Yêu là để trải nghiệm, đau là để trưởng thành
- Không... không... Nhu nhi... Nhu nhi.... Em đừng rời đi mà...
Vương Dật Hàn ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt vô hồn nhìn về khung cửa sổ, ánh mặt trời rọi sáng về phía hắn. Vương Dật Hàn thẫn thờ nâng bàn tay lên, cố nắm bắt ánh mặt trời nhưng không thể. Có lẽ hắn đã điên rồi.
'Cạch'
- Thưa thái tử... A....
'Loảng xoảng'
Một cô người hầu nhẹ nhàng bước vào căn phòng bề bộn của hắn, trên tay là một khay bữa ăn nhưng cô ta đã không chú ý đến mà dẫm phải khung hình được đặt trên nền nhà. Vương Dật Hàn giật mình, hắn lao nhanh mà xô ngã cô ta. Run rẩy cầm khung hình đã vỡ nát. Đôi mắt vô hồn dần xuất hiện lên tơ máu.
- Thái... thái... tử... tôi.... tôi không cố ý...
- Cô không cố ý sao? Ai cho cô tự tiện vào đây?
Vương Dật Hàn híp mắt gằn giọng, trên trán nổi hằn gân xanh. Người hầu run rẩy, chợt cô ta nghĩ đến một điều, chính quốc vương ra lệnh cô ta mang bữa ăn vào phòng hắn, quốc vương là cha hắn thì chắc hắn sẽ không làm gì cô ta. Nhưng cho dù có là quốc vương thì hiện tại trong mắt Vương Dật Hàn bất cứ ai đều không có giá trị ngoài người con gái trong ảnh.
- Thưa ngài, là quốc vương sai tôi mang....
Cô ta chưa nói hết lời, Vương Dật Hàn đã nhặt mảnh thủy tinh đã vỡ tan của khung hình đâm vào cổ cô ta. Mạch máu vỡ nát, màu máu đỏ tươi phun ra bắn lên khuôn mặt đang phẫn nộ, những vệt máu đỏ dính lên quần áo hắn như những đóa hoa hồng mai.
Sinh mạng của cô ta đã chấm dứt. Vương Dật Hàn như trở thành một người khác, hắn liên tiếp dùng mảnh thủy tinh sắc bén đâm vào thân thể người hầu mặc cho viền cạnh bén nhọn chà sát vào lòng bàn tay hắn. Màu máu đỏ từ thi thể đã chết lênh láng ra sàn nhà, cả căn phòng thiếu ánh sáng tràn ngập mùi máu tanh.
Vương Dật Hàn thở hồng hộc, một lúc sau hắn dừng lại, buông tay ngã lùi về phía sau. Giấc mộng ngày hôm qua lại lần nữa tái hiện trong trí nhớ hắn. Đó không phải là giấc mộng hay nói đúng hơn là thực tại trong quá khứ - "Búp bê đỏ nhân tạo" là Phong Lam Nhu, ánh mắt oán hận đó lại hiện lên trong đầu hắn, ánh mắt oán hận sau vô vàn hành động tàn nhẫn mà hắn không thể điều khiển đề hành hạ cô.
- Nhu nhi...
Vương Dật Hàn nằm xuống sàn nhà, hắn lại một lần nữa thẫn thờ vô hồn. Quá khứ tàn khốc lại liên tụp hành hạ hắn như nhắc nhở rằng chính hắn mới là người đẩy cô rời đi hắn.
...
- David, anh chờ ở đây, tôi sẽ quay lại sau.
Phong Lam Nhu cười yếu ớt, Mộc Vinh David gật đầu.
Một lát sau, Phong Lam Nhu mới từ nhà vệ sinh trở ra, một người đàn ông đang đứng đợi cô. Phong Lam Nhu cau mày.
- Phong Tịnh? Sao cậu lại ở đây?
- Tôi không được ở đây sao Phong Lam Nhu?
Phong Tịnh nhếch môi tiến gần đến cô. Phong Lam Nhu giật mình, cô lùi dần về sau cho đến khi lưng áp sát bức tường. Cô hít sâu, ngẩng đầu cao ngạo nhìn thẳng ánh mắt lạnh không đáy của hắn. Phong Tịnh nở nụ cười lạnh.
- Từ khi nào em đã học cách ngông cuồng rồi?
Hắn biết cô đang bắt đầu tỏa ra những chiếc gai nhọn để bảo vệ bản thân.
- Tránh ra Phong Tịnh. Đừng quên cậu là em trai tôi, lỡ người khác bàn tán gì sao?
- Em trai? Phong Lam Nhu, tôi chỉ là con nuôi của Phong gia chứ không hề là con ruột đâu. Người khác nói gì tôi không quan tâm. Em nên cảm ơn tôi, chính tôi đã làm em nhớ lại để không cưới một người không yêu em.
- Vậy thì tôi cảm ơn cậu, một kẻ cũng chẳng ra... ưm...
Phong Lam Nhu hừ lạnh, cô còn chưa dứt lời, hắn đã áp môi mình lên môi cô. Hai tay hắn giữ chặt tay cô, bắt ép cô đáp lại nụ hôn của hắn.
- Ưm... Buông...
Một lúc lâu sau, đến khi Phong Lam Nhu khó thở, hắn mới dừng lại. Phong Tịnh bật cười.
- Quả nhiên em chưa từng hôn ai.
Phong Tịnh nâng cằm cô lên. Ngón tay hắn vuốt cánh môi sưng lên do hắn gây ra. Phong Tịnh lại bất ngờ hôn lên trán cô.
- Phong Lam Nhu, em nên nhớ Phong Tịnh tôi có thể làm ra bất kì chuyện gì. Dù em có cố chấp từ chối hay phản kháng lại thì tôi vẫn sẽ buộc chính em đến bên tôi. Ngoài chuyện hôn lễ của em bị hủy ra cả hôn ước với Hạ Tử Sở cũng là do tôi hủy.
Búp bê của hắn, cô gái hắn yêu không được ai có thể đoạt đi. Phong Tịnh buông tay, quay người bước vài bước thì hắn dừng lại.
- Phong Lam Nhu, thật bất ngờ khi em không đánh tôi đấy. Tốt nhất em nên chấp nhận tôi sớm đi. Không thì tương lai tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra.
Phong Lam Nhu trợn trừng mắt, hắn sẽ làm gì?
- Đi thôi.
Phong Tịnh ra lệnh, đám thuộc hạ đang đứng ngăn cản lối ra vào theo sau hắn rời đi.
.
- Chúng ta về đi David
Phong Lam Nhu thở dài, Mộc Vinh David nhịn không được lo lắng.
- Em không sao chứ?
- Không sao, buổi hòa tấu cũng đã kết thúc rồi
Phong Lam Nhu lắc đầu, cô cùng Mộc Vinh David rời đi. Lúc đi ra khỏi tòa nhà, cô quay đầu lại nhìn phía sau. Lời nói của Phong Tịnh cứ lặp lại trong đầu cô. Tương lai sao?