Thanh xuân qua đi, anh đuổi kịp được chuyến xe tương lai nhưng lại vô tình bỏ rơi cô ấy giữa dòng người. Hóa ra thanh xuân ngắn đến như vậy, anh đã để lạc mất cô gái từng là những năm tháng thanh xuân của anh
- Thưa thiếu gia, Phong gia đang gặp nguy hiểm đúng như thiếu gia đã yêu cầu chúng tôi
- Tốt, ngăn cho tiện nhân Phong Ninh Sương biết chuyện
- Vâng
- Mẹ, mẹ!... Không!... Vinh ca... Ông ơi, bác ơi, mau... mau cứu mẹ
Phong Lam Nhu nằm trên chiếc giường lớn, cô vẫn còn chưa tỉnh giấc, tiếng la tuyệt vọng bén nhọn. Hạ Tử Sở hoảng hốt ôm cô, vỗ về lưng cô ướt đẫm mồ hôi. Một lần nữa, kí ức về đêm kinh hoàng là nỗi ác mộng và là bóng ma lần nữa ùa về. Nỗi tuyệt vọng như đã ăn sâu vào trong kí ức, nỗi cô đơn đã thấm dần vào trong tâm trí dù cho có bị mất trí nhớ cô không thể quên được ngày hôm đó, ngày mà Mộc Vãn Tình rời xa cô mãi mãi, ngày mà cô mồ côi mẹ và bắt đầu một chuỗi ngày sống trong sự sỉ nhục và đau thương. Liệu bao giờ một Phong Lam Nhu mới thoát ra được hố sâu thăm thẳm mù mịt, đến bao giờ cô mới thôi vùng vẫy trong bóng đêm dằn vặt?
- Không sao, không sao Lam Nhu. Đã có tôi ở đây, không phải sợ. Lam Nhu, dù thế nào vẫn còn tôi dõi theo em, tin tưởng em
Nếu như Phong Lam Nhu có thể nghe được lời hắn nói thì cô sẽ rất cảm động vì bên cạnh cô luôn có một người đàn ông tin tưởng cô tuyệt đối, yêu thương cô và âm thầm nhìn theo từng bước cô đi. Nhưng cô hiện tại chỉ biết khi cô đang vùng vẫy trong cơn ác mộng đau đớn thì có một vòng tay ấm áp bao trọn lấy cô như cô đang ở trong bóng tối không cách nào thoát ra thì có một tia sáng chiếu rọi khắp nơi, xóa tan mọi thứ tăm tối
Cô đang dần nhớ ra, một bức tranh quá khứ đang dần hoàn thiện, chỉ cần một vài mảnh ghép là có thể nhớ ra những gì cô đã trải qua. Dù quá khứ bi thương cỡ nào cô vẫn sẽ nhất quyết nhớ ra, một người không nhớ quá khứ thì sẽ cảm thấy trống rỗng, không biết phải làm thế nào trong tương lai. Đúng như lời Hạ Tử Sở đã nói, cô phải nhớ ra. Nhưng từ tận sâu trong trái tim lẫn kí ức luôn có một hình bóng của một người, người ấy đưa tay ra, mỉm cười như muốn kéo cô khỏi vũng lầy, bên tai là giọng nói trầm thấp dịu dàng nhưng cô vẫn không thể thấy toàn bộ khuôn mặt của người ấy. Người đó là ai? Là Thượng Giang Luật sao? Là người con trai đấy sao? Người mà hắn nói cô chính là cả một thanh xuân của hắn ư? Cô đã bao giờ gặp lại hắn chưa?
- Lam Nhu, đến khi nào em mới có thể thôi không mơ về những cơn ác mộng?
...
'Đoàng' 'Đoàng' 'Đoàng'
'Lạch cạch' 'Cốp'
Liên tiếp tiếng súng nhức tai vang lên, từng viên đạn xuyên qua từng chỗ trí mạng của hình nộm, vỏ đạn rỗng tuếch rơi lạch cạch trên sàn nhà, tiếng nạp đạn, kéo cò không ngừng diễn ra. Trên sàn không biết từ khi nào đã la liệt là vỏ đạn
Những quân nhân đứng đằng sau người đàn ông đang điên cuồng bắn ra, hai tay là hai khẩu súng mạ vàng tiên tiến được đặc chế cho riêng mình hắn, một khẩu súng là 9 con số, nói không ngoa chính là 9 con số. Hình nộm đã gần như tổ ong, hắn bắn ra, viên đạn xuyên qua, mỗi một chỗ đều khiến những tên quân nhân muốn bĩnh ra quần. Dù điều này rất bình thường nhưng trong từng viên đạn của Dương Hàn Minh không chỉ chứa thuốc mà còn chưa cả độc. Độc của hắn khi ngấm vào bộ phận nào đều sẽ như bị kiến cắn và bị nung nóng, đường đạn xuyên qua lớp cơ thịt cho đến khi mắt thấy màu trắng của xương. Bọn họ từng bị đạn của hắn ghim qua nên hiểu rất rõ. Nỗi đáng sợ dằn vặt ấy rất khủng bố!
Dương Hàn Minh ngay từ nhỏ được sinh ra tại một trong những đế quốc trên thế giới, hắn hưởng vinh hoa phú quý ngay từ bé. Nhưng không có nghĩa là hắn sống an nhàn. Đế quốc của hắn nổi tiếng có tham vọng to lớn, là nước có số lượng vũ khí vô hạn và tân tiến, chiến lược âm hiểm gian trá và cuồng bạo. Gia tộc hắn lớn mạnh nhất nước, chuyên sản xuất và chế tạo vô số vũ khí khác nhau. Phụ nữ trong gia tộc là chính trị gia, đàn ông là những bậc quân nhân cấp cao. Nam được sinh ra kế thừa truyền thống quân nhân và công việc của gia tộc, nữ được ra đời với những nguyên tắc của chính trị. Dù là một gia đình trên cả mức giàu có nhưng sống trong sự nghiêm khắc và nguyên tắc
Vì Dương Hàn Minh được sinh ra duy nhất, hắn có tài mưu lược và chỉ huy, có thiên bẩm về năng lực chiến đấu còn đưa gia tộc ngày càng phát triển, chính phủ còn nể hắn ba phần, phong cho hắn là thượng nghị sĩ với những thành tích hiển hách, hắn không khác gì là một vương tử của một quốc gia. Khi hắn sinh ra hắn đã tạo mọi thứ tốt đẹp lên hắn nhưng có ai biết rằng trên người hắn vô số vết sẹo? Có ai biết vì nhiều lần làm nhiệm vụ và lao đầu vào chiến trường vào sinh ra tử? Hắn từng mấy lần suýt chết có ai biết được hay không?
Dương HÀn Minh đã ở dưới tầng hầm trong dinh thự của hắn mấy tiếng đồng hồ, hắn dừng lại, cầm khăn trắng trên khay, cẩn thận lau hai cây súng giá trị không nhỏ, ánh mắt âm trầm ngông cuồng còn hiện lên tia bất mãn
- 4 giờ qua tên Hạ thiếu kia chưa trả người sao?
Thanh âm trầm thấp không ấm áp truyền đến bên tai tên thuộc hạ thân cận Paul. Paul khẽ nuốt khan, bình tĩnh trả lời
- Chưa
- Khi nào hắn thả người, nhớ nói cho ta biết
- Vâng
- Vương Dật Hàn đã kéo người đến Hạ gia chưa?
- Hắn đang trên đường tới thưa ngài
- Tốt, từ đây đến Hạ gia mất bao lâu?
- 1 giờ
- Hắn?
- Gần 2 giờ
- 30 phút
- Thưa...
- 30 phút?
-... Vâng
Số phận làm thuộc hạ của hắn thật quá bi đát~ đều phải phản logic để thực hiện!