đón.
"Thiếu gia!”
Lãnh Dương tiện tay đón lấy chiếc áo vest mà Ân Hàn Tín đưa cho. Ân Hàn Tín lạnh lùng buông ra hai chữ:
" Lão Phu nhân đâu ?”
"Đang ở trên phòng ngủ nghỉ ngơi” Lãnh Dương đáp. Ân Hàn Tín lập tức bước về phía thang máy, đôi chân dài của Ân Hàn Tín bước những bước rất lớn, Lãnh Dương phải đi nhanh vài bước để kịp theo sau Ân Hàn Tín. "Tình hình của phu nhân thế nào rồi ?” “Sau khi trở về vẫn tiếp tục hôn mê, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại” Hai người Ân Hàn Tín và Lãnh Dương bước vào thang máy liền thấy người làm khẩn trương chạy đến.
"Thiếu gia”
VietWriter.vn
"Thiếu gia, lão phu nhân vừa mới tỉnh lại, nhưng mà sau khi tỉnh lại liền muốn tìm Lạc Lạc
tiểu thư”
Ân Hàn Tín mặt khẽ biến sắc sau khi nghe những lời này. Em gái của Ân Hàn Tín - Ân Tình Tình, tên thường gọi là Lạc Lạc, trong một lần đi dã ngoại cùng lớp lúc cô mười tám tuổi, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị sát hại trong phòng ngủ tại khách sạn.
Sau đó mặc dù hung thủ đã đến đồn cảnh sát đầu thú và bị kết án tù chung thân thì người chết cũng chẳng thể sống lại.
Ân lão phu nhân cực kì yêu quý Ân Tình Tình, gia đình sợ bà không chấp nhận nổi sự thật này nên đã nói dối Ân lão phu nhân rằng Tình Tình đi nước ngoài du học.
Hai năm trước, trong một lần nghe được người hầu trong nhà nói chuyện Ân lão phu nhân tình cờ biết được sự thật, nhưng là bà không tin đó là sự thật. Từ đó đến giờ vẫn chưa từng chịu chấp nhận sự thật đau lòng này. Ân Hàn Tín không kịp nghĩ nhiều, anh bước nhanh đến phòng An lão phu nhân. Trong phòng, Ân lão phu nhân giận dữ đẩy người hầu ra. “Ngươi nói bậy bạ gì đó, Lạc Lạc của ta còn sống, ta vừa nhìn thấy nàng, các ngươi sao có
thể lừa gạt ta rằng Lạc Lạc sẽ không trở về cơ chứ, các người đều cút ra ngoài cho ta”
Vừa nhìn thấy Ấn Hàn Tín, Ân lão phu nhân lập tức đi tới trước mặt Ân Hàn Tín. “Hàn Tín, tốt quá con đến về rồi!”
Ân lão phu nhân nắm lấy cánh tay của Ân Hàn Tín, nhìn chằm chằm vào những người hầu phía sau tố cáo với anh:
“Bọn họ thật xấu xa, họ nói Lạc Lạc của chúng ta sẽ không trở về, Hàn Tín, con mau đến nói cho bọn họ biết, Lạc Lạc của chúng ta vẫn sống tốt, đúng không?” Ân Hàn Tín ôm nhẹ lão phu nhân vào lòng. “Đúng” Dứt lời, đôi mắt như chim ưng lạnh lùng của Ân Hàn Tín đảo qua đám người hầu, dọa từng
người một cúi đầu sợ hãi không dám lên tiếng.
Ân lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
“Lại nói, hôm nay ta tận mắt nhìn thấy Lạc Lạc mà, Lạc Lạc của ta, sao ta có thể nhận lầm
cơ chứ!”
“Bà nội, nghe nói hôm nay bà không dùng cơm trưa. Chúng ta đi ăn cơm trước” “Lạc Lạc ở đâu?”
"Ách, em ấy có việc khác không về nhà ăn cơm cùng bà nội được” Ân lão phu nhân trầm mặt: “Có chuyện gì quan trọng đến mức còn không có thời gian cùng ta ăn một bữa cơm? Con
gọi cho Lạc Lạc tới đây, nếu nó không tới, ta sẽ không ăn” Ân Hàn Tín: ".."
Ân lão phu nhân không chút lưu tình đẩy Ân Hàn Tín và tất cả những người hầu ra ngoài
Trạch phủ Ân gia: Thư phòng
Một giờ sau, trợ lý của Ân Hàn Tín - Minh Hy đứng bên ngoài và gõ cửa.
“Mời vào”.
Minh Hy mở cửa và đi vào