• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dược Thiếu Phàm lái xe xuyên qua khu phố đông người, chiếc xe cứ vi vu trong gió. Cho đến khi ánh hoàng hôn buông xuống, anh mới dừng lại nơi góc đường. Mở cửa bước xuống xe, anh đưa tay nắm lấy tay Từ Tử hàn kéo ra. Dược Thiếu Phàm nắm tay cô đi một hồi, đến địa điêm cần đến. Anh khẽ nói “Đến rồi.”



Từ Tử hàn say sưa nhìn quang cảnh trước mắt, trời ạ! Đây là cả một con đường hoa, cô chạy lên phía trước, thật là đẹp nha! Nơi đây đều là hoa, hoa oải hương, hoa anh đào, bách hợp, ti gôn, hoa hồng, tú cầu, hoa cúc Nhật, …. Những gian hàng bán hoa, trang trí đủ màu sắc, người người qua lại …. Dược Thiếu Phàm bước đến, ôm từ phía sau cưng chiều nói “Đây là Phố hoa! Quanh năm đều có hoa nở, nhưng nhộn nhịp nhất là mùa Xuân, ở đây sẽ tổ chức lễ hội Hoa!”



“Thật đẹp!” – Cô híp mắt nói, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.



“Chúng ta đi xem!” – Dược Thiếu Phàm nắm tay cô bước đi, ở đây còn có cả những món bánh truyền thống của Trung Hoa, với những hình thù ngộ nghĩnh… Đứng giữa cả khung cảnh hoa đẹp rạng rỡ, là một người đàn ông ngũ quan tinh tế, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khí thế hơn người, sắc xảo, con ngươi màu hổ phách sắc bén, đôi long mày rậm, cái mũi cao, cùng đôi môi mỏng khiêu gợi, người ta nói, đàn ông môi mỏng là một người rất lăng nhăng, nhưng đối với Dược Thiếu Phàm trong tim anh chỉ duy nhất một bóng hình của cô. Bên cạnh người đàn ông anh tuấn ấy là một cô gái thật kiều nhỏ, dáng người mảnh mai, nhỏ nhắn. Mái tóc đen óng ánh suôn dài, đôi mày liểu thoắt ẩn thoắt hiện dưới tóc mái bồng bềnh, hàng long my đen, cong vút bao quanh đôi mắt to tròn, trong sáng, cái mũi nhỏ xinh, hai bên má ửng hồng tự nhiên, đôi môi đỏ mọng khẽ đóng mở, lâu lâu lại nhoẻn miệng cười. Làn da trắng nộn, mịn màng như em bé, cùng bộ đồng phục trường tổng hợp Diamond nổi tiếng, để lộ đôi chân dài thon thả. Hai người họ thật sự rất đẹp đôi, người đàn ông ấy cả thân người toát ra luồng khí lạnh lẽo, ánh mắt muốn khiến người ta phát run nhưng khi người con gái kia ngước mắt nhìn anh, thì gương mặt lạnh tanh ấy dịu dàng hẳn đi, nhìn vào ai cũng có thể đoán được anh ta rất cưng chiều cô gái bé nhỏ kia.



“Thiếu Phàm, lại đây xem đi.” – Từ Tử Hàn kéo tay anh, đi đến một quán bán bánh Mochi*. “Thiếu Phàm à, em muốn ăn.”



• Bánh Mochi: là loại bánh được làm từ gạo nếp dẻo, có hình tròn, có nhiều nhân khác nhau, dùng trong những ngày lễ, đặc biệt là vào những ngày tết. Đây là một loại bánh truyền thống ở Nhật.



“Được! Em muốn ăn bao nhiêu?” – Dược thiếu Phàm mỉm cười, cưng chiều trả lời.



“Ưm…. Bác quản gia, Tiểu Hổ, ưm… lấy 10 cái” – Cô đưa tay lên đếm, rồi vui vẻ nói.



“Em ăn hết được sao?” – Cái má trắng nộn đáng yêu của cô bị anh nhéo một cái, Từ Tử Hàn xoa xoa, chu môi nói “Em mua cho bác quản gia, Tiểu Hổ và cả anh nữa mà.”



“Ông chủ, lấy 10 cái bánh Mochi gói lại và 5 cái để riêng.” – Dược Thiếu Phàm nhìn ông chủ bán bánh, thanh âm trầm thấp phát ra. Ông chủ bán bánh gật đầu, sau đó đưa tay lấy bánh cho vào một cái túi dấy, gói cẩn thận lại đưa cho cô. “Của quý khách đây. Tổng cộng là 50 tệ.”



Dược Thiếu Phàm rút tiền ra trả, sau đó anh lại bị anh kéo đi tiếp “Em muốn ăn hồ lô nướng “



“Em muốn trà trứng. *”



* Trà trứng: được pha bằng cách luộc trứng chín, thêm nước lá chè đen và gia vị.



“Em muốn mua hoa.”



“Em muốn ăn bánh gạo….”



......



Rất nhanh chóng cô đã ăn được hơn 10 món khác nhau, Dược Thiếu Phàm bị cô lôi đi lung tung, lại không cảm thấy mệt, ngược lại thấy rất vui và thú vị, anh không ngờ vợ của anh lại ăn khoẻ đến thế. Và hiện tại anh đang đứng nhìn cô ăn bánh gạo….



“Nè nè, cô gái mặc đồng phục học sinh đó đáng yêu nhỉ?” – Một tiếng nói của thanh niên lạ phái xa, đang nhìn chằm chằm vào Từ Tử Hàn.



“Phải phải! Nhìn cũng hấp dẫn thật.”



“Haha…nhìn cặp chân thon dài kia kia…. huýt” – Lại thêm một tiếng nói xen vào, kèm theo tiếnbg huýt sáo. Từng chữ đều lọt vào tai của Dược Thiếu Phàm, gân xanh nổi lên, cặp mắt anh như toé lửa, hận không thể móc mắt của những tên đó vì đang ở trước mắt cô nên anh không muốn cô thấy anh hung dữ như thế. Anh đưa tay xoay người Từ Tử Hàn lại, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt cặp môi mỏng khiêu gợi lên đôi môi đỏ mọng của cô. Từ Tử Hàn sững người, cô vốn đang ăn bánh gạo mà!?? Dược Thiếu Phàm cuồng nhiệt hôn cô trước con mắt của thiên hạ, cái lưỡi của anh, quấn lấy lưỡi cô, chiếm đoạt hơi thở ngọt ngào kia, cả vị ngọt của bánh gạo cũng bị anh cướp đi, đến khi thoả mãn mới buông môi cô ra, cặp mắt màu hổ phách chợt lạnh đi, liếc nhìn hai tên vừa mới buông lời trêu ghẹo cô, khiến cho họ sợ đến xanh mặt nhanh chóng chạy đi, Từ Tử hàn đỏ mặt, thở hổn hển dựa vào ngực anh, chiếc bánh gạo trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất. Dược thiếu Phàm nắm tay cô kéo đi, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế ghỗ nơi ít người qua lại, anh ngồi xuống kiểu cầu hôn, nâng chân cô lên, hôn lên phần đùi trắng nõn, Từ Tử hàn chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn của anh, bây giờ lại đến chuyện này, khiến cô giật thót “Ưm…Thiếu Phàm…anh làm gì vậy?”



Dược Thiếu Phàm ngước mắt nhìn cô, ấn kí màu hồng dâu hiện lên, anh lạnh nhạt nói “Anh không thích người khác nhìn em như vậy. Tại sao lại mặc váy ngắn như vậy?”



“Em…cái này…. ai cũng mặc vậy mà?” – Từ Tử hàn ngược chin mặt trả lời. Chiếc váy ấy đâu có ngắn, dài hơn giữa bắp đùi của cô mà. Dược Thiếu Phàm không chấp nhận câu trả lời ấy của cô lại tiếp túc hôn lên đùi cô. Từ Tử hàn mở to mắt, thở hổn hển nói “Thiếu…Thiếu Phàm…đừng…người khác sẽ nhìn thấy mất.”



“Sẽ không ai nhìn thấy!”



“Ưm…ưm…á…dừng lại…” – Cái lưỡi của anh đang liếm mút đùi cô, từ từ đi lên, Từ Tử hàn vội ngăn lại. Nhưng dù cô có van xin, anh vẫn không dừng hành động lại “Không!”. Khi phát hiện có tiếng bước chân, cô dùng hết sức lức đẩy anh ra, cũng vì vậy mà cô mất đà ngã vào người anh. Từ Tử hàn vội vã đứng dậy, nhưng lại bị anh kéo lại, tiếp tục bị nụ hôn của anh làm điên đảo.



“Chúng ta về nhà.” – Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt nói, sau đó bế cô bỏ lên xe. Từ Tử Hàn sợ hãi nói “Anh…anh…muốn làm gì?”



“Em thử nghĩ xem!?” – Anh cười tà. đôi mắt híp lại, khuôn mặt nhỏ bé bỗng chốc lại ửng đỏ, Anh…muốn ăn cô!??? – Trong lòng Tử Tử hàn không ngừng gào thét, muốn trốn chạy, nhưng lại không thể. Cô phải làm sao? Phải làm sao đây…hic…???



- - - - - - - - - - - - -



• Toà biệt thự phương Tây… in: Phòng ngủ của Dược Thiếu Phàm!



“Ưm…ư…” – Từ Tử Hàn thở hồng hộc, từng tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ đôi môi đỏ mọng ấy. Cô đưa tay lên che miệng lại, không cho những tiếng kêu la dâm dục ấy phát ra. Dược Thiếu Phàm không ngừng giày xéo thân dưới của cô, vật nam tính của anh không ngừng ra vào, đôi lúc thật chậm nhưng lại có lúc thật nhanh, khiến thân thể cô không thể theo kịp. “Thiếu Phàm…em…. không thể…ưm…”



“Bảo bối, đừng sợ!” – Giọng anh khàn đi, anh ôm siết lấy cô, sau đó lại triền miên hôn cô. Để ngăn những tiếng kêu than, van xin của cô. Bây giờ anh không thể dừng, anh đã lâu không được chạm vào cô, dục vọng vì thế mà dâng lên không thể kìm chế. Một phần cũng do lúc chiều, anh đã thấy cảnh Âu Văn Tịnh kéo tay cô giữa cổng trường, và những lời trêu ghẹo của những tên vô lại kia khiến cho sự ghen tuông trong anh trỗi dậy. Anh điên cuồng chiếm đoạt cô, cô là của anh, mãi mãi chỉ thuộc về anh, anh không bao giờ trao cô hay nhường nhịn cho ai. Vì khi có cô, thế giới của anh mới thay đổi, khiến cho anh biết được thế nào là yêu và quan tâm bảo vệ một người. Sự ra vào của anh ngày lại tăng nhanh, dù vậy anh cũng cố gắng khống chế không khiến cô bị tổn thương. Hơi thở cũng ngày một chậm.



“Ưm…Thiếu…Phàm…hộc…Ưm…Áaa” – Sau một hồi lâu cực khổ cuối cùng cũng đã kết thúc. Từ Tử Hàn chịu không được liền ngất đi, Dược Thiếu Phàm rút thân dưới ra khỏi nơi nhạy cảm của cô. Chất dịch màu trắng liền tuôn ra. Dược Theí6u Phàm cúi thấp người xuống, hôn lên môi cô, sau đó giúp cô lau người như lần trước, rồi ôm cô nằm ngủ. Dù sao cũng đã trễ, đợi một lát cô tỉnh dậy sẽ ăn tối sau. Vòng tay chắc khoẻ, ôm trọn cô, Từ Tử Hàn mê man gọi khẽ tên anh …. Khoé môi anh liền giương lên ngày càng cong, ngay cả lúc ngủ cô cũng gọi tên anh, tức là cô rất yêu anh! Anh hôn lên vầng trán trắng nõn của Từ Tử Hàn, rù rì nói “Vợ à! Ngủ ngon!” rồi nằm xuống, say người ngắm nhìn khuôn mặt của cô lúc ngủ….



- - - - - - - -



Quán Bar Oval, nơi của các đại gia cùng những cô gái chân dài thường lui tới. Tiếng nhạc xập xình vang dội, những gái nhảy trên sàn đầy khiêu gợi, phía dưới bao thân thể đang uốn éo theo điệu nhạc. Phía quầy rượu bên góc phải, xuất hiện một thanh niên mặc chiếc áo sơmi Yanet trắng, không cài ba nút trên, trên cổ đeo chiếc dây chuyền hình răng cưa. Khuôn mặt tuấn tú mập mờ trong ánh đèn led và Laser đầy màu sắc, trên tay cầm ly rượu Wishky, vẻ mặt đang tươi vui nhưng trong tâm lại vô cùng bức bối, tức giận.



“Âu đại ca, chúng ta ra nhảy đi.” – Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong tiếng nhạc ồn ào.



“Bây giờ, không có hứng!” – Âu Văn Tịnh uống cạn ly rượu, lạnh lùng nói.



“Anh hôm nay sao vậy?”



“Bartender! 1 Cocktail Vodka “– Âu Văn Tịnh không thèm để ý người con gái bên cạnh, quay sang Bartender, lạnh giọng cất tiếng. Người Bartender nhanh chóng đưa cho hắn ly Vodka. Âu Văn Tịnh nhíu mày nhìn ly rượu "Em nói xem! Trên đời này anh có từngg thua kém ai?" - Hắn ôm eo cô gái bên cạnh, mắt sát mặt mà nói. Chu Tuyết Kỳ õng ẹo đưa hai tay ôm cổ hẳn nỉ non đáp "Trên đời này, Tịnh của em là nhất!"



Hắn nhếch môi cười, hung hăng hôn Chu Tuyết Kỳ, giữa tiếng nhạc ồn ào tại quán bar, trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ.....



- - - - - - - -



"Chủ tử, Chu Tuyết Kỳ hiện đang ở quán bar Oval cùng Âu Văn Tịnh. " - Tường Quan cúi đầu cung kính nói.



"Chuyện cần làm đã làm chưa?" - Thanh âm lãnh lẽo vang lên. Dược Thiếu Phàm quay lưng về phía Tường Quan. Vừa nãy lúc mới tỉnh dậy, anh đã nhận được thông tin do Tường Quan gửi, liền gọi anh đến.



"Thưa, Phó tổng đang tiến hành ạ. Còn Chu Tuyết Kỳ, hôm nay là thới điểm rất tốt để ra tay. "



"Được, cứ làm như vậy. Lui xuống đi. "



Tường Quan cúi đầu sau đó mở cửa bước ra ngoài. Dược Thiếu Phàm đưa tay nhấn nút call trên bàn phím điện thoại bàn. Lãnh đạm nói "Dọn cơm ra. " sau đó sải bước đi vào phòng ngủ của hai người. Anh bước đến bên giừơng, bàn tay cưng chiều vuốt mặt cô, rù rì "Hàn nhi, dậy ăn tối nào. " Từ Tử Hàn vẫn mặc kệ, cô kéo chăn kín đầu, sau đó lại im lặng ngủ tiếp. Dược Thiếu Phàm nhìn cô vợ nhỏ, khóe miệng vô thức cong lên. Anh dùng sức kéo lớp chăn bông ra, nâng người cô dậy, ghé sát tai Từ Tử Hàn mà thổi khí "Em muốn anh giúp em mặc đồ sao?" Tuy là đang ngủ, nhưng nghe câu nói nửa đùa nửa thật của anh khiến cô bừng tỉnh. Đôi mắt to tròn mọng nước nhìn anh. Chỉ chờ cô mở mắt ra, là anh lại hôn cô. Một tay giữ chặt chân lông, một tay liên tục đẩy anh ra, Từ Tử Hàn chỉ còn biết vùng vẫy chứ không để chạy khỏi anh. Rốt cuộc thì anh cũng buông cô ra, cô giương mắt nhìn anh, lắp bắp nói "Em... em... cần thay đồ... mau... anh mau ra ngoài đi. "



"Không cần, em cứ tự nhiên!" - Anh tỉnh bơ đáp, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như mọi khi.



"Anh điên rồi sao?"



"Chúng ta là vợ chồng, cần gì em phải ngại?"... Ngưng lại một chút, Dược Thiếu Phàm tiến gần cô, khuôn mặt tà mị khác thường, tiếp ttục cất tiếng "Bà xã, chỗ to, chỗ nhỏ anh cũng đã thấy, toàn thân cao thấp của em anh đều đã chạm vào. Vậy mà em còn xấu hổ sao?" Từ Tử Hàn trố mắt nhìn anh, khuôn mắt xinh xắn đỏ bừng như quả cà chua chín, những lời như vậy mà anh có thể nói ra sao? Còn nói với bộ mặt rất thản nhiên. Ct mím môi, trừng mắt nhìn anh "Anh mau ra ngoài... nếu không... nếu không... "



"Nếu không sẽ như thế nào?"



"Em sẽ không nói chuyện với anh nữa. Và em sẽ không cho anh ngủ chung. " - Từ Tử Hàn kiên quyết nói. Cô đe dọa anh?? Lần đầu tiên cô dám đe dọa anh. Tim cô đập thình thịch ngày càng mạnh. Dược Thiếu Phàm híp mắt nhìn cô. Bảo bối của anh hôm nay lại dám lớn tiếng hù dọa anh sao? Thật thú vị "Em dám sao?"



"Ư... ưm. Phải!"



"Vậy nếu như.... anh vẫn không ra ngoài thì tối nay em nghĩ... em có thể không cho anh ngủ chung giừơng được không?" - Vừa nói, anh vừa nhích lại gần, Từ Tử Hàn từ từ lùi ra sau. Cô hít một hơi, đôi mắt ngấn lệ, nhăn mặt nói "Dược Thiếu Phàm... anh... anh ăn hiếp em!"



"Có sao?" - Anh cười ta, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên. Nhu tình nói.



"Chính là như vậy. "



"Haha... không cần phải khóc. Ngoan ngoãn thay đồ. Anh xuống dưới chờ em. " Dứt lời, anh bước xuống giừơng, đưa tay mở cửa bước ra ngoài, Từ Tử Hàn ấm ức nhìn theo bóng lưng anh, cô cầm gối quăng mạnh vào cánh cửa và....



*Cạch - "Hàn nhi... em" *Bốp... " - Từ Tử Hàn sững người. Cái gối... cái gối đập thẳng vào mặt anh. Cô sợ hãi.. Run rẩy hỏi "Thiếu... Tthiếu Phàm... có... anh có sao?"



Dược Thiếu Phàm trầm mặc nhìn cô, Từ Tử Hàn sợ đến nỗi ngay cả thở cũng không dám. Chính là lúc anh mở cửa quay lại thì từ xa nguyên cái gối màu trắng bay thẳng vào mặt anh. Dược Thiều Phàm hiện tại không biết nên nói gì. Nên chỉ đứng lặng người chờ xem hành động của cô.



"E không cố ý! Anh à.. " - Từ TưHàn lên tiếng, cô không thể chịu sự im lặng này được nôn đành phải lên tiếng trước. "Em... chỉ là em định.... " Anh vẫn iim lặng không trả lời, cô cắt môi dưới, Cô tự nghĩ lần này anh giận thật rồi.... cô không cố ý mà. Đôi mắt cô lại ngấn nước.



"Xuống dưới ăn cơm!" - Anh ngắn gọn nói, sau đó đóng cửa lại. Từ Tử Hàn mím môi. Cô lững thững bước xuống giừơng, lựa bộ quần áo mặc trong nhà để mặc. Sau đó đi xuống dưới sảnh. Dược Thiếu Phàm lúc này đang suy tư, ngay cả khi cô xuất hiện anh cũng không nhận ra. Từ Tử Hàn lí nhí nói "Thiếu Phàm... anh cơm. "



Dược Thiếu Phàm vẫn im lặng. Cô đành cúi đầu lẳng lặng ăn cơm. Không phải là anh đang giận chỉ là anh đang suy nghĩ xem.. nhân cơ hội này mà bắt nạt cô!? Dù sao trước giờ toàn là cô giận anh, chứ anh chưa từng giận cô, anh muốn biết cô sẽ làm gì khi anh giận. Nghĩ đến đó, trong lòng anh lại muốn nhảy cẩng lên. Ngoài mặt vẫn lạnh lùng như thễ nhưng trong lòng anh lại đang rất rộn ràng. Cũng chính vì vẻ bề ngoài lạnh lùng như thế nên khiến cho Từ Tử Hàn ăn không ngon, lo lắng, buồn bã suốt buổi tối. i. Quản gia đứng nhìn không, khí im lặng khác thường cũng nghĩ là hai người đang giận nhau. Ai... tài diễn kịch của anh thật là giỏi.



Buổi tối sau khi ăn xong Dược Thiếu Phàm đi vào thư phòng xem xét guấy tờ của công ty, để mặc cho cô ngồi ở dưới sảnh buồn thiu ăn bánh Mochi. Cô đã đưa cho quản gia ba cái, cho Tiểu Hổ hai cái, còn lại 5 cái là của cô và anh nhưng bây giờ chỉ có mình cô. Từ Tử Hàn cắn chặt môi dưới, cô cúi đầu ngậm bánh. Đến khi không thể chịu được, cô đi lên thư phòng đứng ở ngoài gõ cửa "Thiếu Phàm... là em... "



"Anh bận!" - Hai chữ ngắn gọn và lạnh lùng vang lên. Từ Tử Hàn buồn bã bỏ vào phòng. Thấy cảnb tượng ấy, quản gia không khỏi tội nghiệp cho vị phu nhân nhỏ. Chỉ đành thở dài, đem đĩa bánh cất vào trong.



Từ Tử Hàn ngồi khóc ở trong phòng, cô không bật đèn, cả căn phòng chỉ có ánh sáng mập mờ từ cửa sổ sát đất. Đây là lần đầu tiên anh giận cô, thì ra lúc anh giận, thì lạnh lùng đến như thế. Dược Thiếu Phàm ngồi trên bàn đọc sách ở thư phòng thong thả kí tên vào xấp văn kiện. Trong lòng thích thú vô cùng nhưng anh không hề hay biết bên phòng ngủ, cô đang nức nở khóc. Anh còn dự định là tối nay sẽ ngủ ở phòng khách. Từ Tử Hàn chờ anh đến gần khuya cũng không thấy anh quay về phòng nghĩ là anh đã ngủ ở phòng khách. Lúc nãy cô còn đòi là sẽ không cho anh ngủ chung, bây giờ thì thành như vậy rồi. Từ Tử Hàn òa khóc, cô tự hỏi phải làm sao anh mới hết giận đây!??? Khóc được lúc lâu cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Vì rất khó ngủ khi không được nằm trong vòng tay ấm của anh, nhưng cô vẫn đang cố gắng. Còn cái người đang ở trong phòng khách cũng không được yên giấc, vì không được ôm cô nên cảm thấy khó chịu. Nhưng Dược Thiếu Phàm tự nhủ tằng vì việc chọc ghẹo cô nên đành phải "nhịn" ôm cô hôm nay vậy.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK