• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Tử Hàn chăm chỉ đứng trong bếp làm những chiếc bánh đủ hình. Dù trước đó đã hư vài cái nhưng cô vẫn không bỏ cuộc! Sau mấy tiếng cắm cúi cuối cùng cô cũng có được sản phẩm như ý.



"Em định mở tiệm bán bánh quy sao?" - Dược Thiếu Phàm đứng bên cạnh giúp cô bỏ từng cái vào cái túi ni lông nhỏ. Anh lạnh nhạt nói.



"Em định tặng cho mọi người trong nhà!" - Cô chăm chú cột cái nơ xinh xắn màu đỏ vào mấy cái túi đựng bánh.



Anh dừng lại, đưa tay kéo mặt cô về phía mình "Em biết trong nhà này có bao nhiêu người không?"



"Ưm... em biết cỡ... Ừm... hơn một trăm người. " - Cô trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.



"Không cần phí sức!"



"Không sao! Giáng sinh thì phải có quà chứ. Mau lên, mau giúp em gói lại!" - Từ Tử Hàn đẩy tay anh ra, tươi cười nói, sau đó quay lại làm việc đang làm. Anh đứng nhìn cô thở dài, thật là... đường đường là một chủ tịch của một tập đoàn nổi tiếng vậy mà phải đứng đây gói bánh cho người hầu trong nhà sao!???



Hồi lâu sau, đống bánh mà cô chuẩn bị rất nhiều được bỏ gọn vào trong một cái thùng to. Quả thật như lời anh nói cô có thể mở một tiệm bánh quy rồi. Dược Thiếu Phàm cầm hộp đựng bánh lên phòng...



- [ 5: pm ]



"Thiếu Phàm... anh nhìn xem có được không?" - Từ trên phòng cô chạy xuống dưới sảnh. Từ Tử Hàn mặc một bộ váy màu đỏ, cổ bẻ, gắm cái nơ xanh dễ thương, từ phần thắt lưng, chân váy được đính thêm vải ren, đằng sau lưng là một cái nơ to. Nhìn cô vừa dễ thương lại mang màu sắc mùa giáng sinh. Dược Thiếu Phàm rời mắt khỏi cái laptop, ngước nhìn cô, khóe môi cong lên, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, cưng chiều nói "Rất đẹp. " Anh vòng tay ôm cô, ánh mặt dịu dàng hẳn đi. Từ Tử Hàn rúc đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh, tủm tỉm cười!



“Có phá rối hai người không?” – Chợt có tiếng nói phát ra từ phía cửa, Dược thiếu Phàm quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt anh lạnh hẳn chẳng có chút biểu tình.



“Chào mấy anh! “– Từ Tử hàn ló đầu ra, đôi mắt long lanh to tròn nhìn về phía cửa, vui vẻ nói



“Xin chào. “– Lôi Lạc Kình, Phong Nhất Thiên, Lương Trịnh Thâm đồng thanh trả lời.



“Chào em! Tiểu Hàn! Có quầy rối hai người không?” – Từ Chính mỉm cười thân thiện nói.



“Không sao! Mời ngồi.” - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt nói.



“Quà cho em! Giáng sinh vui vẻ!” – Từ Chính đặt hộp quà xuốn bàn!



“Cảm ơn anh!”



“Tử hàn, cái này là của bọn anh.” – Ba người kia tươi tắn đặt những món quà xuống trước mặt cô, vui vẻ cười nói. Từ Tử hàn gật đầu cảm ơn, sau đó chạy vào bếp, lấy những món quà nho nhỏ mà cô chuẩn bị. “Nè nè, cái này là của mấy anh nè, em tự tay làm đó.”



Gói bánh cookie dễ thương được trao tận tay cho Từ Chính, Lôi Lạc kình, Phong Nhất Thiên và Lương Trịnh Thâm. bên trong là những cái bánh quy hình ngôi sao, mặt trăng, và cả hình người có khuôn mặt na ná họ.



“Là do em sao? Thật khéo tay!” – Lôi Lạc Kình cất tiếng, chà … coi bộ cô vợ của Dược Thiếu Phàm cũng rất được việc.



“Hihi…cảm ơn lời khen của anh.”



“Í, mà Thiếu Phàm không có sao?” – Phong Nhất Thiên nhìn Dược thiếu Phàm, khuôn mặt bỗng chốc trở nên rất gian!



“Có chứ, nhưng là một món quà khác! “– Cô ríu rít nói, không biết có phái là do thời tiết khá lạnh hay vì nguyên nhân gì mà hai bên gò má ửng đỏ lên. Dược Thiếu Phàm đưa mắt nhìn Phong Nhất Thiên, anh nhếch miệng cười, ý tứ như chính anh là kẻ có lợi thế và đặc biệt nhất nên phải có quà khác xa so với bọn họ. Phong Nhất Thiên nhìn khuôn mặt đắc thắng của anh không khỏi cảm thán!



“Thật là biết thương chồng!” – Lương Trịnh Thâm cười khẩy!



Cả năm người cùng ngồi nói chuyện rôm rả khá lâu, cô còn mời mọi người ăn nhiều thứ mà cô đã chuẩn bị, chỉ có điều, bánh thì cô làm rất ngon nhưng đồ ăn thì lại không thể nuốt nổi. Cứ như vậy biết bao nhiêu món nhìn rất bắt mắt được bày ra bàn ăn nhưng không ai ăn nhiều, chỉ toàn uống rượu. Từ Tử hàn ngồi kế Dược Thiếu Phàm, cô ăn món riêng của cô! Món pasta do Dược Thiếu Phàm chuẩn bị. Cô cũng muốn thử những món “khác lạ” lần đầu tiên do chính tay cô nấu nhưng anh lại không cho vì lí do rất đơn giản: Sợ cô sẽ phát hiện ra món ăn cô làm rất kinh khủng như thế thì đêm giáng sinh của riêng hai người sẽ không vui vẻ gì.



“Sao mọi người ăn ít vậy? Không ngon sao?” – Từ Tử hàn nhìn 4 người đàn ông kia, ai nấy chỉ toàn cầm ly rươu mà thưởng thức còn đồ ăn trên bàn lúc đầu còn rất hăng hái gắp ăn, nhưng sao bây giờ lại không ăn nữa. Thật kì lạ nha!



“À, không phải! Ngon lắm, tại vì tụi anh no rồi.” – Lương Trịnh Thâm cười cười nói nói. Anh thật không dám nói cho cô biết, đồ ăn cô nấu rất kinh khủng, nghe nói cô từng làm cơm cho Dược Thiếu Phàm mà, cũng nghe cậu ta nói rất ngon, tại sao bây giờ lại kinh khủng thế kia? Nhìn xem, cá thì nhìn bên ngoài thật rất ngon miếng, nhưng bên trong vẫn còn chưa chín. Thịt bò thì quá mặn, súp thì cay cay, mà lại đắng… nói chung anh không thể diễn tả được. Chỉ có thể kết luận được môt câu: Đồ ăn do Từ Tử hàn nấu chỉ có thể để…. trưng bày.



“No sao? Mấy anh chỉ mới gắp vài miếng thôi mà?”



“Tử Hàn à…thật sự thì…đồ ăn của em rất.. d... à không.... rất ngon nhưng…lúc đi tụi anh chỉ định đến đây chơi thôi, nên đã ăn trước rồi.” – Lôi Lạc Kình lên tiếng. Vừa nãy xém chút nữa là anh nói ra sự thật rồi, cũng may Phong nhất Thiên ngồi kế bên đá chân anh, đồng thời cũng nhận được cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Dược Thiếu Phàm…



“Thiếu Phàm…cậu chưa ăn mà phải không? vậy thì ăn them đi!” – Lương Trịnh Thâm cười tươi, dùng đũa gắp miếng thịt bò bỏ vào chén của Dược Thiếu Phàm! rõ rang là cậu ta... muốn chơi khăm anh mà. Khuôn mặt Dược Thiếu Phàm vẫn tỉnh bơ đưa đũa bỏ miếng thịt với mùi vị.. thật…” kì lạ” vào miệng, sau đó cười tươi cất tiếng “Mấy cậu cũng ăn đi, dù sao vừa nãy nói rất nhiều nên chắc cũng đã đói. Để tôi tiếp mấy người.” - Dứt lời Dược Thiếu Phàm vẫn tươi cười, nụ cười nhìn rất ghê rợn, cầm đãu gắp từng món trên bàn vào chén của họ, không sót một món nào. Và cũng không quên đe dọa một câu “Ráng ăn cho hết! Đừng làm vợ tôi thất vọng!”



Bốn người đàn ông kia tuy bên ngoài rất hớn hở, nhưng trong lòng lại đang rất muốn đổ cái chén đựng đầy đồ ăn ấy. tên chết tiệt, trả thù như vậy sao? - Lương Trịnh Thâm không ngừn gai oán.



“Phải rồi, nè nè Thâm, để tôi lấy súp cho cậu.” – Từ Chính đưa tay múc một muỗn súp vào cái chén riêng, một muỗng của anh đầy cả chén, anh nghiêng mặt về phía Lương Trịnh thâm nghiến răng nghiến lợi mà nói “Tất cả là tại cậu đấy.”



“Phải đó, cậu là người nói nhiều nhất, ăn nhiều vào.” – Phong Nhất Thiên cũng gắp cho anh một chút tôm cuốn. Tiếp đó là Lôi Lạc Kình … cứ thế chén của Lương trịnh Thâm là chất đầy đồ ăn nhất. Anh chỉ biết ngồi nhìn hai cái chén đầy đồ ăn mà trong long như sắp phát khó. Từ tử hàn nhìn vào cứ tưởng là họ đang rất vui vẻ nên tươi cười nói “Mấy anh ăn nhiều vào “



“Được….” – Lương Trịnh Thâm cười gượng nói.



“Tử Hàn…bụng anh thấy khó chịu, để anh cùng ăn Pasta với em! “– Dược Thiếu Phàm vờ đưa tay đặt lên bụng, vẻ mặt khó chịu, lên tiếng.



“Vậy sao? Để em đi lấy cho anh.” - Từ Tử hàn kéo ghế đứng dậy, đi vào bếp.



“Được!” - Dược thêíu Phàm cười nói



“Khốn khiếp! Dược Thiếu Phàm…cậu…” – Lôi Lạc Kình nắm chặt cây đũa, hậm hực nói.



“Hãy tận hưởng đi.” – Anh cười đểu, hai tay khoanh lại ngả người về đằng sau. Vẻ mặt đầy đắc thắng.



Buổi tiệc giáng sinh đầy hạnh phúc đối với Từ Tử Hàn và ngược lại với Phong Nhất thiên, Lôi Lạc Kình, Lương Trịnh Thâm cùng Từ Chính. Bọn họ phải ăn hết số thức ăn không mùi vị, à không phải có mùi vị kinh khủng của cô. Họ thề sẽ không bao giờ ăn món do Từ Tử Hàn nấu. Ăn xong, 4 người đàn ông thường ngày lịch lãm, sang trọng và không sợ trời đất kia nhanh chóng chuồn về nhà vì…bụng của bọn họ đang rất…khó chịu.



Vừa lúc nãy cô đã tặng hết số bánh quy cho mọi người trong nhà, từ người hầu, vệ sĩ, đến người làm vườn đều có, tuy không có nhiều nhưng đó là tấm lòng của cô. Lúc này cô đang tìm kiếm quản gia. “Bác quản gia, cái này tặng bác. giáng sinh vui vẻ!” - Từ Tử hàn đưa cho lão quản gia già một chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ, tươi tắn nói.



“Tặng cho tôi sao? Cảm ơn cô phu nhân!” – Quản gia ngạc nhiên khi thấy món quà ấy, ông đưa tay mở nó ra, là chiếc ghim cài áo bằng bạch kim rất đẹp. Ông nhìn chăm chú vào cái ghim cài, cảm động nói “Thật sự rất cảm ơn cô! Phu nhân, xin lỗi vì tôi không có chuẩn bị quà cho cô.”



“Không sao! Bác nhớ cài vào áo nhé.”



“Tử hàn…lại đây!” – Dược Thiếu Phàm ngồi trên ghế sofa trước sảnh, thanh âm trầm thấp vang lên. Từ Tử hàn ngoan ngoãn ngồi xuống. “Cái này, là quà giáng sinh của em.”



Cô nhìn hộp quà màu đỏ, đưa tay nhận lấy “Em mở ra nhé.” Dược Thiếu Phàm gật đầu. Bên trong chiếc hộp màu đỏ là một chiếc áo khoác màu tím nhạt, nón được làm bằng lông cừu, nhìn rất đẹp. “Cảm ơn anh!”



“Bên trong túi áo còn một vật nữa.” – Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt nói.



Cô khó hiểu nhìn anh, đưa tay sờ túi áo phát hiện ra một hộp nhung màu đỏ hình vuông, cô tò mò mở ra, là một chiếc nhẫn bạch kim hình vương miệng có đính kim cương. Cô căng tròn mắt nhìn anh. Dược Thiếu Phàm khẽ cười, anh lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, cầm bàn tay trái nhỏ nhắn của cô lên, dịu dàng nói “Anh chưa trao cho em nhẫn cưới đúng không? Vậy đây…sẽ là nhẫn cưới của em!” Dược Thiếu Phàm cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào cho cô. - Anh vén sợi tóc đang phủ xuống gương mặt trắng nộn của cô, thanh âm nhẹ hẳn đi “Chỉ khi nào ngón áp út này của em còn hiện diện chiếc nhẫn cưới này thì em vẫn sẽ là vợ của anh!”



Từ Tử hàn lặng người nhìn anh, khóe mắt cô bắt đầu cay, một dòng nước ấm chảy dài, cô nức nở khóc. Bây giờ cô không biết hải nói sao? Chỉ biết rằng cô…đang rất hạnh phúc…. Dược Thiếu Phàm mỉm cười, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói “Đồ ngốc…sao lại khóc, Không thích sao?? Hả?”



“Không... phải. Cảm ơn…Thiếu Phàm…em rất hạnh phúc…” - Cô nói trong tiếng nấc, chữ được chữ mất! Dù là vậy nhưng anh cũng biết được, cô định nói gì ….



“Ngoan! Đừng khóc nữa. Nhìn mặt của em kìa…” – Anh đưa tay lau khô khóe mắt cô, cưng chiều hôn lên vầng trán rộng!



“Grừ…grừ….” – Từ đằng xa con bạch hổ to bự từ từ đi đến. Cô chợt nhớ ra hai món quà lúc sáng. Liền chạy lên phòng! Sau đó lại chạy xuống dưới. “Tiểu Hổ à, của ngươi nè, gíang sinh vui vẻ.” - Cô đặt trước mặt Tiểu Hổ một hộp quà hình vuông, sau đó nhân tiện đưa tay mở ra, bên trong là một con thú bông nhìn có vẻ na ná bạch hổ nhưng nhỏ hơn nhiều. Con thú to bự đưa chân trước chậm vào con hổ bông. Nhìn có vẻ rất hài lòng. “Thiếu Phàm! quà của anh.” – Cô quay sang đưa hộp quà còn lại cho anh. Dược thiếu Phàm đưa tay mở ra, là chiếc khăn len? “Cái khăn choàng này là do em mua đó, đợi năm sau, em sẽ đan cho anh!”



“Được! Anh sẽ chờ đến năm sau.” – Anh kéo cô lại, điểm nhẹ bên má phải một nụ hôn, Từ Tử hàn híp mắt cười. Giáng sinh năm nay thật sự quá hạnh phúcc đối với cô. Dù có những chuyện không vui đã xảy ra, nhưng như những gì Dược Thiếu Phàm đã nói “Hãy bỏ lại những quá khứ đau buồn kia, để bước tiếp trên con đường tương lai phía trước!” ….



- - - - -



Đêm khuya thanh tĩnh, trên chiếc giường to lớn êm ái kia, có một người đàn ông đang bực tức không thể nào ngủ được. Anh thật sự hối hận vì đã đồng ý để cô mang con thú bông to bự kia về nhà. thay vì mỗi đêm cô luôn nằm yên giấc trong vòng tay ấm áp của Dược Thiếu Phàm, thì bây giờ cô lại quay lưng về phía anh mà ôm con voi bông ngủ ngon lành, còn anh thì vì không được ôm cô mà bức bối không ngủ được. Nhìn con thú bông ấy, dù chỉ là thú dồi bông nhưng anh hận không thể ngay lập tức phanh thây nó ra vì dám cướp vợ anh!??? Dược Thiếu phàm đanh mặt lại, anh đưa tay lấy con thú bông đáng ghét kia quăng qua một bên, thật cẩn thận không làm cô tỉnh giấc, sau đ1o lại ôm cô vào lòng. Tuy lúc đầu, cô không muốn ôm anh ngủ, nhưng lúc đang say giấc như vậy, cô cảm nhận được vòng tay quen thuộc và hơi ấm từ anh, liền nhếch môi cười chon đầu vào lồng ngực Dược Thiếu Phàm, bàn tay mảnh khánh siết lấy tấm áo anh. Dược Thiếu Phàm nhìn người con gái trong ngực, cảm thán “Tiểu bảo bối, sau này em mà dám từ chối ôm anh ngủ thì sẽ biết tay anh!” …. Sau đó cũng đi vào mộng đẹp….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK