• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dược Thiếu Phàm cởi chiếc áo khoác của cô ra, ném sang một bên. Từ Tử Hàn che ngực lại, đỏ mặt nói "Đây là ở sảnh, sẽ bị nhìn thấy, chúng ta.... không phải nên dừng lại sao?"



"Cửa đã đóng, màn cũng đã kéo, em còn muốn sao?" - Dược Thiếu Phàm nghiêng đầu nhìn cô, cất tiếng nói.



"T... Tắt đèn. "



"Như vậy anh sẽ không thể thấy em. " Dứt lời, anh đưa tay kéo mạnh hai cánh tay đang che của cô, anh nhếch miệng cười "Em không mặc bra?"



"Ưm... " - Từ Tử Hàn đỏ mặt cô nhắm mắt lại, xấu hổ đến nỗi ngay cả nhìn cũng không dám. Dược Thiếu Phàm chợt buông tay cô ra, lạnh nhạt nói "Phải rồi, chẳng phải Lạc Kình đã dạy em cách để quyến rũ anh sao? Vậy thì bây giờ hãy cho anh thấy em đã nghe và học được gì!?"



"Hả?"



"Làm đi. "



"Anh ấy... chỉ nói em làm giống lúc nãy, hết rồi... " - Cô ngượng ngạo trả lời.



"Vậy thì... anh muốn em quyến rũ anh. "



Từ Tử Hàn mếu máo nhìn anh, cô biếtt phải làm sao chứ???



"Nếu không... anh sẽ không nói chuyện với em và không cho em ngủ chung nữa" - Dược Thiếu Phàm cười tà, cô bặm môi, đó chẳng phải là câu nói cô uy hiếp anh hôm qua sao??



"Chậc... vậy hôm nay em ăn cơm một mình nhé. " - Anh đứng dậy, Từ Tử Hàn vội níu tay áo Dược Thiếu Phàm, khuôn mặt đỏ như trái cà chua, lí nhí nói "Em... sẽ làm. " Dược Thiếu Phàm ngồi xuống, im lặng chờ hành động của cô. Từ Tử Hàn bắt đầu, cô hôn anh, dù là một nụ hôn không có kinh nghiệm, dù là cứng nhắc nhưng cô vẫn cố gắng làm cho anh thỏa mãn, Dược Thiếu Phàm đột nhiên giữ đầu cô, cuồng nhiệt hôn Từ Tử Hàn, anh dẫn dắt nụ hôn của cô thêm điêu luyện, cô hiện tại đang khó thở, dù vậy cũng không dám buông ra. Một hồi lâu sau, anh mới chịu buông cô ra, Từ Tử Hàn thở hổn hển, cô ngồi lên đùi anh, bàn tay nhỏ xinh run run cởi những cúc áo sơ mi của anh, tim cô đang đập rất mạnh, nhiệt độ ngày càng nóng, sự im lặng này khiến anh có thể nghe rõ nhịp tim đang đập loạn xạ của cô. Đến cái cúc áo cuối cùng, hơi thở Từ Tử Hàn đột nhiên chậm lại, cả lồng ngực vạm vỡ, rắn chắc của anh hiện ra trước mắt cô, làm da màu lúa mạch, toát ra mùi hương dễ chịu, nhưng trên lồng ngực ấy xuất hiện một vết sẹo ngay ngực phải, có vẻ rất sâu, cô đưa tay chạm vào, ánh mắt nhìn anh khó hiểu hỏi "Anh... bị thương?"



"Phải!" - Dược Thiếu Phàm vuốt sợi tóc vương trên má cô, lạnh nhạt trả lời.



"Có đau lắm không? Hình như rất sâu. Tại sao anh lại bị thương. "



"Anh quen rồi, không cảm thấy đau! Là do bị kẻ thù ám toán. " - Anh chậm rãi nói. Vết thương này có từ 10 năm trước, do một lần anh truy sát kẻ phản bội trong bang Hắc Nguyệt mà bị thương. Từ Tử Hàn chăm chú nhìn vết thương, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng, cô biết rõ anh không phải người bình thường, vừa là chủ tịch một tập đoàn lớn mạnh vừa là lão đại trong hắc bang, tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc đẫm máu nhưng như vậy sẽ rất nguy hiểm. Cô không muốn nhìn thấy anh bị thương. Cô cúi người, hôn lên vết thương, cô nhẹ giọng "Em rất lo cho anh. "



"Không cần phải lo. Em cứ tiếp tục việc đang làm" - Anh híp mắt nói. Cô nhìn anh, rõ ràng là đang nói chuyện rất nghiêm túc mà, con người anh sao lại.... Thấy cô trầm mặc như vậy, lời trêu ghẹo lại phát ra "Sao hả. " Nhìn vẻ mặt tự cao tự đại của anh, Từ Tử Hàn thật rất tức giận, cô nhướn người đặt cặp môi đỏ mọng của mình lên cặp môi mỏng quyến rũ của anh, Dược Thiếu Phàm vẫn ngồi im mà hưởng thụ cho đến khi... môi của anh bị cô cắn mạnh. Anh nhíu mày, Từ Tử Hàn buông ra, bặm môi trừng mắt nhìn anh, cô vừa mới cắn anh... một dòng máu tươi, Dược Thiếu Phàm sững người nhìn cô, tuy cô có chút sợ nhưng vẫn cương quyết trừng mắt với anh.



"Từ Tử Hàn.... " - Anh nhíu mày, nhấn mạnh từng chữ như đang biểu hiện sự tức giận. Dù cô có can đảm thế nào thì khi thấy khuôn mặt tối sầm của anh sự can đảm vừa nãy chợt biến mất trong không trung, Từ Tử Hàn cúi đầu, lí nhí nói "Em xin lỗi. "



"Lau đi!" - Dược Thiếu Phàm cất tiếng, khuôn mặt vẫn lạnh như tiền, anh đưa ngón tay trỏ chỉ vào môi dưới, hiểu câu nói của anh, Từ Tử Hàn hôn lên phần môi dưới đang bị chảy máu của anh, cô đưa lưỡi liếm vết thương, thật nhẹ nhàng, và rất ấm. Cái lưỡi thơm tho của cô lượn xung quanh khóe miệng anh, càng làm kíchh thích dục vọng ham muốn của Dược Thiếu Phàm. Anh cũng thật không ngờ cô lại dám làm như vậy. Cứ nghĩ là cô sẽ lấy khăn lau chứ không phải dùng miệng. Dược Thiếu Phàm trầm mặc, cả lồng ngực rắn chắc của anh đang cọ sát với ngực của Từ Tử Hàn, như đang khiêu khích dục vọng của anh. Khi đã "lau" xong, cô vốn định buông ra, nhưng khi vừa mở mắt, Dược Thiếu Phàm đưa tay kéo cô lại, hung hăng hôn cô. Cô gái này thật quá khiêu gợi, hành động mời gọi này khiến anh không thể kiềm chế dục hỏa trong lòng được. "ưm... " Từ Tử Hàn kêu nhẹ, nụ hôn của anh quá cuồng nhiệt, hai cánh tay thon thả vô thức leo lên cổ anh. Tiếng rên của cô khiến cho Dược Thiếu Phàm càng hôn cô sâu hơn, cơ hồ có chút thô bạo, dây áo trên vai Từ Tử Hàn bị tuột xuống. Đến lúc cảm nhận được hơi thở đứt quãng của cô, anh mới dừng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đang ửng đỏ, cùng đôi mắt mị hoặc của Từ Tử Hàn khiến dục hỏa cứ dâng lên.



Dược Thiếu Phàm nâng cằm cô lên, ánh mắt đục ngầu, như là sắp biến thành sói xám, thanh âm trở nên ấm áp "Là em đang đốt lửa đấy nhé. " Từ Tử Hàn như hiểu được câu nói mập mờ của anh, khuôn mặt càng đỏ lên, chiếc đầm ngủ màu đỏ tuột xuống, để lộ nơi đẫy đà của cô, giương ra trước mắt anh. Đến nước này, thú trêu chọc cô đã bị anh nhanh chóng ném vào không trung. Dược Thiếu Phàm đè cô xuống ghế sofa rộng dài, cởi bỏ cái đầm ngủ màu đỏ của cô, bắt đầu phần tiếp theo. Từ Tử Hàn bị anh làm cho mê man, hết lần này đến lần khác, hôn sâu lên môi cô, khắp cơ thể trắng nõn hiện đầy ấn ký màu đỏ. Đó là dấu ấn chứng tỏ quyền sở hữu của anh đối với cô. Sau hai lần vận động, Dược Thiếu Phàm nhẹ nhàng bế cô vào trong phòng, đắp chăn thật cẩn thận cho cô rồi đi xuống bếp. Cô vẫn chưa ăn tối, thế nào cũng sẽ đói bụng đợi khi nào cô tỉnh dậy Dược Thiếu Phàm sẽ chuẩn bị bữa tối cho cô....



- - - - - - - -



Đêm khuya, tòa biệt thự phương Tây phá lệ yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng chiếu qua cánh cửa sổ sát đất vào phòng của cô và Dược Thiếu Phàm. Từ Tử Hàn nằm trong lòng anh mơ nàng tỉnh dậy, cô dụi dụi đôi mắt ướt nhẹp, ngáp nhẹ một cái, Từ Tử Hàn nhấc nhẹ tay của Dược Thiếu Phàm ra, cố gắng ngồi dậy "Đói quá. " - Từ Tử Hàn nhìn anh, bất mãn nói nhỏ. Tất cả cũng là tại anh, hết giận là được rồi sao lại khiến cô ôm bụng đói mà đi ngủ chứ. Cô đưa tay lay người anh, "Thiếu Phàm... Thiếu Phàm à! " Dược Thiếu Phàm nhíu mày, mở mắt ra, thanh âm trầm thấp lạnh tanh vang lên giữa đêm khuya"Chuyện gì?"



"Em đói... " - Từ Tử Hàn phụng phịu nói. Kèm theo đó là khuôn mặt giận dỗi. Dược Thiếu Phàm ngồi dậy với tay lấy cái áo khoác bên cạnh khoác lên người cô, cái áo rộng thùng thình, phần tay áo dài hơn tay cô một khúc. Anh vén tóc cô gọn gàng, cưng chiều cất tiếng "Đi xuống dưới ăn cơm. " Rồi bước xuống giừơng, chợt cô lên tiếng "Anh à... "



Nghe giọng nói cô chợt ngọt một cách lạ thường, anh nhíu mày quay lại. Từ Tử Hàn giang hai tay ra, híp mắt nói. "Bế em. "



"Sao?" - Anh khó hiểu nhìn cô, cô.... sao lại nhõng nhẽo đến vậy!???



"Là tại anh khiến em không ăn cơm được, bây giờ em rất đói. Không đi nổi. "



"Hàn nhi... em bắt đầu biết nói dối từ khi nào vậy hả?"



"Không biết! Anh bế em đi. "



Không còn cách nào khác, anh đành phải bế cô. Ra khỏi phòng, Dược Thiếu Phàm bước từng bước đi xuống dưới sảnh. Phát hiện có tiếng bước chân, đèn trong nhà chợt sáng bừng lên. Đặt cô ngồi xuống ghế trong nhà bếp, Dược Thiếu Phàm lấy thức ăn đã chuẩn bị lúc tối đem hâm lại. Từ Tử Hàn ngồi trên ghế chăm chú nhìn anh. Cô đang phạt anh đó nha! Phải bắt anh phục vụ cô.... Dược Thiếu Phàm đặt thức ăn lên bàn, đưa đũa cho cô rồi kéo ghế ngồi xuống.



"Ưm... không thò tay ra được!" - Từ Tử Hàn vươn tay ra, nhưng bàn tay nhỏ bé bị lớp áo dài che mất. Cô quay sang nhìn anh, tủm tỉm cười "Thiếu Phàm, em không ăn được. Đút em anh đi. "



"Em đang cố tình muốn hành hạ anh sao?"



"Ưm.. không có nha. Nè nè, mau đút đi. Em đói lắm rồi. "



Dược Thiếu Phàm nhìn cô, bảo bối của anh đang muốn giở trò gì đây? Không phải là đang cố tình muốn trả thù anh đấy chứ? Dược Thiếu Phàm nhếch môi cười, đưa tay nhấc cô lên đặt trên đùi anh. Từ Tử Hàn giật mình la lên "Anh làm gì vậy?"



"Chẳng phải em muốn anh đút ăn sao? Vậy thì phải ngồi ở đây? Tay anh ngắn lắm không đút cho em được, nếu em ngồi ở đó. " - Anh cười trêu ghẹo, đưa đũa gắp thức ăn đưa tới miệng cô, nỉ non nói "Há miệng ra. " Từ Tử Hàn bĩu môi, anh thật không dễ ăn hiếp chút nào, nhưng dù sao cũng phải ăn trước đã, "A... Ưm.. " Cô há miệng cho anh đút, vui vẻ nhai miếng thịt chiên thơm ngon. Dường như là rất thỏa mãn. Dược Thiếu Phàm nhịn không nổi nhéo má cô một cái. Thế là giữa đêm khuya, anh phải đút cô ăn, đưa nước cô uống, chấp nhận làm osin cho cô. Còn Từ Tử Hàn sau khi ăn no lại nằm yên trong lòng ăn mà ngũ. Cảm giác vô cùng hạnh phúc.....



- - - - - - -



Vài ngày sau đó, khi mọi thử lại bình yên như thường lệ. Buổi sáng ngày cuối xuân, ánh nắng ấm áp len lỏi qua tấm màn cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ của đôi vợ chồng trẻ. Từ Tử Hàn tỉnh dậy, vươn vai một cái rồi bước xuống, cô nhìn bên cạnh không thấy anh. Chắc là anh đã đi làm rồi. Cô mặc bộ đồng phục trường Diamond. Chải tóc gọn gàng rồi bước xuống dưới. Thấy anh ngồi xem tin tức trên sofa, Từ Tử Hàn vội chạy lại "Thiếu Phàm. Chào buổi sáng" Dược Thiếu Phàm bỏ tách cà phê xuống. Ngoắc ngoắc"Lại đây. "



"Hửm?" - Từ Tử Hàn khó hiểu bước lại, anh đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh, một tay đưa lên giữ chặt đầu cô, anh dịu dàng hôn lên cánh môi anh đào của Từ Tử Hàn. "Chào buổi sáng. " - Lời ngon ngọt biến mất trên khóe môi. Khuôn mặt nhỏ bé của Từ Tử Hàn chợt đỏ ửng. Dạo này anh rất thích hôn cô, mỗi lần gặp anh là cô lại bị anh hôn đến mức tim như muốn nhảy vọt ra ngoài. Thấy cô ngồi thẫn thờ, Dược Thiếu Phàm nhéo mạnh bên má trắng nộn của Từ Tử Hàn"Á... a... anh làm cái gì vậy! Đau lắm đó!" - Từ Tử Hàn đưa tay xoa xoa, ai oán nói.



"Bị anh hôn đến nỗi mơ màng luôn sao?" - Dược Thiếu Phàm cười trêu chọc



"Không... không có. Anh đừng có mà ảo tưởng. "



"Vậy sao?" - Anh cười tà, tiến đến gần cô, Từ Tử Hàn vội lùi lại.



"Anh muốn làm gì? Em.. em phải đi học đó. "



"Không cần đi học cũng được. "



"Anh... không được làm càn... " - Cô đưa tay đẩy anh, khuôn mặt đỏ bừng.



"Sáng sớm hôm nay công ty Âu Thức do Chu Tổng - Chu Hiểu Ming đứng đầu đã tuyên bố phá sản. Theo như lời Chu tổng nói: Thì ông đã bị hãm hại, có người đứng đằng sau bày trò. Nhưng nguồn tin được biết thì do ông làm ăn bị thua lỗ, cổ phiếu giảm nhanh chóng, các cổ đông đầu tư vào tập đoàn Âu Thức đồng lọat rút ra, và đặc biệt Chu Hiểu Minh còn đã trốn thuế nhiều năm, kinh doanh bất động sản phi pháp.. Hiện tại Chu tổng đã bị cảnh sát bắt giữ, niêm phong tài sản, vợ và con gái tên là Chu... "



*Bíp... - Dược Thiếu Phàm tắt ti vi, kéo cô đứng dậy "Không cần phải xem, đi ăn sáng. "



"Vâng!"



Sau khi dùng bữa sáng xong, Dược Thiếu Phàm đưa Từ Tử Hàn đến trường. Hôm nay anh đặc biệt có chuẩn bị bữa sáng cho cô đựng trong hộp cơm bằng nhựa cao cấp hình trái dâu dài. Từ Tử Hàn tươi tắn đi vào lớp. Cơm của anh làm chắc chắn sẽ rất ngon....



*Cạch.... Mở cửa bước vào. Từ Tử Hàn liền thấy bằng hữu mới làm quen vẫy tay lại, cô híp mắt tươi cười bước tới.



"Thinh Thinh, Tiểu Linh! Xin chào. "



"Hi... chào buổi sáng. " - Doãn Thinh Thinh tươi tắn, mở miệng chào.



"Chào cậu. " - Uất Mỹ Linh cũng vui vẻ nói. Cô ngồi xuống chỗ, lấy sách vở để gọn troq hộc bàn.



"Nè nè, cậu biết gì chưa. Tập đoàn của Chu Tuyết Kỳ vừa mới phá sản rồi đó. " - Doãn Thinh Thinh chợt lên tiếng.



"Phá sản sao?"



"Ừ! Là tập đoàn Âu Thức, Chu Tuyết Kỳ và mẹ cô ta đã ỏ trốn rồi. " - Doãn Thinh Thinh say sưa nói, Từ Tử Hàn có chút bất ngờ thì ra công ty lúc sáng cô xem ti vi là của Chu Tuyết Kỳ, nghe nói đó là một tập đoàn cũng khá lớn vậy mà chỉ phá sản troq vòng 1 đêm... Nghĩ đến đó, cô chợt nhớ tới công ty cuảa Dược Thiếu Phàm, cũng là một tập đoàn lớn mạh, cô lo sợ có khi nào sẽ giốngg như tập đoàn Âu Thức. Đang mơ màng suy nghĩ chợt có tiếng nói trầm bổng vang lên "Tử Hàn... "



Cô nớc mắt nhìn, là Âu Văn Tịnh? "Có... chuyện gì sao?"



"Người hôm trước là ai vậy?" - Âu Văn Tịnh lạnh giọng hỏi.



"Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi. " hắn nghe câu trả lời của cô, khuôn mặt tối sầm lại. Cách trả lời rất dứt khoát. "Hình như em chỉ mới 17tuổi. Còn anh ta hình như đã hơn 25. "



"Phải, nhưng... đó không phải là vấn đề. "



"Chỉ là chồng chưa cưới thì không sao. Từ Tử Hàn, chiều hôm nay tôi sẽ tuyên bố với anh ta. Tôi... sẽ cướp em. " - Hắn thản nhiên nói, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc không một chút bỡn cợt. Cả lớp ai cũng đăm đăm nhìn cô, sự ngạc nhiên nhất chính là cô chỉ mới 17 tuổi. Từ Tử Hàn cắn chặt môi dưới, không phải hồ sơ ai lịch của cô đã bị anh phong tỏa rồi sao. Với lại nếu để Thiếu Phàm biết được, cô sẽ không thể đi học nữa. Từ Tử Hn đứng dậy cương quyết nói"Tôi không thích anh, mãi mãi sẽ không thích anh. "



Âu Văn Tịnh tối sầm mặt lại nhưng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, đưa tay nghịch cọng tóc mượt mà của cô. "Rồi em sẽ thích tôi. Từ trước đến giờ chưa ai dám nói không với tôi. Kể cả em cũng không được. "



Từ Tử Hàn giương mắt nhìn đầy tức tối. Tại sao hắn có thể ngang ngược như thế???



"Tiểu Hàn... " - Doãn Thinh Thinh chợt lên tiếng, cô quay đầu nhìn, rồi thở dài ngồi xuống. Doãn Thinh Thinh lại nói tiếp "Cậu 17 tuổi thật sao?"



"Ừ, xin lỗi vì đã giấu cậu, đáng lẽ mình phải gọi cậu là chị mới đúng. " - Từ Tử Hàn áy náy nói.



"Không sao, mà phải công nhận, cậu học giỏi thật đó. Chỉ mới 17 tuổi mà đã học đại học rồi. Chúng ta cứ xưng hô như trước được rồi. "



"Ừ. " - Từ Tử Hàn khẽ cười. Nhưng vấn đề bây giờ là không để anh biết được, nếu không công cô bỏ ra năn nỉ anh cho cô đi học rồi sao?? Thật là bực quá đi. Từ Tử Hàn trong lòng không ngừng ai oán....



Tiết học kéo dài hơn 1 tiếng rưỡi, Từ Tử Hàn ngồi học mà trong lòng không yên. Cô lo rằng chiều nay sẽ lại có chuyện. Mấy ngày nay, anh đã đổi tính rất dễ giận, cô không biết là do anh cố tình muốn bắt nạt cô hay là trở nên khó tính. Thấy tâm trạng cô không tốt Doãn Thinh Thinh ngồi bên cạnh, khẽ lên tiếng "Tiểu Hàn, cậu sao vậy?"



"Ưm... mình đang lo... chiều nay... " - Từ Tử Hàn ngập ngừng, cô không biết phải nói sao cho Doạn Thinh Thinh hiểu. Dược Thiếu Phàm đã dặn cô là không nên kể quá nhiều chuyện của cô cho người khác biết....



"Cậu lo rằng, chiều nay sẽ có chuyện?"



"Ừ... "



"Ai... Âu thiếu là một người rất ngông cuồng, chỉ sợ anh ta sẽ làm loạn. Mà vị hôn phu của cậu thế lực có lớn lắm không? "



"Anh ấy là chủ..... " - Từ Tử Hàn chợt khựng lại, nếu để cho Doãn Thinh Thinh biết thân thế của cô, chỉ sợ cô ấy sẽ tránh xa cô. Anh cũng không muốn nhiều người biết bởi vì sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, Từ Tử hàn cũng muốn có người bạn thật sự nên cũng đành phải giấu kín, cô lại cất tiếng nói tiếp "Anh ấy là chủ của một tiệm buôn bán phụ tùng xe hơi. "



"Phụ tùng xe hơi? Nhưng mình thấy anh ta đi chiếc siêu xe hàng hiếm đón cậu mà. "



"Thật ra, đó là chiếc xe của bạn anh ấy. Chỉ là đang đưa cho anh ấy bảo quản thôi. " - Tim cô đập thình thịch, đây là lần đầu cô nói dối người khác, tim như muốn rớt ra ngoài.



"Thì ra là vậy... Vậy thì không ổn rồi, chỉ sợ Âu thiếu sẽ làm khó chồng của cậu thôi!" - Doãn Thinh Thinh cảm thán. Biết bao cô gái muốn Âu Văn Tịnh để ý, vậy mà Từ Tử hàn lại từ chối. Đủ biết cô rất yêu vị hôn phu kia. Nhưng mà... nếu như vậy cuộc sống cô và anh ta sau này sẽ gặp khó khăn thôi...



"Chắc là không sao đâu!?" - Từ Tử hàn thở dài, cô chỉ cầu mong hôm nay Dược Thiếu Phàm có việc đột xuất không thế đi đón cô được, thay vào đó sẽ nhờ Tiều Tường đi đón. vậy thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK