• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôi chao, cháu là một cô gái, tối thế này gọi xe không an toàn một chút nào, không được.”


Ân lão phu nhân quay đầu phân phó cho người hầu: “Lên lầu gọi thiếu gia xuống đây? Trương Uyển Dư: "." “Bà nội, không cần làm phiền anh hai đầu, cháu có thể tự mình trở về mà” Trương Uyển Dự


vội vàng cự tuyệt.


“Cái gì mà phiền phức với không phiền phức chứ, nó là anh trai của cháu, để nó đưa cháu về là chuyện nên làm”





Trương Uyển Dư: "..” Không lâu sau, Ân Hàn Tín liền từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một chùm chìa khóa Cuối cùng, Trương Uyển Dự vẫn phải ngồi trong xe của Ân Hàn Tín. Lúc Trương Uyển Dư đang ngồi ở ghế phó lái thắt dây an toàn thì An lão thái thái đứng ở bên ngoài cửa sổ cạnh ghế lái của Ân Hàn Tín dặt dò: “Hàn Tín, cháu nhất định phải nhìn


đến lúc em gái cháu đi vào trong cửa nhà, nghe có rõ hay không? Nếu như cháu để con bé


trước cổng tiểu khu rồi trở về, bà nhất định không tha thứ cho cháu”


“Cháu biết rồi” Ân lão phu nhân lại đến phía bên kia của Trương Uyển Dư, bà không thể không kéo tay của Trương Uyển Dư: “Lạc Lạc, sau khi về đến nhà rồi nhất định phải gọi điện thoại cho bà, biết


chưa hả?”


“Dạ, cháu biết rồi” Trương Uyển Dự nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy



VietWriter.vn



sự ấm áp.


Trên người của Ân lão phu nhân, Trương Uyển Dự tìm thấy được hình dáng của bà nội mình,


vẫn luôn quan tâm đến cô như vậy. Sau khi xe rời khỏi góc cua, Trương Uyển Dự mới thu lại tầm nhìn. Đợi đến lúc đến quốc lộ rồi, Trương Uyển Dự vội vàng nói: “Dừng xe, dừng xe, thả tôi ở đây là được rồi, để tự tôi gọi xe về nhà”


Dù sao cô cũng không quên thân phận của chính mình. Để một người mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc đưa một người không có mối quan hệ gì là cô về nhà thì thật sự quá


tạo nghiệp rồi.


Ân Hàn Tín không thèm nhìn cô một cái, cử trực tiếp lái xe đi thẳng về phía trước, không hề có chút ý định thắng xe lại. Trương Uyển Du: "..”. Thôi bỏ đi, anh ta đã muốn đưa về thì để anh ta đưa về vậy.


Vốn dĩ Trương Uyển Dư có hơi mệt mỏi nên dựa vào lưng ghế ngắm nhìn phong cảnh bên


ngoài cửa sổ. Nhìn, nhìn mãi đến lúc hai mắt không kìm được mà khép lại.


Nửa tiếng sau, Ân Hàn Tín lái chiếc Bentley Mulsanne màu đen đến tầng hầm bãi đỗ xe


trong tiểu khu Tân Đô, nơi Trương Uyển Dư đang sống. Trương Uyển Dư vẫn còn dựa lưng vào ghế ngủ sâu, cũng không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Ân Hàn Tín đỗ xe ổn định xong cũng chẳng hề vội vàng gọi Trương Uyển Dư. Đôi đồng tử đen kịt không thấy đáy cứ nhìn chăm chú về phía Trương Uyển Dư. Dưới đáy mắt bất chợt lướt qua một ngọn lửa.


Anh tháo lòng dây an toàn của xe ra. Một cánh tay của anh choàng ngang qua người Trương Uyển Dư, nâng tay đỡ lấy vai phải của cô, vừa thấp thỏm lại mang vẻ cường thể hướng về phía trên của cô.


Anh chầm chậm đưa đầu lại gần xuống, hơi thở lướt trên gương mặt của cô, gương mặt


dần dần tựa lại gần.


Cuối cùng, khi môi của anh chỉ còn cách môi của cô khoảng một cen-ti-mét thì dừng lại?


Môi của anh chỉ cần hơi động đậy một chút là có thể tiếp xúc với môi của cô.


Nhưng mà, anh lại chẳng hề tiếp tục hạ xuống nữa.


Không khí ái muội quanh quẩn tán loạn bên trong xe.


Trương Uyển Dư trong mộng cảm thấy được có gì đó hơi khác thường, đầu chân mày


không yên mà khẽ nhắn lại, lông mi khẽ động, chầm chậm mở ra đôi mắt của mình.


Đợi mắt cô hoàn toàn mở ra thì nhìn thấy tầng hầm để xe trong tiểu khu của mình bên


ngoài cửa sổ của xe.


Mà Ân Hàn Tín đang ngồi trên vị trí ghế lái của mình, dáng vẻ cùng nét mặt của anh vô


cùng trấn định. Thần sắc của cô vẫn còn chút mơ màng. Không biết có phải bản thân cô sinh ảo giác hay không, vừa nãy... cô cảm nhận được có hơi thở ở ngay bên cạnh mình. Hiện tại chóp mũi của cô dường như vẫn còn cảm nhận được hơi thở đang lượn lờ quanh quẩn bên mình.


“Tỉnh rồi?” Giọng nói của Ân Hàn Tín có hơi khàn.


Trương Uyển Du: "..” Trong phút chốc Trương Uyển Dự bỗng tỉnh táo hẳn.


“Vừa này sao anh không gọi tôi dậy?”


Gương mặt của Trương Uyển Dư tràn ngập sự ngại ngùng. Cô ấy vậy mà lại ngủ lịm đi ở trong xe của Ân Hàn Tín. “Tôi vừa mới đỗ xe!”. “Ờ!” Trương Uyển Dự tháo dây an toàn ra: “Ân tổng, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà”


Nói xong, cô mở cửa rồi xuống xe.


Đang chuẩn bị đưa mắt tiễn Ân Hàn Tín rời đi thì lại nhìn thấy Ấn Hàn Tín ngồi bên ghế lái


cũng mở cửa xe đi ra.


Sau đó khóa cửa xe chuẩn bị quay người rời đi. Thấy Trương Uyển Dư vẫn đứng như trời trồng ở chỗ cũ. Ân Hàn Tín: “Còn chưa đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK