi. " - Doãn Thinh Thinh cầm cặp đứng lên.
"Ưm... xong rồi. " - Từ Tử Hàn cười tươi trả lời. Sau đó nhanh chóng cùng hai bằng hữu ra khỏi cửa. Âu Văn Tịnh bước vội theo sau, đi ra gần đến cổng mới thấy cô. Hắn đưa tay kéo cánh tay nhỏ bé của cô lại, cất tiếng "Tử Hàn, để mình đưa bạn về. "
"Á!" Đột nhiên bị giật ngược lại, Từ Tử Hàn giật mình hét lên. Cô quay lại, vội giằng tay mình ra nhưng Âu Văn Tịnh lại càng nắm chặt hơn. Cô nhíu mày nói "Không cần, tôi có thể tự về. "
"Không cần khách sáo. Để mình đưa bạn về. " - Âu Văn Tịnh nhếch miệng cười, tay vẫn không buông ra. Cánh tay Từ Tử Hàn bị siết chặt, cảm thấy khá đau, cô vội lên tiếng "Bạn học Âu, thứ lỗi. Người nhà tôi đã đến. Phiền cậu buông tay tôi ra. "
"Âu Văn Tịnh, cậu siết chặt như vậy, Tiểu Hàn sẽ rất đau. " - Doãn Thinh Thinh can ngăn. Âu Văn Tịnh vì bị từ chối lần hai cảm thấy rất tức giận, lườm cô một cái, giương đôi mắt tóe lửa nhìn Doãn Thinh Thinh, sau đó lạnh giọng nói "Không phải chuyện của cậu. Biến đi. "
"Cậu thật thô lỗ. Mau buông tôi ra. " - Từ Tử Hàn hét lên, làm cho mọi người ngoái đầu lại nhìn. Âu Văn Tịnh càng siết chặt tay cô hơn. Từ Tử Hàn đa nhói, cơ hồ khóe mắt chợt đọng nước, khẽ gọi tên anh "Thi... thiếu... Phàm... hức. "
"Vụt... Pặc... " - Từ đằng sau, một cánh tay rắn chắc vươn tới, dùng sức đẩy Âu Văn Tịnh, đồng thời kéo cô lại. Cả thân hình bé nhỏ ngả vào lồng ngực rắn chắc của anh. Từ Tử Hàn cảm nhận được mùi hương quen thuộc, cùng hơi ấm của mgười ấy. Liền im lặng, để mặc cho anh ôm. Dược Thiếu Phàm xoay người cô lại, ép đầu cô vào lồng ngực mình. Ánh mắt màu hổ phách xuất hiện tia lửa đỏ, liếc nhìn Âu Văn Tịnh. Hắn bị ánh mắt của anh dọa, trong lòng có chút sợ hãi. Người đàn ông đó là ai? Tại sao cả người lại tràn đầy sát khí, mang trên mình tản mát ra một loại hơi thở cao quý duy ngã độc tôn (duy chỉ riêng mình), con ngươi lạnh lẽo, u uất, trềm ngâm khiến cho người ta như muốn rơi vào hầm băng. Âu Văn Tịnh tuy trong can tâm đang có chút dao động nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, nhếch miệng cười khẩy "Anh muốn gì?"
"Tránh xa cô ấy ra. " - Dứt lời, anh nắm tay kéo Từ Tử Hàn đi, bỏ mặc đám người đang hết sức ngỡ ngàng kia. Âu Văn Tịnh đứng nhìn bóng lưng Dược Thiếu Phàm và cô rời khỏi mà tức giận, bàn tay siết chặt thành quả đấm, những tiếng kêu răng rắc liên tục phát ra. Ở phía xa, cũng có một bóng người đứng nhìn, bàn tay mảnh khảnh tức giận mà vặt hết những chiếc lá xanh tươi bên cạnh....
"Thiếu Phàm, sao anh lại ở đây?" - Từ Tử Hàn sau khi bị anh lôi lên xe liền hỏi.
"Anh về sớm để đón em. " - Anh lạnh nhạt trả lời. Mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Từ Tử Hàn "oh. " 1 cái rồi, cô đưa tay lên xoa nhẹ cánh tay vừa nãy bị Âu Văn Tịnh siết chặt.
"Đau lắm sao?" - Anh nhìn cô, có phần lo lắng.
"Vâng. Hơi đau một chút. " - Từ Tử Hàn dịu dàng trả lời. Anh chợt thắng lại quay sang, đưa tay nắm lấy tay cô, vén tay áo lên "Thiếu Phàm... " - Từ Tử Hàn giật mình lên tiếng.
"Im lặng. " - Dược Thiếu Phàm xoa nhẹ, cô nhìn anh, thật rất hạnh phúc. Xoa một hồi, anh cất tiếng "Đã đỡ chưa!"
"Ưm... đã đỡ rồi, cảm ơn anh!" - Cô híp mắt trả lời, hai bên gò má ửng đỏ. Dược Thiếu Phàm ngước mặt lên, hôn cô một cái. Tuy có chút bất ngờ, nhưng cô cũng nhanh chóng phối hợp với anh. Nhưng.... một người chưa có kinh nghiêm như cô, thật không thể chịu lâu được. Cô đẩy anh ra, quay đầu sang bên phải thở hổn hển "Ưm... Thiếu Phàm... em không thở... ưm... ưm... " - Chưa kịp nói hết câu, cái miệng nhỏ xinh đã bị DươcThiêú Phàm chặn lại, hung hăng hôn cô. Một lúc sau mới chịu buông ra. Cô gục đầu vào vai anh. Dược Thiếu Phàm híp mắt cười "Em nên tập thở. "
"Hứ. " - Từ Tử Hàn đánh nhẹ vào lồng ngực anh, trở lại tư thế ngồi đàng hoàng. Dược Thiếu Phàm áp tay lên, mặt cô, cưng chiều nói"Anh đưa em đến một nơi. "
"Là nơi nào vậy?"
"Lát em sẽ biết. " - Dược Thiếu Phàm quay vô lăng, lùi xe lại sau đó tăng tốc rời đi....