Yêu một người vô tâm
Là sự dày vò dai dẳng
Yêu một người vô tình
Là sự tra tấn thấu tim gan
Yêu một người tàn nhẫn
Là trò đùa của số phận
(Hạ Tử Sở)
Sau khi Vương Dật Hàn rời đi, Mộc Cung nhìn theo chiếc xe sang trọng của Vương Dật Hàn cho đến khi khuất dần, ông quay người nhẹ nhàng hỏi Phong Lam Nhu
- Tiểu Nhu, ta nghe nói trước kia con rất yêu Đông Phượng Dung đúng không? Vả lại con đã cùng Phong Tịnh kia lớn lên chung một mái nhà? Tại sao con không muốn lập hôn ước với 2 người bọn hắn?
Phong Lam Nhu đang lặng người suy nghĩ về lời nói của Vương Dật Hàn thì Mộc Cung cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Phong Lam Nhu ngước đầu, cô thở dài
- Đúng vậy thưa ông. Trước kia con yêu Đông Phượng Dung rất mù quáng nhưng anh ta chỉ một mực hướng về Phong Ninh Sương, anh ta còn năm lần bảy lượt tuyệt tình làm con đau đớn. Đến một ngày kia, con đã chấm dứt tình cảm không có hồi kết này nhưng một lần nữa con lại yêu anh ta thêm lần nữa. Cũng như lần trước, chỉ là lần này anh ta không còn hướng về Phong Ninh Sương nhưng lại vì thứ khác chính là tham vọng, vì thế anh ta lợi dụng con
Phong Lam Nhu cười nhạt, cô nắm chặt tay
- Còn về Phong Tịnh, con tuy sống dưới mái nhà với cậu ta nhưng Phong gia không chỉ có một mình con mà còn có Phong Ninh Sương. Từ nhỏ mọi thứ đều không có phần của con chỉ có của cô ta mà Phong Tịnh chỉ ngày ngày đối xử tốt với cô ta còn con về cơ bản cậu ta chưa bao giờ liếc mắt tới. 2 người đó vô tình như vậy nên chấm dứt là giải pháp tốt nhất
Phong Lam Nhu ngước nhìn lên bầu trời, Mộc Cung thở dài lắc đầu
- Con đã quên hết rồi sao? Con có phải đã quên đi thứ gì không?
Mộc Cung bất chợt hỏi Phong Lam Nhu, cô khó hiểu cau mày
- Con quên sao? Quên?
Cô đã quên thứ gì sao? Mộc Cung đến gần cô, vỗ nhẹ vai cô
- Đến một lúc nào đó, con sẽ nhớ lại. Nhưng khi nhớ lại con đừng quên một điều, một nam nhân khi yêu thường rất cố chấp, họ có thể đã từng làm tổn thương con đau đớn đến không thể thở nhưng khi nhận ra cái tâm của mình thì dù là vương quyền, quyền lực, sức mạnh họ sẽ từ bỏ vì con. Và con đừng để thù hận nuốt chửng bản thân
Mộc Cung cười hiền hậu, Phong Lam Nhu rơi vào trầm mặc
- Ông, con sẽ ghi nhớ nhưng hiện tại con có một chuyện quan trọng muốn nói với ông
- Chuyện gì?
- Con muốn lập hôn ước giữa nước G và nước Y
- Sao?
Mộc Cung kinh ngạc, Phong Lam Nhu nắm chặt tay
- Con muốn chính là kết hôn cùng Vương Dật Hàn, thái tử nước Y
- Nhưng... cậu ta là một người rất tham vọng, nếu con muốn kết hôn cùng cậu ta thì đây sẽ trở thành hôn nhân chính trị mà đã là hôn nhân chính trị thì không thể hạnh phúc
Mộc Cung lắc đầu, Phong Lam Nhu nắm lấy bàn tay ông, đôi đồng tử màu vàng cam như sáng lấp lánh
- Ông à, hãy để con tự quyết định, côn đã có sắp xếp cả rồi. Hạnh phúc không thể nào đến với con được nhưng con muốn là bọn họ phải sống trong hối hận, bị nhấn chìm trong hố sâu tuyệt vọng
Phong Lam Nhu cười lạnh, một nữ phụ thì làm sao có thể có được hạnh phúc? Điều đó chỉ là giấc mộng của số phận này thôi, cô xoay người bỏ đi. Mộc Cung trầm mặc, sau đó ngước đầu nhìn lên bầu trời xanh
- Tiểu Nhu con không biết hay sao? Hạnh phúc sẽ xuất hiện khi nào con mở rộng lòng mình... Tử La
Mộc Cung quay người, trên tay ông là một viên ngọc ánh lên ánh sáng, hình ảnh đa chiều của Mộc Tử La xuất hiện
- Vâng thưa cha
- Hãy đưa tin là công chúa nước G đã trở về, mọi thứ vốn thuộc về tiểu Tình con bé sẽ kế thừa và ta sẽ trả lại quyền lực của con bé
- Vâng
Mộc Tử La nghiêm túc tuân lệnh
.
3 ngày sau... tin tức được truyền đi, cả thế giới xôn xao, những hình ảnh của Phong LAm Nhu đều có trên những bản tin, công chúa của nước G đã trở về và ngay cả hôn ước giữa hai nước cũng được công bố. Hạ gia chỉ biết ngậm ngùi nuốt đáng cay ngậm bồ hòn
Phong Ninh Sương căm tức nhìn màn hình tv, cô ta hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống. Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây tức giận vặn vẹo đến khó coi
- Phong LAm Nhu... Tại sao? Tại sao cô lại là công chúa chứ? Tại sao những thứ tốt nhất đều có cô? Tôi sẽ cướp hết tất cả từ cô
Hiện tại ngay cả một nam nhân ưu tú như bọn Đông Phượng Dung đều rời bỏ cô ta, Đông gia, Hạ gia, Dương gia và cả nước G đang chèn ép Phong gia, đẩy vào vòng nguy hiểm. Cô ta luôn phải đau đầu nghĩ cách giúp Phong Dĩnh, cô ta đang cần tiền mà luôn phải chịu nhục nhã còn Phong LAm Nhu thì sao? Cô đang vô cùng sung sướng, chẳng phải lo nghĩ về bất kì thứ gì. Những thứ trước kia và hiện tại Phong Ninh Sương có được đều là của Phong LAm Nhu, từ tình yêu của Đông Phượng Dung, cuộc sống, thân phận, người cha, gia tộc, tình cảm của Phong Tịnh, danh tiếng, tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về Phong Lam Nhu, Phong NInh Sương vì ghen ghét, sinh lòng thù hận mà bày mưu hãm hại làm tất cả quay lưng lại với Phong LAm NHu
Cớ sao bây giờ những thứ còn tốt hơn cả trước kia đều thuộc về Phong LAm Nhu? Một Đông Phượng DUng trước chỉ đơn giản là thích Phong LAm Nhu bị Phong Ninh Sương cướp đoạt thì bây giờ một Đông Phượng Dung nguyện dâng cả thiên hạ cho Phong LAm NHu, yêu đến si cuồng, giữa thích và yêu đều có khoảng cách rất lớn. Một Phong Tịnh luôn bất cần tất cả chỉ lạnh nhạt đối xử thế nhân vậy mà giờ đây không từ thủ đoạn để chiếm được Phong LAm Nhu. Một Hạ Tử Sở phong lưu đa tình, chưa bao giờ động tâm, chưa ai làm hắn tình nguyện liếc mắt tới và đối xử yêu thương cưng chiều vậy mà vì Phong LAm Nhu mà thay đổi ngay cả nguyên tắc 3 điều cấm kị của hắn. Mà kẻ tham vọng, cao ngạo coi trời bằng vung như Vương Dật Hàn lại tình nguyện chấp nhận hôn ước này
Đông Phượng DUng hiện tại chả khác nào kẻ sa đọa, giam nhốt mình trong phòng, không ăn không uống chỉ có rượu an ủi, nỗi đau làm bạn. Hắn vô hồn nhìn màn hình tv trước mặt, thân tàn ma dại bật cười như một người điên, hắn đã yêu cô đến điên rồi. Đột nhiên một cơn đau thấu xương truyền đến từ bụng khiến sắc mặt hắn trắng bệch, hắn chìm vào giấc ngủ
"Cạch"
- Chủ tử... Chủ tử... Người... có ai không?
Một người hầu mang bữa ăn vào, cô ta hoảng hốt khi Đông Phượng Dung nằm trên sàn nhà lạnh buốt
.
"Choang"
- Các người im đi, đừng nghĩ tôi sẽ để yên cho các người
Dương Hàn Minh lạnh lùng nắm chặt tờ báo, ánh mắt tàn độc nhìn đến hình ảnh của Phong Lam Nhu và Vương Dật Hàn. Hắn sẽ không để chuyện này xảy ra. Hắn lạnh lùng đứng dậy rời khỏi phòng làm việc
--------------------
Trailer của chap trc có vài chỗ bị sai, t.g chỉnh lại ở chap này
*Trailer:
- Phong Lam Nhu, em đi quá xa rồi đấy