thoại. [ Bà ngoại Lang: Hoa Lý, cảm ơn cậu.]. [ Hoa Hoa: không cần cảm ơn, bánh hoa kê của tôi đâu?] [ Bà ngoại Lang: Lần sau cậu đến, sẽ làm cho cậu.] [Hoa Hoa: Ngày mai!!!!] [ Bà ngoại Lang: Ngày mai không được, ngày kia đi !] Cô ấy đã hẹn Ân lão phu nhân ngày mai đến nhà họ Ân Hoa Hoa gửi qua một biểu cảm thể hiện sự phẫn nộ. [ Bà ngoại Lang: Hai cái!] [Hoa Hoa: Thành giao !] [Hoa Hoa: Chết tiệt !!]
[Bà ngoại Lang: Sao vậy?]
[Hoa Hoa: Có ai đó xâm nhập vào máy tính của mình, không nói nữa, mình phải xem xem
rốt cuộc là ai dám xâm nhập vào máy tính Hoa Hoa tôi.]
Nói xong, máy tính của Hoa Lý như bị hack rồi.
Trương Uyển Du: . Lý Hoa rất ít khi thất bại, trừ khi... cô ấy gặp phải cao thủ. Những năm gần đây còn có người có thể hack máy tính của Lý Hoa sao?
Không lâu sau, điện thoại của Trương Uyển Du reo lên, là Hoa Lý gọi điện tới.
“ Máy tính của cậu thật sự bị hack rồi sao?” Trương Uyển Du hỏi.
“ Nếu để mình biết được là ai đã hack máy tính của mình, mình nhất định sẽ khiến cho cả
đời này của anh ta biệt lập với internet” “Thực sự bị hack rồi”.
“Đúng vậy, mình vừa cùng cậu nói chuyện xong, máy tính liền bị hack, bây giờ đang cài đặt
VietWriter.vn
lại từ đầu”
Trương Uyển Du loáng thoáng nghe thấy âm thanh khởi động máy tính từ phía bên kia của
micro.
“Được rồi, máy tính của mình cài đặt lại xong rồi, đã tăng thêm lớp tường lửa bảo vệ, vẫn
còn có người hẹn chút nữa cùng nhau nhảy dù, không nói chuyện với cậu nữa” “Được.”
Ân trạch - Phòng đọc sách Ân Hàn Tín nhìn vào dãy mã số phức tạp trên màn hình máy tính của mình, sau khi gõ bàn.
phím, nhấn enter.
Máy tính hiển thị toạ độ của hacker đã tấn công phần mềm xã hội thuộc tập đoàn Ân thị
Là một cô gái hai mươi lăm tuổi.
Trên mạng gọi là Hoa Hoa, tên thật gọi là Lý Hoa, là nhân viên của một công ty trò chơi trực
tuyến, và là một hacker nổi tiếng đã tạo ra virut little blue umbrella cách đây hai năm.
Mà trong 5 phút trước, người cùng nói chuyện với cô gái này là... Trương Uyển Du “ Điều tra xem giữa Thương Uyển Du và Lý Giai Giai có quan hệ gì? Khi Trương Uyển Du vừa tan việc liền trực tiếp đi đến Ân trạch.
Ân lão phu nhân đã sớm đứng ngồi không yên đợi Trương Uyển Du. Vừa nghe người bảo vệ báo rằng cô đến, Ân lão phu nhân vội vội vàng vàng tiến ra cử đón
người.
Gặp Trương Uyển Du trên tay xách mấy túi quà và thuốc bổ, Ân lão phu nhân lẩm bẩm nhắc
nhỏ:
“Người nhà với nhau, con về đây thì cần gì mua quà cáp, trong nhà có hết cả rồi!”
“Đây là khách hàng của con đem tặng”.
Trương Uyển Du khéo léo đáp.
“Người đầu, cầm mấy thứ cháu ấy mang đến vào trong”. Ân lão phu nhân dặn dò người làm trong nhà. “Vâng, thưa phu nhân!”. Người làm tiến tới, nhận đồ từ trong tay Trương Uyển Du Ân lão phu nhân quay sang hỏi quản gia Lãnh Dương ở bên cạnh: “Lão Dương, thiếu gia đã trở về chưa?
“Lão phu nhân, thiếu gia vừa gọi điện báo cậu ấy đang trên đường trở về”.
“Ừm, vậy liền để phòng bếp chuẩn bị bữa tối đi”.
“Vâng! Thư phu nhân!” Dương quản gia cung kính
Trong thời gian chờ đợi Ân Hàn Tín về, Ân lão phu nhân cùng Trương Uyển Du chơi cờ trong phòng khách.
Chơi được một lúc, Ân lão phu nhân không biết đã bao nhiêu lần đòi đi lại nước cỜ.
Ân lão phu nhân:
“Ai da, ta không nên đi nước này, lần này không tính, để ta đi lại.” Trương Uyển Du để trán không còn gì để nói.
Đang lúc Ân lão phu nhân muốn đi lại lần nữa thì Dương quản gia đi tới.
“Lão phu nhân”.
“Có chuyện gì vậy?”
Ân lão phu nhân đánh quân cờ xuống, cảm thấy hài lòng với nước đi lần này.
“Cố tiểu thư tới”. “Cô tiểu thư? Cô tiểu thư nào?”
Ân lão vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ không rời mắt hỏi lại.
“Cố tiểu thư chính là cô gái lần trước đã đưa người đến bệnh viện lúc người té xỉu đó ạ!”.
Dương quản gia nhắc nhở.
Ân lão phu nhân thoáng thất thần một lúc thì cũng nhớ lại:
“Thì ra là cô ấy, nhanh, nhanh mời Cố tiểu thư vào”