Bởi vì Lý Giai Giai mang mắt kính đen nên ánh sáng trong cửa hàng có hơi tối, lại thêm hình tượng của Trương Uyển Du so với sáu năm trước đã thay đổi rất nhiều nên căn bản Lý Giai Giai không nhận ra Trương Uyển Du.
Mà Hạ Thừa Luân căn bản chưa bao giờ nhìn thẳng vào Trương Uyển Du nên anh ta cũng không nhận ra Trương Uyển Du.. Lý Giai Giai vốn dĩ là người có tính ngang ngược, đã nhìn trúng thứ gì thì nhất định phải cướp được thứ đó vào trong tay. Huống hồ chi là bộ trang phục bản thân vừa nhìn đã muốn. Thân phận hiện giờ của cô ta không thích hợp để đi cưới trang phục cùng người khác. Nhìn thấy Trương Uyển Du đang muốn đi thử đồ thì đáy mắt của Lý Giai Giai lóe lên hận ý. Cô ta lắc cánh tay của Hạ Thừa Luân: “Anh Thừa Luân em thật sự rất thích bộ đồ kia” “Chỉ là một bộ đồ thôi mà” Hạ Thừa Luân không đồng ý với sự ngang bướng của Lý Giai Giai.
Lý Giai Giai cắn chặt răng: “Nhưng em thật sự rất thích. Nếu như anh giúp em có được bộ
đồ đó thì hạng mục của Nam Vịnh (South Bay*), em sẽ nghĩ cách thuyết phục ba em hợp tác với tập đoàn Kim Cương” South Bay: Một vịnh và bãi biển liền kề gần Hengchun ở huyện Pingtung, Đài Loan Ánh mắt của Hạ Thừa Luần lóe lên một tia sáng. Hạ Thừa Luân đi thẳng về phía trước. “Vị tiểu thư này, bộ đồ này có giá là sáu ngàn (tầm hơn 20 triệu VND), tôi đưa cô một vạn (khoảng 34 triệu VND) để nhường cho vị hôn phu của tôi!” Nói xong Hạ Thừa Luân liền lấy ra
ví tiền của mình.
VietWriter.vn
Ánh mắt của Trương Uyển Du lạnh nhạt nhìn ví tiền trong tay của Hạ Thừa Luân. “Một vạn?” Khóe miệng của Trương Uyển Du khẽ câu lên: “Quá ít rồi, mười vạn!” Nghe thấy người phụ nữ vừa mở miệng đã đòi mười vạn thì sắc mặt của Hạ Thừa Luân đột nhiên thay đổi. “Cô thật biết giở trò công phu sư tử ngoạm, bộ đồ này...” Trương Uyển Du lạnh nhạt cắt đứt lời anh ta: “Mười vạn, một đồng cũng không thể thiếu. Nếu không tôi không nhường!” Mày của Hạ Thừa Luân hơi nhướng lên.
Nhưng mà, rốt cuộc hạn mục Nam Vịnh* có thể thành công thì số tiền có thể kiếm thấp
nhất đã gấp trăm lần mười vạn này. Thừa Luân cắn răng nói: “Được, mười vạn thì mười vạn”
Hạ Thừa Luân chuyển khoảng cho Trương Uyển Du ngay tại chỗ. Sau đó Trưởng Uyển Du
rất vui vẻ nhường bộ đồ qua.
Nhưng mà, trước khi Trương Uyển Du giao bộ đồ cho họ đã động tay động chân một chút
lên bộ đồ đó. Các công ty truyền thông gần trung tâm thương mại đột nhiên nhận được thông tin, nói
rằng trung tâm thương mại sẽ có tin tức hot. Các công ty truyền thông ngửi được mùi tin bát
quái bèn vội vàng chạy đến gần trung tâm thương mại nằm vùng. Bởi vì Hạ Thừa Luân và Lý Giai Giai cả hai đều sợ thu hút sự chú ý của người khác, cấp dưới của Hạ Thừa Luân và người quản lí, trợ lí của Lý Giai Giai đều đã đợi ở bên ngoài trung tâm thương mại. Đợi khi bọn họ ra ngoài liền có người sẵn sàng đón họ. Đúng vào lúc này, một đám đông không biết từ đầu xuất hiện. “ Mau đến xem, đúng thật là Lý Giai Giai” Đám người đó lao về phía Lý Giai Giai.
“ Giai Giai, em là fan hâm mộ của chị.”
" Em yêu chị, Lý Giai Giai, em rất yêu thích bộ phim truyền hình chị đóng vai chính.
“ Tất cả tránh ra hết, Giai Giai là của tôi”
“ Giai Giai, Giai Giai, em yêu chị”.
Lý Giai Giai nhìn thấy nhiều người đột nhiên vây quanh mình, cả người choáng váng.
Ngay cả Hạ Thừa Luân cũng bị nhóm người kia đẩy sang một bên, người quản lý và trợ lí của Lý Giai Giai không có cách nào tiến lên phía trước. Lý Giai Giai lo lắng hét lớn: “ Người đầu rồi... mọi người tránh ra...a, mọi người đừng ép tôi... đừng kéo tóc tôi...a, tại của tôi, các người lũ khốn nạn tránh ra cho tôi!”
Sau một lúc, Lý Giai Giai toàn thân thảm hại.
Điều khiến Lý Giai Giai kinh ngạc hơn cả là quần áo trên người không biết bị ai đó xé đi lúc
nào, quần áo là loại vải tốt nhất nhưng lại bị xé ở giữa, những người hâm mộ đã xé quần áo
của cô ấy, làm quần áo của Lý Giai Giai bị kéo sang hai bên, trên người của Lý Giai Giai chỉ
còn lại nội y.