Từ Tử Hàn đã được Dược Thiếu Phàm đưa về nhà vì cô không muốn ở lại bệnh biện cũng không thích suốt ngày phải gửi mùi thuốc sát trùng. Khi cô được về nhà quản gia đã rối rít hỏi thăm cả những hầu gái trong nhà cũng vậy. Vì tay phải tạm thời không cử động được nên cô không thể tự tắm phải nhờ những người giúp việc trong nhà chăm sóc khiến cô rất ngại và xấu hổ. Mỗi khi ăn cơm, anh cũng tận tay đút cho cô, lâu lâu cô lại tự cầm muỗng bằng tay trái. Anh thường ôm cô khi ngủ, rất cẩn thận để tránh động đến vết thương, mấy ngày đầu cô còn cảm thấy ngại ngùng nhưng rồi cũng quen dần. Con bạch hổ lúc nào cũng đi theo cô, khiến cho cô thấy rất vui vì được mọi người quan tâm.
Từ Tử Hàn bị thương cũng đã gần hai tuần, mỗi lần thuốc hết tác dụng cô lại phải khổ sở chịu đựng cho đến khi lấy được thuốc, nhiều đêm khi Dược Thiếu Phàm đang ôm cô say ngủ thì bị thức giấc bởi tiếng khóc của cô. Anh phải lấy thuốc cho cô uống. Cuộc sống của cô cứ thế mà gắn liền với thuốc tê. Vết thương cũng từ từ lành lại vai cô có thể cử động nhẹ, cô có thể tự tắm được.
Cũng như thường ngày, Từ Tử Hàn chuẩn bị đi tắm thì Dược Thiếu Phàm mở cửa bước vào, giọng anh vẫn trầm thấp lạnh lùng thường ngày "Chuẩn bị tắm sao?"
Từ Tử Hàn nghe thấy tiếng anh thì quay sang trả lời "Ừm!"
"Để anh giúp em tắm. " - Dược Thiếu Phàm tỉnh bơ nói. Câu nói của anh khiến cô trợn tròn mắt, anh... vừa nói gì vậy? Chắc là do cô nghe lầm.
"Sao hả?" - Dược Thiếu Phàm ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo, điềm đạm nói.
"Anh... em tự tắm được!" - Cô đỏ mặt trả lời. Hôm nay anh bị sao vậy chứ.
"Vết thương chưa lành. "
"Không sao mà, em đi tắm đây. " - Cô vội vã quay mặt chạy vào phòng tắm.
"Từ Tử Hàn... " - Chính là lúc cô đi tới cửa, Dược Thiếu Phàm liền lên tiếng. Cô đứng lại, cắn chặt môi, không dám quay lại nhìn anh. Dược Thiếu Phàm đứng dậy, chạm rãi bước tới, hai tay anh đút vào túi quần lạnh nhạt cất tiếng "Nếu không phải do em bị thương thì những gì trên cơ thể em đều thuộc về anh lâu rồi. "
"Anh... không biết vô sỉ sao?" - Từ Tử Hàn hét lên. Khuôn mặt cô đỏ gần như muốn rỉ máu.
"Nếu biết thì anh đã không nói vậy rồi. "
"Anh...!!??" - Cô trừng mắt nhìn anh, Dược Thiếu Phàm nhếch môi cười tà, anh ép cô vào tường, cô sợ hãi ôm chặt lấy quần áo bặm môi nhìn anh. "Tử Hàn... em thử nghĩ xem, một người đàn ông đã cưới vợ nhưng hơn nửa năm chưa được đụng vào vợ thì sẽ như thế nào?" - Dược Thiếu Phàm chặn cửa, khuôn mặt chẳng có chút biểu tình, lạnh nhạt nói.
"Anh đụng vào em rồi mà... " - Cô gân cổ nói. "Chúng ta chưa từng quan hệ. " - Anh bình thản trả lời. Từ Tử Hàn ngây ngốc nhìn anh. Trời ạ, dù không làm chuyện đó nhưng rõ ràng anh đã đụng chạm vào cô rồi mà "Anh... sao có thể trắng trợn và xấu xa như thế chứ? Anh... có phải Dược Thiếu Phàm không vậy?" - Từ Tử Hàn mếu máo nói.
"Sinh thành anh đã xấu xa. Em quá khen!" - Dược Thiếu Phàm nhếch môi cười tà. Cô vợ nhỏ của anh càng lúc càng thú vị rồi...
Cô kinh ngạc nhìn anh, sao cái gì anh cũng nói được hết vậy? Đàn ông khi kìm nén dục vọng đều trở nên như thế sao.
"Em tự vào hay để anh dùng bạo lực?"
Từ Tử Hàn ôm đống quần áo lững thững đi vào, đây chẳng phải là đang ăn hiếp cô sao??? Dược Thiếu Phàm nhìn bộ dạng của cô nhịn không nổi bật cười thành tiếng sau đó thích thú đi vào. Cô ngồi xổm bên bồn tắm, tay cứ khư khư nắm chặt chiếc áo. Dược Thiếu Phàm nhịn cười, đanh mặt lại, cất tiếng nói "Cởi đồ đi, anh pha nước cho em. " Từ Tử Hàn đứng dậy, bàn tay nhỏ bé cởi từng cúc áo ra, nhưng chỉ có thể cởi bằng một tay, tay phải cô hiện tại chưa dùng quá sức được. Chiếc áo sơ mi trắng được cởi ra, cô để gọn sang một bên. Cô đưa tay ra đằng sau gỡ bra nhưng cứ loay hoay mãi.
"Huýt... " - Dược Thiếu Phàm huýt sáo, cô giật mình quay đầu lại, anh hất mặt về phía bồn tắm, Từ Tử Hàn chầm chậm đi đến. Anh đứng dậy đưa tay cởi áo giúp cô. Từ Tử Hàn sợ hãi hét lên "Á, anh làm gì vậy? Tránh xa em ra. "
"Em định mặc bra để tắm sao?" - Nhìn bộ dáng hốt hoảng đến đáng thương của cô trong lòng anh có chút tội nghiệp. Nhưng chỉ là một chút nên cái ý ngĩ ấy nhanh chóng bay ra khỏi đầu anh. Anh tiến lại, vòng tay qua sau lưng cô, đưa tay cởi khuy áo ra, anh tiện tay ném nó sang một bên, ánh mắt dừng lại trên bầu ngực cô, khóe môi cong lên, giọng nói trầm thấp phát ra "excellent!"
"Anh là đồ biến thái. " - Cô đưa tay che ngực, đỏ mặt hét lên. Cái gì mà tuyệt vời chứ? Anh rốt cuộc là loại người gì đây? Dược Thiếu Phàm nhếch lông mày, nhàn nhã trả lới "Anh chỉ biến thái với 1 mình em thôi. " Cô giương mắt nhìn anh, có cần cô gọi anh là sư phụ không, tại sao cái gì anh cũng có thể nói hết vậy. Đã vậy còn trả lời bình thản nữa. Dược Thiếu Phàm... chồng của cô ngày trước đâu rồi hic...
"Không định tắm nữa sao?"
Cô đưa tay cởi bỏ chiếc váy, sau đó là chiếc quần nhỏ. Lúc này, cả cơ thể cô hiện lên trước ánh đèn trắng. Làn da mịn màng, trắng nộn. Bất kì người đàn ông nào khi nhìn thấy thân thể cô như vậy đều khó mà kìm nén được dục hỏa. Dược Thiếu Phàm ngoắc cô lại, chỉ vào bồn nước ấm. Từ Tử Hàn như phát khóc tiến đến, bây giờ tay cô nên che trên hay che dưới? Tay phải không thể nhấc cao, đành phải che phía dưới nhưng lại không thể đưa quá xa, chỉ là thoắt ẩn thoắt hiện vùng kín của cô. Dược Thiếu Phàm lại mở miệng, dường như anh không chọc ghẹo cô thì không thể chịu nổi, lời nói kém tế nhị của anh lại tiếp tục"Từ Tử Hàn... chỗ to nhất của em anh đã thấy, chỗ nhỏ nhất anh cũng đã nhìn, em... che làm gì?"
"Thiếu Phàm... anh không thể ngừng việc mở miệng nói những lời xấu hổ đó sao?"
"Không thể. " - Rất ngắn gọn, câu đáp trả lời nói của cô chỉ hai chữ khiến cô tức giận mà bước vào bồn tắm. Những bong bóng xà phòng che lấp những thứ cô muốn che, bọt xà bông nhấp nhô trên cơ thể trắng nõn của cô, dòng nước ấm bao phủ lấy cô khiến làn da từ từ trở nên ửng đỏ. Dược Thiếu Phàm tuy bên ngoài mặt vẫn lạnh nhưng trong lòng lửa dục đang sôi ùng ục, anh thở dốc ngồi xuống, đưa tay gỡ nhẹ miếng băng trên vai cô, một vết thương hiện ra, những đường chỉ may ngay ngắn. Từ Tử Hàn vội vã che mắt anh lại, cô cất tiếng ngăn "Đừng nhìn, rất kinh khủng". Nhiều lần cô nhìn vết thương ấy trong gương, chính cô còn thấy ghê sợ, huống chi là những người khác. Sau này vết thương ấy sẽ có sẹo, lúc đó còn xấu hơn bây giờ, cô không muốn để anh thấy. Cô... không muốn anh chê cô! Dược Thiếu Phàm gỡ tay Từ Tử Hàn ra, anh hôn nhẹ bên vết thương, khẽ nói "Nếu vết thương em đã lành, nụ hôn này sẽ đặt trên vết thương ấy! Nhưng bây giờ vết thương chưa lành anh chỉ có thể hôn thật nhẹ vào chỗ kế bên. Như vậy em sẽ thấy không đau. "
"Anh không thấy nó rất xấu sao?"
"Những thứ thuộc về em, luôn xinh đẹp! Dù có là những vết thương đã khắc sâu thì đó vẫn là thứ đẹp đẽ nhất đối với anh. "
Từ Tử Hàn nhìn anh, cô khẽ cười. Chỉ cần câu nói đó của anh cô sẽ không sợ nữa. Dược Thiếu Phàm từ cái cổ ngọc ngà của Từ Tử Hàn mơn trớn xuống bầu ngực sữa kia, vui vẻ vuốt ve. Từ Tử Hàn giật nảy người "Anh làm gì vậy?"
"Tắm!" - Anh trả lời cộc lốc, sau đó lại tiếp tục công việc đang làm.
"Không... được!" - Từ Tử Hàn thở dốc, cô đẩy tay anh ra khỏi ngực nhưng không thể. Dược Thiếu Phàm cứ thế mà xoa nắn, ngắt nhẹ nụ hoa anh đào của cô, Từ Tử Hàn cắn môi lại không cho tiếng rên phát ra. bàn tay anh di chuyển xuống dưới chạm vào nơi u cốc nhạy cảm nhất của Từ Tử Hàn, cô yêu kiều rên lên “Thiếu Phàm…dừng lại…”
Mặc cho cô đang than vãn, van xin, anh cứ thế mà trên ghẹo, ngón tay anh bắt đầu đi vào trong cô, từ từ uyển chuyển, Từ Tử Hàn mở to mắt, cô bắt đầu thở dốc, cô muốn anh dừng lại nhưng không còn sức để nói. Dược Thiếu Phàm đặt môi mình lên cặp môi anh đào của cô, dùng lưỡi tách răng cô ra, tiến sâu vào trong, cái lưỡi quấn lấy lưởi của cô, tham lam liếm mút, bên dưới, ngón tay cũng chuyển động nhanh dần, đến khi nơi ấy của cô tiết ra dịch trắng, Từ Tử Hàn mệt lả người dựa vào thành bồn tắm. Anh đưa tay mở nắp ống thoát nước ở bồn tắm lên, nước bắt đầu rút, thân thể cô lại hiện ra trước mắt anh, những bọt xà phòng vẫn còn vương trên cơ thể cô đẹp đến mê người, Anh đưa tay mở vòi nước ấm ra, rửa sách những bọt xà phòng trên cơ thể cô. Dược Thiếu Phàm bước vào bồn tắm, tay anh lại cầm nắn nơi trổ mã của cô, môi của anh đặt lên bầu ngực sữa, cái lưỡi liếm lám quả nho trên đầu ngực.
Anh cắn nhẹ đầu ngực cô, Từ Tử Hàn yêu kiều kêu than, đến khi quả nho ấy đỏ thẫm anh mới chịu buông ra "Rất ngọt!", anh ghé sát tai cô thổi khí " Nếu sau này chúng ta có con, nơi thơm tho ngọt ngào ấy sẽ không phải của riêng đứa bé. " - Lời nói của anh khiến cho cô đỏ mặt. Sao anh lại có thể thốt ra những câu nói xấu hổ như thế, tay anh lại tiếp tục thăm dò nơi bí ẩn sau khu rừng của cô, ngón tay vỗ về xoa nắn nhụy hoa mẫn cảm kia "Thiếu Phàm... đừng... xin anh!" - Từ Tử Hàn xấu hổ rên lên, cô muốn anh dừng lại, đừng trêu ghẹo cô như thế. Dược Thiếu Phàm cười tà "Phải giúp em chuẩn bị chứ!" Bàn tay có chút thô vỗ về chơi đùa trên nhụy hoa mềm mại cực kỳ kích thích cảm giác của Từ Tử Hàn "Không... không cần... " - Từ Tử Hàn thở hổn hển nói. Sau một hồi trêu đùa anh nhẹ nhàng bế cô ra khỏi bồn tắm, đặt cô ngồi trên sàn gạch. Nỉ non nói "Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em. "
"Không.... đừng... "
"Em không tin anh? Anh sẽ không làm em bị thương!"
"Không thể... vào phòng sao?"
"Không cần, bây giờ anh muốn em. "
Dược Thiếu Phàm đưa tay cởi thắt lưng, chiếc quần đen từ từ được cởi bỏ, bên trong chiếc quần vật nam tính của anh sớm đã căng cứng hiện ra, Từ Tử Hàn sợ hãi lùi lại, tấm lựng mịn màng vô tình chạm vào bức tường lạnh lẽo khiến cô khẽ run. Dược Thiếu Phàm đến gần kéo cô sát lại "Vợ à, không cần sợ, anh sẽ dịu dàng. " Hai chữ "vợ à" của anh khiến cô cảm thấy lòng hạnh phúc nhưng nỗi sợ hãi vẫn dâng trào. Đàn ông khi bị kìm nén dục vọng đều như vậy sao? Anh bắt đầu đặt vật nam tính của mình chạm vào nơi nhạy cảm của cô. Cơ hồ là có chút thô bạo, anh đặt thân mình ở giữa hai chân cô, lửa nóng kia, thẳng đứng chống đỡ chỗ tư mật hết sức chặt chẽ kia của cô. Từ Tử Hàn mở to mắt khóe mắt bắt đầu ngấn nước cô sợ hãi cánh tay trái ôm chặt lấy lưng của anh, từng ngón tay đè mạnh vào lưng anh, cô thét lên "Thiếu Phàm đừng mà... hộc... thật... thật rất đau... ưm... "
Dược Thiếu Phàm giữ lấy thắt eo cô, anh thở dốc, cô gắng trấn anh cô "Thả lỏng, đừng căng thẳng, sẽ không tốt. "
Anh rốt cuộc không thể nhẫn nại hơn nữa, đem sắp bạo phát xâm nhập vào trong cơ thể cô, quá chặt! Cô quá hẹp căn bản không thể nào dung nạp anh, lối vào chặt khít bóp nát lấy anh, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lúc trước của cô giờ đây đã trắng như tuyết, cô cắn chặt môi dưới, đau đến khó tả, Dược Thiếu Phàm nhìn cô khổ sở như vậy trong lòng thật khó chịu nhưng bây giờ anh chỉ mới đi vào trong cô, Anh lại không dám có động tác tiếp theo, ý thức được mình có thể sẽ thương tổn đến cô, dù anh không thể dịu dàng như những gì anh nói nhưng anh cũng không thể làm tổn thương cô, cô khít khao hơn rất nhiều so với tượng tượng của anh. Vừa nãy tay anh chỉ cử động ngón tay ra vào nơi ấy đã thấy rất khít, bây giờ làm sao có thể mở rộng ra. Dừng lại ở chỗ đó, anh tiến không được lùi không xong, mặc dù anh nghĩ sắp nổi điên, mặc dù anh không thể tiếp tục nhẫn nại, nhưng là anh cũng rõ ràng biết được anh sẽ không vì bản thân mà làm tổn thương cô. Từ Tử Hàn gắt gao ôm lấy anh, cô nức nở nói "Thiếu Phàm... em không chịu được... "
"Ưm... á... a... " - Không biết bao lâu, anh mới có thể xâm nhập vào cô, chỉ mới tiến sâu vào trong, một dòng máu và dịch bôi trơn mới tuôn ra, Từ Tử Hàn càng siết lấy anh hơn, cô khổ sở kêu lên. Lúc này sự ra vào trong cô mới thuận lợi, anh đưa tay vuốt tóc cô dụ dỗ "Không cần lo, hãy thả lỏng, nghe lời anh! Hàn nhi... " Đau đớn sau khi biến mất, cô bắt đầu cảm thấy tư vị trong truyền thuyết, không cách nào đè nén rên rỉ thành tiếng, khiến cho Dược Thiếu Phàm càng thêm điên cuồng luận động. Từ Tử Hàn đưa tay che mặt, lúc này cô rất xấu hổ, tại sao cô lại cứ rên lên thành, Dược Thiếu Phàm đưa tay chặt chẽ gỡ tay cô ra, đôi mắt màu hổ phách ngắm nhìn cô, đáy ngươi từ lúc đã trở nên phiếm sắc anh đào, anh lau khóe mắt cô "Đừng khóc, Hàn nhi! Đừng sợ. "
Từ Tử Hàn ôm chặt lấy anh. Cánh tay phải chỉ có thể nắm nhẹ tay anh. Anh thở gấp hổn hển, đồng thời hạ thân vẫn hung hăng xâm nhập khiến cô toàn thân run rẩy.
Từ Tử Hàn không ngừng kêu than, nghe tiếng kêu của cô, long anh như thắt lại, anh đặt môi mình lên môi anh đào của của cô, hôn thật sâu, lực chạy nước rút vẫn không hề chậm lại. Từ Tử hàn cảm giác thần trí mình đang từ từ tiên tán, một khoái cảm kì lạ không thốt lên lời. Lực của anh có chút nhẹ nhàng, có chút mạnh bạo, anh không dịu dàng như anh nói, rõ rang anh nói sẽ không làm cô đau nhưng bây giờ cô khóc cũng không nên tiếng …. Anh đáng ghét. – Từ Tử Hàn trong lòng không ngừng ai oán. Sự ra vào của anh càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhanh, cô vốn không thể thích ứng với hoạt động của anh, yêu kiều thở hổn hển nói “Thiếu Phàm…. em…em…không chịu…được…mà…nhanh…quá….”
“Hàn nhi…. anh yêu em…Hãy cùng anh…” – Lời mật ngọt của Dược thiếu Phàm vang, anh ở trong cô càng lúc càng to, càng lúc càng nóng, rốt cuộc khi mầm mống lửa nóng của anh ở trong cơ thể cô bộc phát đạt đến đỉnh điểm…
Thân thể yếu ớt của cô không cách nào cịu đựng được khoái cảm cực hạn như thế, thân nhể mềm nhũng hôn mê gục trên vai anh. Anh cưng chiều đưa tay vuốt tóc cô. Thương tiếc nhìn người ngọc nhỏ nhắn trong vòng tay. Dược Thiếu Phàm nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi anh đào có chút sưng đỏ của cô, từ từ rút phần thân thể mặc dù đã phát tiết nhưng vẫn kiên đĩnh ra. Trên vật nam tính nhàn nhạt vết máu nhắc nhở anh người con gái non nớt đã trải qua đau đớn như thế nào. Bây giờ thì, cô đã là củ anh. Dược Thiếu Phàm bế cô vào bồn tắm, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cô. Tuy rằng anh đã phát tiết trong cô nhưng vật nam tính của anh vật còn kiên đĩnh dù vâỵanh cũng không thể xâm chiếm cô thêm lần nữa vì cô không còn đủ sức để chịu đựng, thời gian vẫn còn dài, cô và anh còn là vợ chồng thì sợ gì không có lần sau chứ!? Tắm cho cô xong, anh lấy cái khăn tắm bao bọc lấy người cô. Bế cô ra ngoài, đặt cô nằm lên giừơng anh bước tới tủ đựng đồ lấy một chiếc váy ngủ bằng lụa cẩn thận mặc cho cô. Sau đó kéo chăn đắp lại đổ cô yên giấc ngủ, anh hôn nhẹ lên vầng trán rộng. Vợ của anh khi ngủ lại có thói quen xấu, cứ tưởng anh là gối ôm rồi vuốt ve đôi khi lại nắm nắm chặt lấy áo của anh. Khiến cho anh không thể yên giấc, thử nghĩ xem, tối nào cũng ôm một người con gái kiều nhỏ xinh đẹp như thế vậy mà không thể động vào còn phải luôn kìm nén dục vọng. Đã vậy sáng nay cô còn gác chân vào giữa hai chân anh, cái chân thon dài cứ chạm rồi mơn trớn hạ thân anh, anh phải cô gắng kìm chế lắm mới không ăn cô... Thật là một tiểu yêu tinh.
Dược Thiếu Phàm đi ra khỏi phòng, xem ra hôm nay sẽ ăn cơm tối trễ rồi, cô mệt mỏi như vậy thì sẽ ngủ rất lâu....