• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau đó, Từ Tử hàn đã nghỉ học để ở nhà chăm sóc anh, chuyện náo loạn ở trường tổng hợp Diamond đã được giài quyết ổn thỏa, cô phải cố gắng thuyết p[hục và năng nỉ anh, anh mới bỏ qua cho những người ở đó. Âu Văn Tịnh biết được tin cô sẽ nghĩ học lâu nên trong lòng cảm thấy có chút hối hận vì đã bày ra trò đó, khiến anh không thể thấy mặt cô trong thời gian dài. Doãn Thinh Thinh thì buồn phiền khi người bằng hữu dễ thương không ở bên chỉ có thể gọi điện nói chuyện mà thôi …..



Dược Thiếu Phàm ngồi xem thông tin trên laptop ở dưới sảnh. Vì tay phải bị thương nên giờ mọi hoạt động của anh đều có Từ Tử Hàn giúp đỡ. Như cô đã nói là sẽ chăm sóc anh nên bây giờ cô đang làm nhiệm vụ đút trái cây cho anh.



"Thiếu Phàm... A... " - Từ Tử Hàn một tay đưa miếng táo đã gọt sẵn cho anh, cái miệng bé xinh há ra ý như muốn anh há miệng để cô có thể đút miếng táo, một tay cấm miếng táo khác cắn một miếng. Dược Thiếu Phàm ngưng việc đang làm lại, quay sang nhìn cô. Hành động của Từ Tử Hàn hệt như cô đang đút một đứa bé ăn. Thấy anh nhìn cô chằm chằm, Từ Tử Hàn nhíu mày cất tiếng "Anh sao vậy? Không ăn sao?? Vậy thì em ăn" - Cô lại cắn thêm miếng nữa, vừa nhai vừa đặt miếng táo kia vào đĩa..



"Lại đây. " - Dược Thiếu Phàm đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cầm miếng táo cắn dở. Từ Tử Hàn khó hiểu xích lại. Anh nghiêng người, cắn trọn miếng táo của cô. Cặp mắt to tròn ngây ngốc nhìn anh, hai gò má chợt ửng hồng, chưa kịp mở miệng thì anh đã lên tiếng trước "Anh ăn miếng này. " - Đôi mắt màu hổ phách tà mị ngước nhìn cô, bị ánh mắt ấy quyến rũ tim Từ Tử Hàn đập liên hồi, mặt càng đỏ hơn, ngay lúc này cô không biết nên nói cái gì nữa. Chỉ lặng yên nhìn anh. Dược Thiếu Phàm nhéo má cô, tươi cười cất tiếng để lộ hàm răng trắng đều “Da mặt em thật mỏng.”



“Mặc…kệ em.” - Cô xấu hổ bặm môi nói. Nhìn cô như vậy, Dược Thiếu Phàm lại nổi hứng muốn chọc ghẹo cô.



“Hàn nhi…”



“Hửm?”



“Đi tắm thôi…”



“Anh muốn đi tắm rồi sao? Để em gọi người giúp anh.” – Cô đứng dậy, định quay đi thì cánh tay bị anh nắm lại, Dược Thiếu Phàm đứng dậy, anh nhếch miệng cười, híp mắt nói “Không cần, em giúp anh là được rồi!”



“Sao?” – Từ Tử Hàn giương mắt nhìn anh. Giúp anh tắm??? Dù có chết cô cũng không dám, như vậy khác nào để anh “tấn công” cô sao?



“Chẳng phải em nói là sẽ chăm sóc anh sao?”



“Đúng…đúng vậy! Nhưng mà…”



“Em muốn người khác nhìn thấy thân thể anh?”



“Ưm…em”



“Đi theo anh! Tay anh vì em mà bị thương nên em phải có trách nhiệm với anh!” – Anh lạnh nhạt nói, kéo cô đi vào phòng, Từ Tử Hàn cứng họng không thể nói thêm, lững thững đi theo anh vào phòng, cô cắm cúi lựa quần áo giúp anh. “Anh thấy sao?” – Từ Tử Hàn cầm cái áo len tay dài màu đen đưa cho Dược Thiếu Phàm xem., anh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, lắc đầu. Cô lại cất vào, cầm lấy chiếc áo sơ mi7 màu kem đưa ra “Còn cái này!”



“Lấy cái đó.”



Từ Tử Hàn cầm bộ quần áo bước tới, khuôn mặt ửng đỏ. Đưa cho anh những thứ cô lấy, rồi bước vào phòng tắm chuẩn bị pha nước cho anh. Cô đặt tay vào bồn nước, xác định rằng đã đủ ấm, mới quay đầu lại cất tiếng “Thiếu Phàm à, anh vào đây đi.”



Dược Thiếu Phàm nhìn cô vợ nhỏ, khóe miệng giương lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, Từ Tử Hàn đứng dậy, xắn tay áo lên, cởi áo giúp anh. Chiếc áo sơmi nằm gọn trên móc treo. Khuôn mặt cô vô cùng nghiêm túc, gỡ miếng băng trên vai anh ra. Nhìn vô nghiêm túc như vậy, Dược Thiếu Phàm có chút bất ngờ, khi cô làm việc gì đó thì luôn nghiêm túc như vậy sao?



"Có đau lắm không?" - Từ Tử Hàn nghiêng người hỏi.



"À... cũng đau. " - Dược Thiếu Phàm khẽ nhíu mày.



"Anh.... à... em.... cái... " - Cô như đang muốn nói cái gì đó nhưng lại xấu hổ không dám lên tiếng. Cứ ngập ngừng mãi, thấy cô như vậy Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt cất tiếng "Tháo thắt lưng ra. "



"Hơ... " - Từ Tử Hàn giật mình, khuôn mặt thoáng đã đỏ ửng. Cô run run tháo thắt lưng cho anh, chiếc thắt lưng nhanh chóng bị rút ra. Thấy cô không ngừng run rẩy Dược Thiếu Phàm mới lên tiếng "Em cần anh chỉ từng chút sao? Với lại... em cần gì phải run như vậy? Em đang suy nghĩ cái gì đen tối sao?"



"Kh... không có! Em không suy nghĩ gì hết!" - Từ Tử Hàn giật mình, vội lắc đầu xua tay phủ nhận.



"Thật vậy sao?"



"Ư... ừm... "



"Vậy tiếp tục đi!"



Cô ngẩn người, tiếp tục? Tức là cô phải giúp anh cởi hết đồ ra sao? Từ Tử Hàn mím môi, cô nhắm mắt lại, sau khi cởi bỏ hết đồ giúp anh, Từ Tử Hàn nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác đưa khăn tắm cho anh quấn lất phần hông. Dược Thiếu Phàm cười khẽ đưa tay cầm lấy, lợi dụng lúc cô quay đi chỗ khác, dùng hai tay thong thả quấn khăn. Tay phải vẫn hoạt động bình thường. Đợi khi cô cất tiếng hỏi đã xong chưa anh lại buông tay phải xuống, giả vờ nhăn nhó trả lời "Xong rồi. "



"Anh.... bước vào bồn tắm đi. "



"Chúng ta... tắm chung " - Dược Thiếu Phàm cười tà, Từ Tử Hàn nghe câu nói của anh, xấu hổ mà đỏ mặt, cô gằn giọng nói "Anh mà không nghiêm túc là em mặc kệ anh đấy nhé!"



"Anh có chỗ nào không nghiêm túc?"



"Chính là lúc nãy. "



"Anh đâu có nói đùa!"



"Anh... anh... " - Cô mím môi, nghiến răng nghiến lợi mà nói tiếp "Dược Thiếu Phàm, anh đừng nghĩ tay anh bị thương mà thừa cơ ăn hiếp em đấy. "



"Bình thường anh vẫn ăn hiếp em mà. "



"Anh... " - Từ Tử Hàn như tức đến nghẹn họng, người đàn ông này cái gì cũng có thể nói được. Thật là tức chết cô mà. Dượơc Thiếu Phàm thấy cô có vẻ tức giận liền lên tiếng "Mau lên, em để cho anh như thế này hoài sao?"



Từ Tử Hàn bặm môi trừng mắt nhìn anh, dù sao anh cũng đang bị thương... phải nhẫn nhịn. Cô kéo cánh tay trái của anh, Dược Thiếu Phàm ngồi trong bồn tắm từ từ tận hưởng, cô lấy khăn kì lưng cho anh. Trong lòng anh rạo rực cả lên, khóe miệng lâu lâu lại giương lên, Từ Tử Hàn "làm việc" khá nghiêm túc, tuy rằng cô có thể nghe thấy và cảm nhận được tiếng tim đập thật đều khi chạm vào người anh, nhưng cô vẫn cô giữ bình tĩnh. Bởi vì chỉ cần cô có một hành động nào đó kì lạ thì anh sẽ lập tức biến thành sói nhào tới mà ăn cô, dù cho anh có đang bị thương hay không. Sau một hồi tắm rửa cho anh xong, Từ Tử Hàn run run đứng dậy., cô cảm thấy hơi lạnh rồi.... Dược Thiếu Phàm đứng dậy, quấn khăn ngay hông, anh nhìn cô, đưa tay chạm vào bên gò má hồng hồng "Sao vậy?"



"Ưm... hơi lạnh.... " - Cô híp mắt trả lời, sau đó lau người giúp anh. Dược Thiếu Phàm nói cô ở lại tắm, anh ra ngoài tự mặc đồ. Còn dặn là tắm nhanh kẻo bị cảm, Từ Tử Hàn cũng ngoan ngoãn nghe theo. Ngồi bắt chéo chân trên sofa mềm mại, anh chăm chú nhìn màn hình laptop, thông tin hiện lên trong màn hình với dòng chữ màu đỏ nổi bật "Tập đoàn tài chính CNA chính thức kí hợp đồng và hợp tác lâu dài với tập đoàn kinh doanh nhà hàng Thương Phong. "



"Đã bắt đầu rồi sao?" - Thanh âm lạnh lẽo vang lên thật khẽ, ánh mắt anh đục ngầu rất đáng sợ, thật không biết lúc này anh đang suy nghĩ gì, chỉ thấy vẻ mặt thật rất thích thú.



*Cạch... - Từ Tử Hàn từ trong phòng tắm bước ra, mắt nhìn thấy anh ngồi suy tư trên ghế sofa cùng chiếc laptop quay lưng về phía cô ngay cả áo cũng chưa mặc. Từ Tử Hàn đi đến từ phía sau khoác áo cho anh. Dược Thiếu Phàm quay đầu nhìn cô, cưng chiều nói "Xong rồi sao?"



"Vâng!" - Cô cười tươi trả lời, ôm cổ anh từ phía sau. "Anh... sao không mặc áo. "



"Tay anh bị thương. "



"Vậy để em giúp anh. " - Từ Tử Hàn vòng ra đằng trước, đóng từng cái cúc áo, khi cái cúc cuối cùng được cài xong cô nhoẻn miệng cười ngước mặt lên "Xong r... " - Chưa kịp nói hết câu, cái miệng xinh xắn của cô đã bị Dược Thiếu Phàm chiếm đoạt. Hồi lâu sau mới buông cô ra, say người nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, dịu dàng nói "Đi ăn cơm. "



"Ưm... " - Cô ngượng ngùng đứng dậy đi theo anh.



Dược Thiếu Phàm thong thả nắm tay Từ Tử Hàn bước vào phòng ăn. Cô đưa muỗng cho anh, rồi cầm đũa nhìn xung quanh những món ăn trên bàn "Anh muốn ăn gì?"



"Cá. " - Anh trả lời ngắn gọn, không quá dài dòng, với cái kiểu trả lời như thế Từ Tử Hàn cũng đã quen, cô chăm chú gỡ xương cá cho anh, Dược Thiếu Phàm ngồi bên cạnh vui vẻ nhìn, ánh mắt vô tình dừng lại nơi cổ áo của cô, Từ Tử Hàn mặc chiếc đầm lụa trắng hai dây, cổ áo khóe hơi sâu, làm thoắt ẩn thoắt hiện nơi mềm mại gợi cảm kia. Anh chợt lên tiếng "Hàn nhi... "



"Sao?" - Từ Tử Hàn vẫn cắm cúi gỡ xương cá, cũng không ngước lên.



"Em không mặc bra?" - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt cất tiếng, nói ra câu đó mặt vẫn không đỏ vẫn điềm đạm như thường. Nghe cậu hỏi của anh, suýt chút cô làm rơi đôi đũa, khuôn mặt gần như bốc hỏa, cau mày nói "Dược... Thiếu Phàm... anh... "



"Như vậy cũng tốt, tiện bề hành động. " - Anh ung dung nói, tay trái cầm muỗng múc miếng canh bỏ vào miệng. Từ Tử Hàn sững người nhìn anh, anh... Thấy cô nhìn chằm chằm, anh lại nói tiếp "Em không muốn ăn nữa sao?"



Từ Tử Hàn phụng phịu gắp thức ăn, cô vừa ăn vừa gắp cho anh. Chỉ là trong lòng đang vô cùng lo sợ, sợ anh sẽ làm càn. Dù đã quen với việc đó nhưng đối với cô, chuyện đó thật rất xấu hổ....



Ăn cơm xong, Dược Thiếu Phàm đi vào thư phòng làm chút chuyện còn Từ Tử Hàn thì ngồi trong phòng cùng con Tiểu Hổ, không hiểu sao, dạo này cô hay khó chịu trong người, lại rất mệt mỏi, cả người như không còn tí sức nào… Ngồi tựa vào con thú to lớn, cô cảm thấy mệt nhưng không dám nói với anh vì sợ anh lại lo, tay anh vẫn đang bị thương. Ngẫm nghĩ một hồi, cô nằm trên giường, con bạch hổ thấy chủ mệt mỏi đưa chân trước lên khều nhẹ, gầm gừ vài tiếng. Từ Tử Hàn nhìn nó mỉm cười “Ta không sao, chỉ hơi mệt.” Tiểu Hổ nghiêng đầu, gầm gừ thêm vài tiếng nữa rồi đi ra khỏi phòng, cô thấy nó đi ra cũng không thắc mắc chỉ nghĩ thấy cô mệt nên nó muốn để cô nghỉ ngơi, nhưng chỉ ít phút sau, Tiểu Hổ lại đi vào, miệng gặm con hổ bằng bông, đặt lên giường cô, trên lưng còn để chiếc đĩa đựng vài miếng dưa hấu nhìn rất ngon. Từ tử hàn ngồi dậy, ngây người nhìn nó, bạch hổ gầm gừ, quay đầu về phía cái đãi dưa như nói cô hãy lấy anh, tuy không biết làm sao nó có thể lấy được chỉ nghĩ do người hầu hay quản gia đưa nhưng để di chuyễn lên đây mà không làm rơi quả thật là một con thú thông minh. Cô híp mắt mỉm cười, đưa tay cầm lấy đĩa dưa, xoa xoa cái đầu của con thú cưng “Cho ta?”



Tiểu Hổ gật nhẹ đầu, Từ tử hàn vui vẻ ăn dưa, cô nghĩ chắc anh phải tốn khá nhiều công sức để huấn luyện một con dã thú to lớn như vậy, nhìn nó tuy hung tợn nhưng cũng tah65t dễ thương và thông minh hiểu chuyện…



*Cạch – Cánh cửa phòng màu trắng được mở ra Dược Thiếu Phàm bước vào ngồi xuống bên cạnh cô. Từ Tử hàn híp mắt nói “Thiếu Phàm, anh xem Tiểu Hổ thật thông minh, nó mang dưa cho em ăn, thấy em buồn còn cho mượn con hổ bông nữa đó. Là quà giáng sinh của em!”



“Vậy sao?” – Anh khẽ cười quay sang xoa đầu thú cưng, khen ngợi “Giỏi lắm!”



Dược Thiếu Phàm nghiêng người hôn lên cánh môi đỏ mọng của Từ Tử Hàn, cưng chiều nói “Anh có việc phải ra ngoài giải quyết, em ở nhà ngoan ngoãn đi ngủ sớm, không cần phải chờ anh!”



“Anh…đang bị thương mà”



“Đừng lo, anh đi cùng Lạc Kình và Nhất Thiên!”



“Ừm…Vậy…anh đi cẩn thận!” – Từ Tử Hàn ủ rũ nói, anh lại đi giải quyết chuyện của Hắc Nguyệt nữa sao. Tay anh đang bị thương lỡ xảy ra chuyện gì…. Thấy bộ dạng ủ rủ của cô, anh ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé ấy vào lòng, nhẹ giọng cất tiếng “Em quên anh là ai rồi sao? Không cần phải lo.” Nghe vậy Từ Tử hàn ngước mắt nhìn anh,, nhoẻn miệng cười “Em biết rồi!”



“Anh đi nhé!” – Dược Thiếu Phàm buông cô ra, anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng, trước lúc rời đi cũng không quên căn dặn Tiểu Hổ “Tiểu Hổ, trông chừng phu nhân!”



Bạch Hổ gật đầu, nằm cuộn tròn kế bên giường của cô, lúc trước khi anh đi ra ngoài, bạch hổ đều ở cạnh cô, một bước cũng không rời, Dược thiếu Phàm từng nói “Khi không có anh ở nhà Tiểu Hổ sẽ là người thay anh bảo vệ em.” Cô ngước nhìn đồng hồ, chỉ mới 9giờ, vẩn còn sớm, cô muốn đi vào nhà kính ngắm hoa, suy nghĩ xong cô đứng dậy, kháoc áo vào rồi đi ra cửa, bạch hổ thấy cô đứng dậy, gầm gừ vài tiếng, thấy vậy cô mỉm cười cất tiếng “Tiểu Hổ, chúng ta đi vào vườn kính ngắm hoa.”



Tiếu Hổ đứng dậy, đi theo cô ra khỏi phòng, chủ đi trước, thú cưng theo sau, hệt như một vệ sĩ dũng mãnh bảo vệ chủ nhân. Quản gia thấy cô đi xuống liền tiếng lại “Phu nhân, ngài định ra ngoài sao?”



“Vâng! Cháu muốn vào nhà kính một chút.” – Cô quay đầu trả lời.



“Ngài chờ một chút.” – Nói xong quản gia đi vào trong bếp, Từ Tử Hàn khó hiểu đứng nhìn, một lát sau, ông cầm một ly tủy tinh thơm phức đi ra đưa cho cô, cung kính nói “Ông chủ có dặn nếu cô đi ra ngoài thì đưa cho cô ly trà hoa anh đào này, ông chủ vừa sai người chuyển từ Nhật về.”



“Cảm ơn bác” – Cô nhoẻn miệng cười, anh thật là chu đáo, Từ Tử Hàn cùng Tiểu Hổ đi vào nhà kính, ban đêm ám vệ đi xung quanh biệt thự nhiều hơn ban ngày, đặc biệt khi họ thấy cô liền cúi đầu chào và luôn quan sát cô, họ luôn luôn có trách nhiệm là phải bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi. Mặc dù hệ thống an ninh cảu Dược gia rất chắc chắn, phía trong nhà còn có một phòng hệ thống được rất nhiều vệ sĩ thay phiên túc trực và quan sát, camera được gắn ẩn ở mọi nơi dù là vậy thì đề phòng vẫn hơn. Từ Tử hàn những chậu hoa phong lan tím treo trên cao, thấy thoáng có một vài chiếc lá bị héo, cô vội lấy bình tưới nước cùng cây kéo, bắc ghế cao để trèo lên, một ám vệ từ bên ngoài nhìn vào, hốt hoảng chạy vào trong “Phu nhân, ngài làm gì vậy, nguy hiểm lắm 1 Xin ngài hãy xuống đi ạ.”



Từ Tử Hàn nghe thấy tiếng cũa vệ sĩ, cô quay đầu lại, lên tiếng “Không sao, sắp xong rồi.” – Chiếc lá héo cuối cùng đã bị cắt bỏ, và được tưới thêm nước. Cô bước xuống, ám vệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cất tiếng “Tôi sẽ nói lại với quản gia vể việc chăm sóc hoa trong nhà kính, xin phu nhân đừng lo.”



“Được!” – Cô gật đầu, rồi bước ra ngoài, Phía bên trái của tòa biệt thự là cả một vườn cỏ, thảm cỏ xanh mát trải dài, cô ngồi xuống, bên cạnh là Tiểu hổ nằm gối đầu trên đùi cô, Từ Tử Hàn ngước mặt lên trời, hít thở không khí dịu nhẹ, gió nhẹ thổi bay vài cọng tóc của cô. Từ phía xa, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, từ từ bước đến nơi cô đang ngồi, rất nhanh chóng từ phía sau lấy một cái khăn trắng bịp mũi cô, Tiểu hổ nằm trên đùi cô bừng tỉnh, xông vào người tên khả nghi kia, Từ Tử Hàn vùng vẫy, cô rất sợ, cô tự hỏi tại sao xung quanh nơi này không có ai. Bóng đen tay vẫn giữ chặt chiếc khăn tẩm thuốc mê, càng bịp chặt mũi cô hơn, một chân cố gắng đá con thú trắng to lớn hung tợn kia, lại thêm một bóng đen nữa xuất hiện, hắn rút súng ra nhắm vào đầu con Tiểu Hổ, Từ Tử hàn sợ hãi vùng vãy cố gắng đánh mạnh vào mặt tên thứ nhất, nhưng thuốc mê từ từ ngấm vào cô, cô phải nín thở, đầu óc cô bắt đầu mê man, Thiếu Phàm…



“Gào…” – Tiểu Hổ gầm lên, tên thứ hai bóp cò súng, hắn dùng súng giảm âm thanh nên không phát ra tiếng, Tiểu Hổ nhanh chóng né viên đạn, nhào tới cắn mạnh vào chân tên đang giữ chặt cô, khiến hắn đau đớn mà buông cô ra, nghe thấy tiếng gầm của con thú, mọi ám vệ đều lần lượt chạy đến nơi phát ra tiếng gầm,



“Gào…. grừ…” – Lại thêm tiếng gầm nữa phát ra, từ phía sau một cặp mắt màu hổ phách lóe lên, bóng dáng to lớn xuất hiện dần trong đêm tối, thêm một con hổ to lớn nữa tên kia sợ đến phát run, không còn đường để tháo chạy, tên thứ nhất bị Tiểu Hổ cắn, chân như bị gãy thành hai khúc.



“Đứng yên.” – Các ám vệ chĩa mủi súng vào hai tên ấy, bọn chúng sợ hãi mà dơ tay lên, nhưng từ phía xa, có một vật gì đó phóng đến, trúng ngay cổ của chúng, máu tuôn ra xối xả, chỉ một phút sau, hai gã ấy ngã xuống đất nằm bất động. các ám vệ liền cảnh giác, đèn bật sáng trong khu vườn được bật sáng lên, chỉ thấy. Từ Tử hàn vì hít phải thuốc mê nên đã ngất đi từ lúc nào, cách đó không xa một vài ám vệ cũng nằm bất động. Tiểu hổ chạy lại, lấy chân lay người cô, gầm gừ, một ám vệ nữ chạy tới, đỡ cô dậy. Khi đã xác định rõ xung quanh không có ai, mọi người mới đút súng vào, cẩn thận đưa cô vào nhà. Quản gai thấy cô được đưa vào nhà trong tình trảng hôn mê như vậy lo lắng tột độ, liền gọi bác sĩ, ông cũng đã gọi cho Dược Thiếu Phàm nhưng lại không liên lạc đươc. Ông lo sợ nếu để anh biết được cô xảy ra chuyện chắc chắn anh sẽ nổi điên lên vì tức giận …..



- - - - - - -



Phía Tây Đài Bắc, tại khu nhà bị bỏ hoang có hai nhóm người đứng đối đầu với nhau. Một bên là đám người của Dược Thiếu Phàm, một bên là đám người của kẻ đã khiêu chiến với bang Hắc Nguyệt – Lâu Khải Huyền. Anh nhận được tin hắn đã âm mưu muốn phá nơi làm ăn của anh, đến gây sự ở địa bàn Hắc Nguyệt còn dám khiêu chiến với từng người ở Hắc Nguyệt, cũng vì lí do hắn biết anh đang bị thương nên đã làm càn.



“Dược Thiếu Phàm, hôm nay sẽ là ngày tàn của mày.” – Lâu Khải Huyền cười đểu cất tiếng trước. Hắn to gan như vậy là hôm nay đã có người giúp hắn tiếp thêm rất nhiều anh em đồng thời người đó còn cho hắn biết thông tin rất quan trọng “Dược Thiếu Phàm đang bị trọng thương, tay phải tạm thời sẽ không thể cử động.” Dược Thiếu Phàm nhếch môi cười, khuôn mặt lạnh đi, đầy hứng thú tiếp lời “Có người nói cho mày biết tao đang bị thương nên mới dám làm càn?”



“Vậy thì sao?” – Hắn tự cao hất mặt nói.



“Chậc, Lâu Khải Huyền, mày không biết sao? Mày…bị lừa rồi.” – Lôi Lạc Kình cười khẩy lên tiếng.



“Bị lừa!? Đừng có ở đó mà giở trò. Xông lên đi. Dược Thiếu Phàm, thời đại của mày hôm nay sẽ kết thúc.”



“Lâu Khải Huyền, dù cho tao có một tay, mày cũng không thể thắng được huống chi…tay phải tao…. hiện đang rất tốt.” – Dược Thiếu Phàm cầm súng bằng tay phải, chỉa súng về hướng của Lâu Khải Huyền. hắn kinh ngạc khi thấy anh cầm súng bằng tay phải. Chưa kịp hành động tiến gsúng chớp nhoáng đã vang lên.



“Đoàng.” – Viên đạn xẹt ngang tai hắn, để lại một vết trầy sâu, còn viên đạn thì nằm trên mi tâm kẻ đứng sau hắn. Lâu Khải Huyền kinh sợ, anh vẫn có thể cầm súng, vẩn có thể bắn, hắn đã bị lừa, Dược Thiếu Phàm không hề bị thương.



“Sao hả?” – Phong Nhất Thiên híp mắt hỏi. Nhìn vẻ mặt kinh sợ của hắn, anh thật tah61y rất vui và đầy thú vị….



“Không…không thể nào….”



“Tao thừa biết kẻ đã nói chuyện này với mày là ai. Nhưng dù sao, dám gây sự với tao…thì không còn cơ hội mà sống đâu!” – Dược Thiếu Phàm đanh mặt lại, một lần nữa ngón trỏ lạichuẩn bị bóp cò súng. Lâu Khải Huyền sợ đến xanh mặt, nhưng dù sao cũng đã sắp chết hắn cũng phải liều. Toàn bộ anh em của Lâu Khải Huyền xông lên, dao, búa, rìu, súng đều rút ra, Dược Thiếu Phàm nhếch miệng hất tay ra lệnh xông lên. Hai bên bắt đầu lao vào nhau, Dược Thiếu Phàm, Phong Nhất Thiên và Lôi Lạc Kình thì vẫn đứng im, họ muốn chiêm ngưỡng cuộc đấu này. Tiếng súng lần lượt vang lên, tiếng hét, tiếng gào cứ vang vọng. Từng người một ngã xuống, hầu hết đều là người của Lâu Khải Huyền. Kẻ thì mất tay, mất chân, trúng đạn, hàng chục cái thây xếp chồng lên nhau, máu đêổ đầy trên nền đất cũ kĩ, Dược Thiếu Phàm híp mắt, dơ súng lên, 1…2…3 “Đoàng…..” – Tiếng súng vang dội, Trong đám náo lạon tấp nập người chém giết nhau kia vì tiếng súng ấy mà đột nhiên dừng lại. Từ trong đám hỗn loạn, Lâu Khải Huyền ngã xuống, cơ thể hắn giật giật mấy cái rồi bất động, hắn bị trúng đạt, khi đang định tháo chạy. Chỉ một phát súng của Dược Thiếu Phàm là đủ để giết một người.



“Giết hết đi!” – Thanh âm lãnh lẽo phát ra, nhận được lệnh, người trong bang Hắc Nguyệt lại tiếp tục ra tay, lúc này chỉ thấy bọn người còn sót lại của Lâu Khải Huyền luân phiên nhau van xin tha mạng, nhưng cũng chỉ vô ích vì lời nói của Dược Thiếu Phàm một khi đã nói ra thì không bao giờ rút lại, và khi đã động vào địa bàn của anh cách duy nhất để tha thứ chính là kẻ đó phải chết không toàn thây!



Dược Thiếu Phàm quay lưng bỏ đi, anh lấy điện thoại ra nhưng điện thoại lại hết bin, đột nhiên tai anh nghe thấy tiếng cô gọi anh, tiếng gọi như đang cầu cứu…Tim Dược Thiếu Phàm đột nhiên đập mạnh anh dừng bước, quay lại phía Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên “Cho tôi mượn điện thoại của cậu, Nhất Thiên.”



“Có chuyện gì sao?”



Anh bấm dãy số dài, tiếng chuông vang lên, hồi lâu sau mới có người bắt máy “Hàn nhi…”



“Ông chủ, là tôi!” – Tiếng của lão quản gia già vang lên. Dược Thiếu Phàm nhíu mày, anh đanh giọng “Phu nhân đâu?”



“Thưa…phu nhân…. ngài ấy…lúc nãy đi ra vườn bị hai tên lạ mặt định bắt cóc, nhưng cũng may nhờ Tiểu Hổ và vài ám vệ nên phu nhân không sao…chỉ là…vì bị chụp thuốc mê nên cô ấy vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ đang xem xét ạ.”



“Chết tiệt, các người bảo vệ cô ấy kiểu gì vậy hả?” – Dược Thiếu Phàm rít lên, anh cúp máy đi nhanh về phía xe, lao như bay rời khỏi nơi âm u này đi về Dược gia.



“Cô ấy thế nào?” – Dược Thiếu Phàm nổi giận, gầm lên hỏi quản gia.



“Ông chủ.” – Bác sĩ Thạc thấy anh vội lên tiếng “Ngài yên tâm phu nhân không sao, cả đứa bé cũng vậy.”



“Đứa bé? Có ấy có thai?” – Dược Thiếu Phàm sững người, anh nghĩ mình nghe lầm nên lập lại lời của ông.



“Vâng! Ngài không biết sao? Phu nhân đã có thai hai tuần rồi! Vì lượng thuốc mê khá nhiều nên ngài ấy mới hôn mê thôi.”



“Tôi biết rồi, quản gia dẫn bác sĩ Thạc vào phòng khách, tôi có một vài vấn đề cần hỏi.” Nói xong anh bước vào phòng ngủ, nơi Từ Tử Hàn đang nằm ngủ. Cô đã có thai? Có con với anh!? Lòng Dược Thiếu Phàm đang rất hạnh phúc cuối cùng anh cũng được làm cha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK