Phong Lam Nhu, tôi đã quá ngu ngốc khi đã để em ủy khuất bao lâu nay mà tôi đến giờ mới xuất hiện trong cuộc đời em
Em diễm lệ khuynh thế tuyệt luân, hào quang chói mắt như vậy tại sao đến giờ tôi mới tìm được em?
(Hạ Tử Sở)
♡♡♡♡♡♡♡
- Phong Lam Nhu
Hạ Tử Sở đứng bên cạnh xe, gọi lớn. Phong Lam Nhu vừa mới tan học, cô cau mày nhìn hắn. Trong lòng thầm cảm thán, nam chủ Hạ Tử Sở được miêu tả có dung mạo tuấn tú hơn người, điều này quả thật không sai nhưng lòng dạ hắn lại như mò mẫm trong biển sâu, vẫn mãi như vậy. Mái tóc nâu dài buộc lên, khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị, làn da trắng không tì vết, lông mày kiếm, đôi đồng tử màu lam sắc bén như chim ưng, mũi cao tinh tế, bạc môi cong lên tạo thành 1 vòng cung. 1 phong thái hào hoa phong lưu, 1 thân đồng phục trắng đen quý tộc cao quý
Phong Lam Nhu lướt qua hắn, Hạ Tử Sở nhướn mày
- Em là vị hôn thê của tôi đấy
Lúc này Phong Lam Nhu dừng bước, cô ngạc nhiên xoay người
- Tôi biết tin này sẽ khá là bất ngờ vì tôi cũng chỉ biết được cách đây mấy ngày
- Hôn phu? Tôi nào có hôn ước với thiếu gia anh?
Phong Lam Nhu cau mày, Hạ Tử Sở nhếch môi khẽ cười
- Đúng vậy, đúng là em không có hôn ước nhưng có hôn ước
- Ý anh là gì?
Phong Lam Nhu khó hiểu, hắn đang nói gì vậy?
- Với thân phận là Phong đại tiểu thư thì sẽ không thể nào xứng được với danh phận là phu nhân Hạ gia. Một Phong gia thì có thể làm được gì?
- Anh ...
Phong Lam Nhu càng nghi hoặc nhìn hắn, hắn biết được điều gì sao?
- Em chưa biết được em còn 1 thân phận khác nữa, 1 thân phận có thể sánh ngang với cả thái tử nước Y, nói cách khác em biết Vương Dật Hàn là ai đúng không? Em cũng giống như hắn và được sắp xếp sẽ kết hôn với tôi
Hạ Tử Sở thần bí nói, Phong Lam Nhu cau mày
- Tại sao em anh lại nói như vậy?
- Chẳng phải tôi đã nói với em là tôi biết rất rõ tất cả mọi thứ về em sao? Đừng nói Đông Phượng Dung hay Phong Tịnh, hai người bọn họ cũng không hề biết được điều này
Hạ Tử Sở nhếch môi cười, Phong Lam Nhu tiến đến gần hắn
- Vậy?
- Tôi biết mẹ em ở đâu, Phong gia hay bất kì ai cũng đều nghĩ mẹ em đã bị hỏa táng nhưng thật ra mẹ em hiện đang an nghỉ tại 1 nơi chỉ có những người thân phận cao quý, hô mưa gọi gió mới có thể đến đấy
Hạ Tử Sở vẫn từ tốn giải thích, Phong Lam Nhu trong lòng kích động nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, dù trên thế giới này có xảy ra bất cứ chuyện gì hay thậm chí là cô có bị thương thì vẫn một mực lạnh nhạt như không sao nhưng nếu nhắc đến mẹ cô Mộc Vãn Tình thì tâm trạng cô sẽ trở nên kích động
- Nếu em muốn gặp bà ấy thì lên xe đi
Hạ Tử Sở nở nụ cười ôn nhu càng tăng vẻ đẹp của hắn nhưng Phong Lam Nhu trước sau không hề động lòng
2 người lên xe cùng nhau rời đi thì cách đấy không xa, 1 người nấp đằng sau hiển nhiên nghe được tất cả. Hắn nắm chặt tay, hôn ước sao? Cô đừng mơ tưởng
Hạ Tử Sở dừng trước 1 tòa nhà cao lớn quyền quý, hắn đi vào trong, Phong Lam NHu theo sau hắn, cô thầm quan sát xung quanh, cô sắp được gặp mẹ
Hắn dẫn cô đến trước 1 căn phòng, bên trong lại khá lạnh lẽo, hắn khoác áo lên người cô, đến bên cạnh 1 quan tài bằng lồng kính, người phụ nữ nằm trong đó đang yên bình say giấc ngủ. Bà có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, thanh nhã cao quý, mái tóc vàng kim xõa dài, làn da trắng bệch lạnh lẽo, Phong Lam Nhu giống bà đến 7 8 phần. Cô đến gần, nở một nụ cười, nụ cười đâu tiên, chân thật từ tận đáy lòng
- Mẹ...
Giọng nói nghẹn ngào xót xa, lần đầu tiên Phong Lam Nhu không hề lạnh lùng vô tâm vô phế, không kiên cường không vô cảm mà chỉ đơn giản là một người con gái yếu đuối, đến ngay cả toàn Phong gia, Đông Phượng Dung hay Phong Tịnh chưa từng chứng kiến được bộ dạng ngày hôm nay của cô, chỉ có 1 mình Hạ Tử Sở, hắn luôn là người đầu tiên cũng là duy nhất biết mọi thứ về cô
- Tôi sẽ không khiến em phải ủy khuất thêm nữa, ít nhất là trước mắt tôi
Hạ Tử Sở kiên định thầm hạ quyết tâm. Hắn ngu ngốc bỏ mặc cô nhiều năm như vậy là quá đủ, vì sao đến bây giờ hắn mới xuất hiện trong cuộc đời cô? Hắn luôn là người bất cần không hề quan tâm đến mọi việc ngoài thống trị cả một bạch đạo rộng lớn đến bây giờ hắn gặp cô và biết được sự thật thì hắn quyết định đến bên cạnh cô, bảo vệ cô. Con người Phong Lam NHu hắn đang chứng kiến sẽ chỉ có duy nhất 1 mình hắn biết còn những người khác thì hãy chuẩn bị tinh thần chịu đựng sự trừng phạt từ hắn. Phong Lam Nhu đến nay chịu đựng quá đủ rồi, đã đến lúc hắn phải xuất hiện
========♡♡♡======
- A Dung, hôm nay anh đi cùng em được không?
Phong Ninh Sương mỉm cười, trong lòng thầm tính toán, sau đó cùng hắn... nhưng nghĩ đến dạo này hắn luôn từ chối cô ta thậm chí là không hề nói chuyện cùng cô ta cũng chỉ vì ả tiện nhân kia, nghĩ đến đây cô ta đã một bụng lửa giận
Đông Phượng Dung tâm trạng hôm nay không mấy tốt đẹp, nhận ra ánh mắt ghê tởm của cô ta, dường như cô ta chưa hề học được cách đừng bao giờ thể hiện ý nghĩ qua mắt hay trên mặt, Đông Phượng Dung kìm nén muốn tự vả cho mình hàng trăm cái tát. Tại sao trước kia hắn lại bỏ qua Phong Lam Nhu chỉ vì nữ nhân dâm đảng này mà trong khi đó trong đầu cô vẫn còn rất ngây ngô? HẮn thật sự rất hối hận. Lại nghĩ đến một phần nào PHong Ninh Sương cũng liên quan đến chuyện này là hắn kìm chế không nổi cơn giận
- Đừng gọi tôi như thế, xin hãy gọi tôi là Đông thiếu gia
Đông Phượng DUng lạnh lùng đẩy cô ta ra xa, nếu như Phong Lam NHu biểu hiện ý nghĩ qua mặt hay ánh mắt thì hắn có thể sửa chữa lỗi lầm và cô sẽ trở nên đáng yêu nhưng thủy chung cô vẫn là người vô cảm
Phong Ninh SƯơng bị xua đuổi thì ngạc nhiên, nhìn xe của hắn bay vút đi thì căm phẫn. Dạo gần đây đến ngay cả Phong Tịnh cũng như Đông Phượng Dung không còn như trước lại thêm tức giận
- Phong LAm Nhu, cô đã làm gì mà Phong Tịnh và Đông Phượng DUng trở nên mê muội cô như thế?
-------------------------
*Trailer
- Phong thiếu gia, cậu đang làm gì vậy?