Tiếng bước chân "cộc, cộc... " đều đặn, chậm rãi phát ra dọc lối đi nhà giam. Đến phòng giam 303, Cánh cửa sắt được mở ra, Dược Thiếu Phàm bước vào trong, thấy anh xuất hiện Phong Nhất Thiên quay đầu lại nhìn, hất mặt về phía Từ Chính. Hắn đang ngồi bệt xuống đất, chẳng thèm nhìn anh. Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt bước đến, anh ngồi trước mặt hắn, nắm lấy cổ áo hắn, rít lên từng tiếng "Mày... có biết mày đã làm gì không?"
Từ Chính nhìn anh, hắn phì cười, hời hợt nói "Liên quan gì đến mày? " Hắn ngưng lại đột nhiên hét lên, giận giữ nói tiếp "Tất cả cũng tại mày, tại sao lại cướp Tiểu Hàn của tao? Là tao gặp cô ấy trước, là tao yêu cô ấy trước? 12 năm... đời người có bao nhiêu cái gọi là 12 năm mày biết không? Tất cả cũng tại mày, tao làm vậy có gì sai?"
*Bốp - Dược Thiếu Phàm dùng sức đaấm bắn một cái, anh gầm lên "Cũng chính vì mày mà Hàn nhi, giờ như người mất hồn mày biết không? Ăn cũng rất khó, lúc nào cũng hoảng sợ " Nghe anh nói Từ Chính sững người, cô đã xảy ra chuyện gì. Hắn ngây người hỏi "Tiểu Hàn... cô ấy thế nào?"
Dược Thiếu Phàm tức giận, anh hất cổ áo hắn ra, đứng lên rút thanh kiếm Nhật sắc bén trên giá xuống chém đứt cánh tay hắn. Bao nhiêu tức giận, anh dồn vào thanh kiếm. Từ Chính thống khổ kêu la. Hắn ôm lấy phần vai rướm máu, ánh mắt anh như muốn giết chết hắn, anh gầm lên đầy giận dữ "Mày còn biết lo sao? Thằng khốn, nếu không phải do mày muốn giết đứa bé trong bụng cô ấy, thì Hàn nhi đâu ra nông nổi này!? Yêu? Mày nói mày yêu cô ấy!? Mày yêu cô ấy như vậy sao!???"
*Vụt... Xoẹt... - Thanh kiếm giơ lên rồi vụt xuống, lại thêm một đường chém nữa dành cho Từ Chính, chân phải hắn đứt lìa, nhát chém không chút thương tình mà chặt xuống. Chia bớt đau đớn từ cánh tay giờ hắn lại phải chịu thêm sự giày vò của phần chân bị đứt. Phong Nhất Thiên, đứng bên cạnh, nhìn mà thực rất muốn nôn ra... Cảnh tượng rất ghê rợn. Dược Thiếu Phàm, mặt không tái, tay khng run, cười khẩy cất tiếng "Mày biết đau?? Tốt, tao sẽ cho mày cảm nhận cơn đau này. Từ từ mà tận hưởng. " - Dược Thiếu Phàm ném cây kiếm xuống, bước ra khỏi phòng giam đen tối, Từ Chính đau đớn rên lên. Anh không phải là con người. Giờ anh mới biết được câu mà những người trong hắc đạo nói về hắn: Dược Thiếu Phàm không phải người, Hung Thần.... không có tâm!"
Chiếc xe Reventan màu đen, lướt trong gió, chạy thật nhanh, thật nhanh để tiến về Dược gia. Khi vào đến nhà biết cô vẫn còn đang ngủ anh thở phào nhẹ nhõm, đẩy nhẹ cửa, anh bước vào đưa tay vuốt tóc người con gái xinh đẹp đang nằm yên giấc. Anh nằm xuống kéo sát người cô lại gần anh. Vòng tay rắn chắc ôm lấy cô, thanh âm trầm thấp vang lên "Hàn nhi... anh xin lỗi!", anh nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng cũng chính lúc đó, người con gái nằm trong lồng ngực anh mở mắt ra. Cô im lặng... không nói gì. Cônghe thấy anh vừa nói gì, cô hiểu và biết nó có nghĩa như thế nào!? Nhưng sau đó, cô lại im lặng tiếng tục ngủ, đối với cô bây giờ, bình yên và an toàn nhất là khi nằm trong vòng tay của anh....
- - -
* Ngôi biệt thự phía Nam..
"Cô nói gì? Tử Hàn... cô ấy đã kết hôn? Còn đang có thai sao?" - Âu Văn Tịnh ngỡ ngàng nói, hắn vừa mới cề nước đã vội đi hỏi tình hình của cô, rốt cuộc thì hắn lại nhận được câu trả lời tồi tệ như thế này sao?
"Vâng! "
Hắn cười khổ, ngồi phịch xuống ghế. Lòng như nặng trĩu. Thì ra bấy lâu nay, hắn hùng hổ tuyên bố, dùng đũ mọi cách để Từ Tử Hàn chú ý đều vô ích. Hóa ra là tự hắn đa tình!?? Haha... thật là lố bịch. Hắn đau khổ ngồi dựa vào ghế, bao nhiêu công sức hắn nghĩ ra chỉ ltoàn là vô dụng... phải từ bỏ cô? Âu Văn Tịnh chua xót nói thầm....
Khi mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng chiếu xuyên qua tầng hai của tòa biệt thự phương Tây. Trong căn phòng màu trắng, Từ Tử Hàn đang nằm ngủ, trải qua chuyện kinh hoàng ngày hôm qua, cô gần như bị khủng hoảng tinh thần mà mất đi ý thức. Dược Thiếu Phàm tuy đã khiến cô bình tĩnh lại đôi chút không la hét như hôm qua nhưng cô vẫn cứ như người vô hồn, lúc này anh đang nấu cháo cho cô, cô không thể ăn cơm nên đành phải cố gắng cho cô ăn cháo loãng để hồi phục sức, dù sao cô cũng đang mang thai. Anh bưng cháo lên phòng, đẩy cửa đi vào, anh bất ngờ khi thấy Từ Tử Hàn đang ngồi trên ghế, ngắm quang cảnh ngày hè ở gần cửa sổ sát đất. Cô ngồi quay lưng về phía anh. Dược Thiếu Phàm đặt chén cháo xuống lại gần, ôm chầm lấy cô "Hàn nhi, chào buổi sáng. Em ổn chứ!?"
Cô im lặng không trả lời, dựa đầu vào lồng ngực anh, khóe mắt chợt xuất hiện một dòng nước trong veo. Anh cưng chiều lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói "Không cần phải sợ, anh sẽ bảo vệ em và bảo bảo. Nên em, hãy quên chuyện hôm qua đi, có được không!?"
"Thiếu Phàm... bây giờ em không còn ai là người thân nữa... huhuhhhhh.. ~" - Từ Tử Hàn òa khóc, cô vòng tay ôm lấy anh, Dược Thiếu Phàm cũng ôm lấy cô, anh cưng chiều dỗ dành "Chẳng phải em vẫn còn có anh?"
"Ngoan, đừng khóc, vẫn còn nhiều người quan tâm em. "
"Thiếu Phàm... "
Dược Thiếu Phàm buông cô ra, lau khô khuôn mặt thấm ướt của Từ Tử Hàn. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, thanh âm trầm thấp vang lên "Hàn nhi... dù có ra sao, chỉ cần em nhớ trên đời này vẫn còn có anh là người luôn bên em!"
"Cảm ơn anh!" - Từ Tử Hàn gật đầu nói.
"Cười lên nào, nếu em suốt ngày ủ rủ, bảo bảo lớn lên sẽ không tốt!"
"Em biết rồi. " - Cô khẽ cười, Dược Thiếu Phàm hôn nhẹ lên trán cô, cưng chiều cất tiếng "Để anh hâm nóng cháo lại cho em. "
"Ưm... " - Từ Tử Hàn đi theo anh xuống dưới, anh bước thật chậm để cô theo kịp, vì đang mai thai nên cô đi lại hơi khó khăn. Chuyện hôm qua đối với cô giống như một cơn ác mộng. Khi mở mắt ra, cô nhất thời hoảng loạn mà hét lên. Từ Tử Hàn nhớ lại lúc cô chuẩn bị ngất đi, người đầu tiên cô nghĩ tới là anh - Người có thể cứu cô và bảo bảo. Sáng nay khi tỉnh dậy, cô chỉ thấy một căn phòng xa lạ... nhưng nhận ra được đây nhà của mình khiến cô cảm thấy yên tâm. Từ Tử Hàn rất muốn hỏi anh, Từ Chính giờ đang ở đâu. Nhưng cô lại sợ anh không muốn nói, lại thêm tức giận vì không nghe lời anh, tự tiện bỏ ra ngoài. Đối với Từ Tử Hàn, cuộc sống cô bây giờ chỉ có anh, Tiểu Hổ và cả sinh linh nhỏ bé so p chào đời...
Thoáng chốc mùa thu cũng đã tới. Mọi vật đều đổi màu, thời tiết cũng hơi se lạnh, vào thời điểm này Từ Tử Hàn cũng sắp sửa sinh, bác sĩ nói chỉ còn khoảng mấy ngày nữa là bảo bảo sẽ ra đời. Vào việc quan trọng như thế Dược Thiếu Phàm luôn bên cạnh cô không rời. Doãn Thinh Thinh cũng lo lắng cho cô nên thường hay đến nhà chơi. Chỉ có điều Uất Mỹ Linh đột nhiên biến mất. Vào buổi chiều, tòa biệt thự của cô và Dược Thiếu Phàm có mệt vị khách đặc biệt xuất hiện.
"Xin chào! " - Người phụ nữ mặc chiếc đầm maxi đen, dánh người cân đối, thanh cao từ ngoài cửa bước vào, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười thân thiện. Từ Tử Hàn đang ngồi đan cái nón len xinh xắn bên cạnh là Dược Thiếu Phàm, nghe tiênggoị cô liền quay đầu lại. Nhận ra người phụ nữ ấy, cô có chút bất ngờ, khẽ lên tiếng "Chào cô. "
"Hôm nay ta ghé thăm cháu xem tình hình thế nào. Nghe nói cháu sắp sinh. " - Người phụ nữ ấy là Dương Thiếu Phương, con dâu nhà họ Lôi và cũng là mẹ của Lôi Lạc Kình.
"Mời cô ngồi. " - Dược Thiếu Phàm cất tiếng, quản gia thấy có khách liền đi vào bếp chuẩn bị trà.
"Cháu vẫn ổn, bảo bảo cũng rất tốt. " Từ Tử Hàn mỉm cười. Thấy biểu hiện tươi tắn của cô, Dương Thiếu Phàm an lòng vì cô chỉ mới 18 tuổi, bà sợ cô chịu không được mệt mỏi khi mang thai mà yếu ớt, xem ra bà chỉ lo thừa. "Vậy thì tốt. "
"Mời phu nhân dùng trà. " - Quản gia bưng tách trà sâm ra, đặt xuống bàn cho bà, cung kính nói. Dương Thiếu Phương gật đầu cảm ơn. Dược Thiếu Phàm lúc này lại nói tiếp "Cô vẫn còn lo lắng kiếm vợ cho cậu ta sao?" - Thấy bà cứ nhìn xhằm chằm vào Từ Tử Hàn anh mới cất tiếng. Quả nhiên tài nhìn thấu tâm tư của anh thật là tà, có thể đoán được người khác đang nghỉ gì.
"Phải, ta khuyên nó rất nhiều nhưng lại không nghe, nó cũng đã 30 rồi còn đâu. " - Bà cảm thán, nhìn thấy hai vợ chồng anh sắp có con bà lại thấy tủi thân, đến từng tuổi này mà vẫn chưa được uống tách trà của con dâu lại còn chưa được bế cháu.
"Lạc Kình, anh ấy hình như rất ham chơi. " - Từ Tử Hàn nhíu mày nói. "Haha... phải, thằng nhóc đó suốt ngày cặp kè lung tung, nhưng vợ thì lại chẳng có một cô. "
"Này mẹ, sao lại nói xấu con tdrai mình như thế. " - Tiếng nói Lôi Lạc Kình vang lên, toíêp theo là tiếng cười chế giễu của Phong Nhất Thiên và Lương Trịnh Thâm.
"Chào hai anh. "
"Chẳng phải, con đang ở công ty sao?" - Dương Thiếu Phương thắc mắc hỏi cậu con trai đột nhiên xuất hiện vào giờ này.
"Con về sớm. "
"Chào cô. " - Lương Trịnh Thâm và Phong Nhất Thiên đồng loạt nói.
"Chào hai đứa. " - Dương Thiếu Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
"Sao jhôm nay mọi người ưều sang đây vậy!?" - Căn nhà bỗng chốc trở nên huyên náo, cô khó hiểu hỏi. Thật lạbla, bình thường thì họ thay phiên nhau tới hỏi thăm cô, còn hôm nay thì lại đầy đủ đến như vậy!?
"Tụi anh đến thăm em. Sẵn tiện bàn một số chuyện với Thiếu Phàm. " - Phong Nhất Thiên cười tươi trả lời.
"Có chuyện gì?" - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt cất tiếng, nhà của anh từ khi nào đã trở thành nơi ai ai cũng có thể ra vào tự nhiên rồi.
"Chỉ là chút chuyện của công ty thôi. " - Lôi Lạc Kình tiếp lời.
"Vậy lên thư phòng. " - Dược Thiếu Phàm hất mặt về phía cánh cửa màu nâu trên tầng một, sau đó quay sang Từ Tử Hàn, cưng chiều nói "Em ở đây, cẩn thận đừng đi lung tung. " -
"Vâng. Em biết rồi. " - Từ Tử Hàn nhoẻn miệng cười. Cả bốn người cùng đi về phía tầng một. Giờ dưới sảnh chỉ còn lại cô và Dương Thiếu Phương. Bà nhìn cô, dịu dàng mở lời "Cháu có thấy lo không?"
"Vì chuyện gì ạ? Cái thai sao?" - Cô nghiêng đầu, nhíu mày thắc mắc.
"Phải, cháu chỉ mới mười tám tuổi, có cảm thấy lo lắng hay sợ không?"
"Ưm.. có chút chút, nhưng mà có Tviếu Phàm ở bên cạnh, cháu không sợ nữa. Anh ấy rất quan tâm cháu. " - Khuôn mặt nhỏ bé của Từ Tử Hàn chợt đỏ lên. Khóe miệng lâu lâu lại nhấch lên. Tỏ vẻ rất ạnh phúc.
"Thiếu Phàm, tuy bề ngoài lạnh lùng vậy thôi nhưng thật ra lại rất quan tâm người khác. Chỉ là nó không biết biểu đạt cảm xúc thôi. "
"Vâng, lúc trước cháu cảm thấy anh ấy rất đáng ạơ nhưng bây giờ đã khác rồi. "
"Tiểu Hàn, cháu biết không, Thiếu Phàm thật ra rất đáng thương. Vì là con của một gia đình có thế lực lớn nên trách nhiệm đặt trên vai nó rất nhiều. Khi từ bỏ cha nó, Thiếu Phàm đã sống rất hạnh phúc với mẹ. Nhưng cha của nó lại không buông tha hai mẹ con nó, luôn tìm cách khiến cho mẹ của Thiếu Phàm phải khổ sở đến nỗi bà... đã tự kết liễu đời mình. " - Dương Thiếu Phương nhớ lại chuyện xưa, lúc ấy cũng chính vì chịu không được tính tàn độc của Cha Dược Thiếu Phàm, mà bà đã dẫn anh đi. Nhưng cuộc sống của họ chỉ mới hạnh phúc một thời gian nhỏ bé thì ông ấy đã tìm được họ. Dùng mọi cách để khiến cho mẹ của anh khổ sở. Vào một ngày mưa, mẹ anh đã tự tử ngay chính tòa biệt thự này. Quá oán hận cha, Dược Thiếu Phàm đã tìm đến ông, tự tay giết chết cha mình. Một cậu bé chỉ mới 10 tuổi mà phải chịu bao nhiêu đau khổ, quả thật rất đáng thương... Bà nhìn Từ Tử Hàn đang gục mqt, Dương Thiếu Phương bước lại, ngồi cạnh cô, dịu dàng vuốt tóc Từ Tử Hàn, "Tử Hàn, cháu biết không. Đã nhiều năm rồi, Thiếu Phàm, nó giam mình trong cõi băng lạnh lùng, suốt ngày bận bịu với đống hồ sơ rồi tài liệu. Chưa từng mở lòng với ai. Cháu là người đầu tiên khiến cho Thiếu Phàm phải điên lên khi mất cháu. Hãy là người... luôn ở bên nó quan tâm và chăm sóc nó. "
Từ Tử Hàn ngước mắt nhìn bà, thì ra trên thế giới này đâu phải mệt mình cô là tội nghiệp!? Cô lau nhẹ khóe mặt, rồi gật đầu. Cô quan trọng với Dược Thiếu Phàm thì anh cũng quan teọng đối với cô.... BDương Thiếu Phương mỉm cười. Bà ngồi kể cô nghe rất nhiều chuyện liên quan đến mẹ của Thiếu Phàm vì ngày trước hai người từng là bạn của nhau. Một lúc sau bốn người đàn ông kia bước xuống. Nhìn cô trò chuyện vui vẻ như vậy. Dược Thiếu Phàm cưng chiều xoa đầu cô, khóe miệng giương lên càng rõ rệt. Ngồi lại thêm một chút, mọi người đều đi về.....
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong Từ Tử Hàn cùng Dược Thiếu Phàm ngồi ở dưới sảnh.
"Đã khỏe hơn chưa?" - Anh xoa đầu cô, nỉ non nói.
"Em khỏe rồi... Thiếu Phàm... "
"Chuyện gì?"
Cô mím môi xoay người ôm nhẹ lấy người anh. Khuôn mặt vô cùng khó xử, thì ra bấy lâu nay, cô không phải là người hiểu rõ anh nhất. Những chuyện của anh, chưa một lần cô biết. Thắy cô lạ lùng như vậy, anh bật cười "Sai vậy?"
"Em sẽ luôn bên anh. "
"Em sẽ không bao giờ rời xa anh. Em xin lỗi, vì trước giờ chưa hiểu anh. Thiếu Phàm... cảm ơn anh đã yêu em. "
Dược Thiếu Phàm ngây người nhìn cô. Hôm nay cô làm sao vậy? Anh kéo cô ra, đưa tay nâng mặt cô lên, dịu dàng hỏi "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Em đã nghe mẹ của Lạc Kình kể rồi. "
"Kể?" - Anh sững người! Kể!? Là chuyện về quá khứ tồi tệ của anh. Là cái quá khứ mà lâu nay anh muốn quên. Chưa kịp mở lời, Từ Tử Hàn đã lên tiếng "Anh đừng lo, em không sợ anh là người của Hắc bang, chỉ cần anh luôn ở bên em. " - Cô híp mắt cười, đặt tay lên bụng xoa xoa, gương mặt vô cùng hạnh phúc "Bảo bảo cũng vậy mà. "
Nhìn cô vợ nhỏ, anh không kìm nén được yêu thương chất đầy dành cho cô. Cúi người hôn lên cánh môi đỏ mọng của Từ Tử Hàn. Chỉ là có chút thô bạo mà liếm mút. Hồi lâu sau, mới lưu luyến buông môi cô ra. Nhìn khuôn mặt đỏ chót của cô. Xinh đẹp lải quyến rũ người đến thế thật khiến cho lửa dục anh dâng lên. Đã rất lâu anh không được động vào cô, thực rất khó chịu. Nhưng cái suy nghĩ ấy vừa hết lên thì Từ Tử Hàn chợt nhăn nhó, kêu lên "Thiếu Phàm... em... "
"Em sao vậy? " - Nhìn cô đau đớn như vậy, Dược Thiếu Phàm hốt hoảng hỏi.
"Em... bảo bảo... sắp.... " - Cô cực khổ kêu than. Đau... Đau quá...
"Sắp sinh sao?,. "
"Mau chuẩn bị xe, mau lên. " - Dược Thiếu Phàm la lên, quản gia từ trong bếp hối hả chạy ra ngoài.
"Thiếu Phàm... đau qu... quá... Em... em sợ"
Dược Thiếu Phàm bế cô trên tay, bàn tay mảnh khảnh siết chặt lấy áo anh, cô thở dốc, chốc chốc lại thét lên. Anh cố gắng an ủi, trấn tĩnh cô "Đừng sợ, Hàn nhi... có anh ở đây... "
"Chiếc xe chạy tức tốc tới bệnh viện...
- - - - - - -
"Tại sao lại lâu như vậy?" - Dược Thiếu Phàm đứng ngoài phòng chờ, không an tâm cứ đi tới đi lui. Nhìn người bằng hữu khẩn trương như vậy, Lôi Lạc Kình vội lên tiếng. "Phải từ từ... "
"Từ từ? Làm sao tôi có thể chờ được chứ?" - Anh quay sang gằn giọng, cô đã vào trong đó lâu như vậy, ở ngoài này anh nghe rõ tiếng thét của cô. Mỗi tiếng hét của cô lại khiến tim anh suýt chút nữa là ngừng đập. Thấy anh gắt gỏng như vậy, Dương Thiếu Phương mới vội nói "Thiếu Phàm, con hãy bình tĩnh, Tử Hàn sẽ không sao đâu. Chỉ là khi sinh sẽ rất đau. Nhưng chỉ một chút thôi. Ta cũng đã từng mang thai cũng từng chịu đau, nhưng sau đó đều ổn cả. Tin ta đi. Bình tĩnh lại. "
"Nhưng... "
"Oa... oa... oa.... " - Tiếng khóc trong trẻo chợt vang lên. Đập tan mọi lo lắng của anh. Dược Thiếu Phàm mừng rỡ khi thấy bác sĩ bế trên tay một bảo vật nhỏ bé đi tra "Dược tổng, chúc mừng ngài là con trai, hơn nửa lại rất khỏe. Mẹ tròn con vuông ạ"
"Thiếu Phàm... con nghe thấy chưa. Là mẹ tròn con vuông đấy. " - Bà vội lay đứa cháu đang đứng ngẩn người kia, mừng đến rơi nước mắt. Bà vội lau đi, vui vẻ nói. "Đứa bé trông thật kháu khỉnh... haha... "
Anh vòng tay ôm đứa bé vào lòng. Khi nhìn thấy anh, sinh linh nhỏ bé ấy chợt nhoẻn miệng cười, cặp mắt xinh đeẹp híp lại. "Hàn nhi, cô ấy đâu. "
"Thưa, phu nhân đã được đưa đến phòng hồi sức rồi ạ. Đứa bé cũng đã đưởc tắm rửa thật sạch sẽ, ngài có thể mang đến cho phu nhân. "
"Nghe cậy, anh liền ôm đứa bé chạy đến phòng hồi sức. Lôi Lạc Kình, Phong Nhất Thiên cùng Lôi Lạc Kình thì ở lại nhìn "Cảm giác được làm cha sung sướng đến thế sao?" - Lôi Lạc Kình nhếch miệng cười, khoanh tay lại, anh nhíu mày nói.
"Con muốn biết thì hãy mau mau cưới vợ đi. " - Dương Thiếu Phương vỗ nhẹ vai anh, ai oán nói.
"Haha... cứ từ từ. "
- - - - -
Phòng hồi sức...
"Hàn nhi... em giỏi lắm. " - Từ Tử Hàn nằm trên chiếc giừơng dài rộng, cô mệt mỏi, khẽ gật đầu, nhìn đứa bé bên cạnh cô hảnh phúc nói "Bảo bảo cũng thật ngoan!".
"Phải. " - Anh dịu dàng nói, đưa tay vuốt những cọng tóc vương trên má của cô. Ngắm nhìn đứa con trai đầu tiên của họ. Ánh mắt Từ Tử Hàn chợt ngấn nước, Dược Thiếu Phàm chợt cười anh lau khóe mặt cô, cưng chiều nói "Sao lại khóc?"
"Thật đáng yêu. Lần đầu tiên em có cảm giác hạnh phúc đến thế. Thiếu Phàm... em muốn về nhà.... "
"Được, đợi ngày mai anh sẽ đưa em về nhà... bây giờ em nghỉ ngơi đi. "
"Vâng... " - Cô khẽ cười, nhẹ nhắm mắt lại, anh hôn lên trán cô. Một nụ hôn chất chứa đầy yêu thương...
Sáng hôm sau, Từ Tử Hàn đã xuất viện. Lôi lạc Kình cùng mọi người cũng có mặt "Sao em không nghĩ ngơi đi. " - Phong Nhất Thiên nhìn cô đang bế đưa bé ngồi trên giừơng, khẽ hỏi.
"Em muốn về nhà. Về nhà sẽ tốt hơn. " - Cô dịu dàng trả lời.
"Đã đặt tên cho đứa bé rồi sao?" - Dương Thiếu Phương ân cần hỏi. Bà đưa tay nựng cái má phúng phính của đứa bé.
"Vâng, là Dược Thiên Bảo. "
"Chà... là báu vật của trời sao?" - Bà cười tươi hỏi. Cô chỉ còn đủ sức đế gật đầu. Khi đã chuẩn bị xong, Dược Thiếu Phàm đưa cho ám vệ sau đó tiến lại chỗ cô "Anh bế em!"
"Ưm.. không cần, em tự đi... "
"Em xem, nói còn không nổi sao có thể đi. Không được cãi. " Nói xong, anh vòng tay bế cô lên. Cô nhẹ hơn bình thường? Có lẽ là do hôm qua tốn quá nhiều sức. Từ Tử Hàn ngồi trong vòng tay anh, trên tay lại ôm đứa bé. Anh hôn lên trán cô, mặc kệ mọi người đang ở đó, vui vẻ nói "Chúng ta về nhà"
"Vâng!"
. Mọi người cùng đi ra khỏi bệnh viện, chiếc xe chở gia đình Dược Thiếu Phàm chầm chầm di chuyển. Từ Tử Hàn dựa vai anh, say sưa ngắm nhìn đứa bé kháu khỉnh đang ngủ ngon lành. Cô lại mỉm cười. Gia đình cô đã có thêm một thành viên mới, l một bé trai rất dễ thương. Chiếc xe chạy dài dọc khu phố trở về với tòa nhà phương Tây thân thuộc, ngôi nhà tràn ngập hạnh phúc của cô, Dược Thiếu Phàm, Tiểu Hổ, quản gia và đứa bé tên là Dược Thiên Bảo.
- - - - - - - - - -
. Trên mảnh vườn đầy hoa, những đóa hoa đủ màu sắc thay phiên nhau nở rộ, làm nổi bật cả khu vườn trên, chiếc xích đu màu trắng to dài, một đôi vợ chồng đang dựa vào nhau. Cô vợ trẻ đặt đầu lên vai người chồng, cánh tay to khỏe của người chồng vòng qua, ôm chặt lấy vợ. Từ đằng xa hai tinh linh nhỏ bé chợt xuất hiện, bé trai đằng trước, bé gái chạy theo sau...
"Mama, hoa ban Tây bắc sắp nở rồi. "
"Mama, cả hoa đào cũng sắp nở rồi. " - Tiếng nói trong trẻo của tiểu thiên sứ vang lên.
"Sắp mùa Xuân rồi, tất nhiên hoa trong vườn sẽ nở. " - Từ Tử Hàn híp mắt cười, đưa tay xoa đầu cô bé, tên cô bé là Dược Băng Du, đứa con thứ hai 3 tuổi của cô và Dược Thiếu Phàm.
"Vậy sắp tới Tết!?" - Cậu con trai Dược Thiên Bảo 4 tuổi hí hửng nói.
"Phải. Cả nhà chúng ta sẽ cùng đón Tết, có chịu khng?" - Cô dịu dàng trả lời.
"Vâng! Papa, papa bế bảo bảo. " - Cậu bé Dược Thiên Bảo dang rộng hai tay ý muốn nói cho anh biết là không được từ chối. Anh nhếch miệng cười kéo con lên, ôm vào trong lòng. Cô bé Dược Băng Du thấy anh làm vậy cũng bắt chước làm theo "Mama, bế bối bối. "
Cô bật cười, ôm lấy con vào lòng, cưng chiều xoa đầu, kh khẽ cười. "Bối bối dễ thương quá đi. Mama yêu bối bối nhất!"
"Vậy còn anh?" - Nghe câu nói của cô, Dược Thiếu Phàm đanh mặt lại bất mãn lên tiếng.
"Còn bảo bão nữa. " - Cậu nhóc cũng phụng phịu mếu máo. Không cho mama yêu mỗi mình bé bối bối. Từ Tử Hàn nhìn hai cha con anh, liền phì cười "Haha... anh có phải con nít nữa đâu. "
"Bảo bảo ngoan, dẫn em đi ra vườn chơi, papa có chuyện muốn nói với mama. " - Anh đặt Dược Thiên Bảo xuống, cậu nhóc thông minh hiểu được ý của cha mình nên khều khều em gái. Dược Băng Du hiêuý liền nhảy xuống, nắm tay anh hai chạy ra vườn chơi cùng Tiểu Hổ. Lúc này chỉ còn anh và cô. Dược Thiếu Phàm nghiêng người, nhìn cô chằm chằm "Chẳng phải anh đã nói là ngoài anh ra em không được yêu ai sao?""
"Hửm!? Nè, đó là con của chúng ta mà. " - Cô bật cười. Anh sao lại trẻ con như thế?
"Chẳng phải lúc em có bảo bảo, em cũng ganh với con bé sao?"
"Ưm... cái đó... "
"Cái đó thì sao? Anh nói rồi, em tuyệt đối không được yêu thương ai hơn anh. Biết chưa?" - Anh tiến lại gần cô, khuôn mặt trở nên rất xấu xa, Từ Tử Hàn nghiêng người tránh né, cô đỏ mặt ấp úng nói "Em... em biết rồi. Ưm... "vừa nói xong cái miệng nhỏ xinh của cô đã bị ăn chặn lại bằng nụ hôn thật sâu. Từ ử Hàn tuy có chút bỡ ngỡ nhưng sau đó lại yên lặng mà hôn anh. Một hồi lâu sau mới buông cô ra.
"Mama, xem nè xem. " - Dược Băng Du xinh xắn ngồi trên lưng Tiểu Hổ, vui vẻ nói.
"Coi chừng té!" - Từ Tử Hàn vội chạy lại, giữ vững đứa con dễ thương "Tiểu Hổ sẽ mệt lắm đó. Nghe lời mama bước xuống!"
"Vâng!" Cô bé ngoan ngoãn nước xuống. Dang rộng hai tay nỉ non nói "vậy mama bế bối bối đi. "
"Papa, bế bảo bảo!" - Dược Thiên Bảo cũng làm động tác y hệt đối với. Anh nhìn con trai, anh vui vẻ cất tiếng "Nào, lại đây!"
Anh bế cậu bé lên cao, Từ Tử Hàn bế con gái cùng đi vào trong nhà với. Anh tiếng cười đùa vang vọng khắp tòa nhà. Tràn ngập đầy hạnh phúc....
. End ~