thon dài duỗi tới.
“ Để tôi!”
“ Không cần đầu, tôi bưng được mà!” Trương Uyển Du vội vàng nói.
“ Để tôi !” Hai chữ đơn giản nhưng không cho cự tuyệt. “Vậy cũng được, anh cẩn thận chút, cháo này vừa mới nấu xong, còn nóng đấy”.
Trương Uyển Du vừa dặn dò vừa đem cháo đưa cho Ân Hàn Tín. Cho dù chỉ bưng hai chén,
VietWriter.vn
nhưng mà xem ra Ân Hàn Tín như thể càng đẹp mắt hơn. Hơn nữa, cách ở chung theo kiểu mẫu của hai người, càng giống như vợ chồng hơn. Lắc đầu. Cô lại nghĩ cái gì thế không biết. Ân Hàn Tín là ai? Nhân vật đứng trên đỉnh của Kim tự tháp, cùng với cô chỉ là hai đường thẳng song song, nếu như không phải là vì Ân lão phu nhân,
giữa hai người bọn họ, căn bản sẽ không có cơ hội gặp nhau. Chỉ cần bệnh của Ân lão phu
nhân chuyển biến tốt đẹp, hai người bọn họ cũng nên trở lại với cuộc sống của chính mình
thôi.
-
Lúc hai người Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du dọn bữa sáng ra, Ân lão phu nhân cũng vừa
kịp thay xong quần áo đi ra từ trong phòng ngủ. “Thơm quá, Lạc Lạc , cháu nấu bữa sáng à?” Ân lão phu nhân nhìn thấy đồ ăn, hai mắt liền sáng lên. Bà vừa mới cầm đũa lên. " Bà nội, bà còn chưa rửa mặt đó, không đi rửa mặt thì không thể ăn cơm đâu !” Trương Uyển Du nhắc nhở bà. Cháu gái ruột nhà mình nấu bữa sáng, đẹp mắt quá đi, làm Ân lão phu nhân cũng không bỏ qua được. “Ta nếm thử trước đã !” Trương Uyển Du nhíu mày, trực tiếp lấy đi đĩa trứng chiên. Nói ra năm chữ như đinh đóng
cột: * Đi rửa mặt trước đã !”
Ân lão phu nhân nhìn chằm chằm trứng chiên trong tay Trương Uyển Dư, sau đó xoay người đi vào phòng vệ sinh. Mấy năm nay, tính cách của Ân lão phu nhân càng lúc càng
bướng bỉnh, người bình thường sẽ không nói được bà ấy, chỉ có ở trước mặt Trương Uyển Du,
An lão phu nhân mới ngoan ngoãn như chuột trước mặt mèo. Nhìn dáng vẻ của bà nội sợ
hãi Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín nhếch môi mỉm cười. Ân lão phu nhân vội vàng rửa mặt, rồi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Tay nghề của Trương Uyển Du có thể sánh ngang với đầu bếp của quán rượu năm sao. Hai người Ân lão phu nhân và Ân Hàn Tín đều ăn rất ngon miệng. Vốn là, Trương Uyển Du còn lo lắng hai người Ân lão phu nhân Và Ân Hàn Tín ăn không quen bữa sáng của mình làm. Đến khi bữa ăn sáng kết thúc, đĩa và chén của hai người đều thấy được đáy, lo ngại của cô mới được xua tan đi.
Sau khi ăn uống no đủ, hai người Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín đều phải đi làm, Ân lão phu nhân thì phải quay về Ân trạch, nhưng mà, Ân lão phu nhân liên tục dặn Ân Hàn Tín phải đưa Trương Uyển Du đến nơi làm việc, cho nên... Cô đành phải đi nhờ xe của Ân Hàn Tín. Ân Hàn Tín ngồi ở bên cạnh Trương Uyển Du, Trong tay cầm điện thoại di động gọi điện, Mà Trương Uyển Du cũng cầm điện thoại di động lướt tin tức hôm nay. Trương Uyển Du đang
lướt tin tức, wechat vang lên một tiếng “Đing”
Cô mở wechat ra.
Chú thích người liên lạc " Tiểu Tương Tư gửi đến một tin nhắn.
Cô tiện tay mở tin ra, trong nháy mắt, trên màn ảnh xuất hiện một bức tranh mô phỏng kết
cấu bộ phận cơ thể của nam giới. Trương Uyển Du:”..”. Mịa nó, trong lòng có âm thầm mắng Một tiếng, vội vã ấn tắt màn hình điện thoại. Thật là nỗi nhục từ trên trời đổ xuống đầu cô mà.
Sợ Ân Hàn Tín hiểu nhầm bản thân có đam mê không lành mạnh, có nhịn không được giải thích Một tiếng: “Cái...cái kia, bức hình vừa nãy, là do bạn tôi đùa ác.” “Ừm.”
Ừm? Ừm là ý gì chứ? Cô còn muốn giải thích thêm nữa nhưng lại cảm thấy càng giải thích thì càng thêm bôi đen mình. Nghĩ lại thì mối quan hệ sau ba tháng giữa cô và Ân Hàn Tín sẽ anh đi đường anh tôi đi đường tôi nên hà tất chi cô phải để ý đến suy nghĩ của Ân Hàn Tín về mình chứ?