• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tờ giấy cuối cùng chính là hình ảnh của hai người bị camera giám sát chụp lại khi đang thực hiện giao dịch biển thủ công quỹ”.


Nhìn thấy những bằng chứng này, mặt Dương Mỹ Lệ lập tức trắng bệch không còn giọt


máu.





“Cô...cô sao lại có những thế này?” “Tôi đương nhiên có cách của mình mình!”.


Dương Mỹ Lệ hai tay nắm chặt, tức giận nhìn Trương Uyển Du đang ngồi đối diện:


“Cố định làm gì với những thứ này? Cô muốn kiện tôi?” “Không phải!”.


Trương Uyển Du mỉm cười nói:


“Chi nhánh Sơn Thành của Tập đoàn Kim Cương đã biến thủ trái phép quỹ dự án. Tôi cần có



VietWriter.vn



Dương đồng ý làm nhân chứng cho tôi trong vụ này và tôi sẽ đưa những thứ tôi có trong tay


cho cổ”.


Đây là một lời uy hiếp tráo trợn. Dương Mỹ Lệ nghiến răng đáp: “Tôi cần thời gian để suy nghĩ. “Không vấn đề!”.


Trương Uyển Du mỉm cười đứng lên nói:


“Tuy nhiên, chỉ có bảy ngày để cô Dương suy nghĩ kĩ và quyết định gọi điện cho tôi”.


Dứt lời, Trương Uyển Du liền rời khỏi phòng họp. Trương Uyển Du vừa rời khỏi phòng họp thì chuông điện thoại của Dương Mỹ Lệ đột nhiên


vang lên khiến cô ta khẽ giật mình


Vừa nhìn thấy cái tên hiện thị trên điện thoại, Dương Mỹ Lệ cảm thấy có chút chột dạ. “Trợ lý Minh, anh gọi điện cho tôi, có chuyện gì vậy?”


“Phó giám đốc thanh tra Dương, tổng giám đốc muốn gặp cô, cô bây giờ đến phòng làm việc của tổng giám đốc một chuyến”


“Được, tôi lập tức đi ngay”.


Trương Uyển Du vừa rời khỏi Tập đoàn Ân thị liền đến gần đó để ăn trưa. Vừa ngồi xuống gọi món thì điện thoại của cô vang lên. Cô khẽ liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, là của Dương Mỹ Lệ gọi tới. “Xin chào, cô Dương”.


Giọng của Dương Mỹ Lệ có chút khàn kèm trong đó là mệt mỏi, uể oải. “Có phải là luật sư Trương không?”


“Là tôi, cô Dương gọi tôi có chuyện gì không?”


Trương Uyển Du hỏi lại. “Tôi đồng ý làm nhân chứng cho cô và tôi có thể cung cấp thêm các bằng chứng khác”. Lông mày của Trương Uyển Du hơi nhướng lên. Cô không ngờ mọi chuyện lại có thể suôn sẻ đến như vậy. “Tốt, vậy khi nào cô Dương có thời gian để chúng ta có thể cùng nhau thảo luận chi tiết vấn đề này”. "Trong hai ngày tới, tôi sẽ gọi cho cô”. “Được, không vấn đề gì!”.


Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Trương Uyển Du buông lỏng vài phần.


Vừa kết thúc cuộc gọi thì điện thoại của Trương Uyển Du lại đổ chuông. Người gọi đến lần này là Ân Hàn Tín. Nhìn thấy tên của Ân Hàn Tín, bất giác một số hình ảnh hiện lên trong đầu cô. Cô lắc đầu thật nhanh để rũ bỏ những suy nghĩ đó rồi mới trả lời điện thoại. "Ân tổng”.


Giọng nói trầm thấp quen thuộc của Ân Hàn Tín từ phía bên kia điện thoại truyền đến: “Cô đang ở đâu?" Hẳn là trợ lý của anh ta nhìn thấy cô nên đã báo cho anh biết. “ tôi đang ở một nhà hàng gần đây, Ân tổng tìm tôi có chuyện gì? “Bà nội vừa gọi cho tôi, nhân tiện nhờ tôi hỏi cô xem buổi tối cô có về nhà ăn cơm không?”


Trương Uyển Du ngay lập tức trả lời: “Anh giúp tôi nói với bà nội rằng tôi có thể phải làm thêm giờ vào buổi tối, vì vậy tôi sẽ không


về ăn cơm.”


“Được”.


Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhất thời cô lại không thể nghĩ ra điểm bất thường đó.


Buổi tối sau khi tan làm, Trương Uyển Du ăn ít thức ăn đơn giản ở bên ngoài rồi trở về


chung cư.


Về đến chung cư, cô vội vã vào phòng tắm tắm rửa, rửa đi mệt mỏi của một ngày, vừa mới tắm xong thay một chiếc váy ngủ thoải mái ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị đến phòng ngủ nằm thì nghe thấy tiếng có người gõ cửa nhà cô. Trước khi cô trở về nhà chủ nhà có gọi điện thoại cho cô. Ngày hôm qua lúc bà ấy ký hợp đồng có làm rơi sạc dự phòng ở trong nhà. Tối nay bà ấy định đến lấy. Chắc là chủ nhà đến?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK