Uyển Dư.
Gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức, cả hai người đều tập trung tinh lực vào bàn cờ,
không để ý đến những thứ xung quanh. tất nhiên họ cũng không nhận ra Ân Hàn Tín vừa mới bước vào. Ân lão phu nhân cũng mải mê chú ý đến ván cờ nên cũng suýt không nhận ra cháu trai mình đã trở về.
Phát hiện Ân Hàn Tín đang trong phòng, Ân lão phu nhân vẻ mặt vui mừng định mở miệng thì Ân Hàn Tín ngăn lại. Anh giơ ngón tay giữa môi, ý bảo giữ im lặng. Ân lão phu nhân hiểu ý
gật đầu.
Hai người liền cùng nhau chú ý đến trận cờ bất phân thắng bại của Trương Uyển Du và Cổ
Thư. Trương Uyển Du sắc mặt nhàn nhã, Cố Thư thì thỉnh thoảng cầm quân cờ, chống cằm suy
nghĩ.
Nước cờ đang trong hồi gay cấn. Sau khi Trương Uyển Du đặt xuống một quân cờ, Cố Thư
đang nghĩ ngợi bước tiếp theo. Nhưng khi nhìn kĩ lại bàn cờ, cô bỗng thở dài một cái,
VietWriter.vn
Cô nhìn Trương Uyển Du ở đối diện với vẻ mặt mệt mỏi:
“Lạc Lạc, cô thật sự đánh cờ rất giỏi, tôi thua rồi!”
Trương Uyển Du mỉm cười:
“Cố tiểu thư nhường rồi”.
Cố Thư có chút xấu hổ. Đúng là lúc bắt đầu cô có cố ý nhường, nhưng về sau thì thực sự là
cô đã dốc toàn lực. Khi ánh mắt Cổ Thư rơi vào sau lưng Trương Uyển Dư, sắc mặt vui mừng gọi: “Ân tổng, anh đã trở về?”
Trương Uyển Du ngạc nhiên quay đầu lại, quả nhiên liền nhìn thấy Ân Hàn Tín đang đứng
sau lưng mình. Hình như người vừa mới bị cô đã giành mất thắng lợi có thể là vợ tương lai của Ân Hàn Tín,
chẳng biết tương lại có vì vậy mà khiến Ân Hàn Tín ghi thù cô không nữa.
Sớm biết trước thì vừa nãy cô đã nể mặt mà nhẹ tay rồi. Nhưng mà ai ngờ kỹ thuật của Cố Thư này lại gà (tệ) như vậy, cô không giữ chắc tay... không cẩn thận thắng mất rồi. Nếu như để Cố Thư biết được trong lòng cô đang mắng cô ấy kỹ thuật gà thì sợ rằng Cố
Thư sẽ hộc máu hôn mê tại chổ.
Khi Ân Hàn Tín quay lại, đương nhiên Trương Uyển Dự vội vã nhường chỗ để người ta tranh
thủ tạo cơ hội với nhau.
“Cố tiểu thư, tôi có hơi mệt rồi, không thì để anh tôi chơi với cô nhé!”
Cố Thư như mở cờ trong bụng liền vô cùng vui mừng. “Có thể Trương Uyển Dư như không thể chờ đợi được mà nhanh chóng đứng dậy. Ân Hàn Tín lạnh nhạt nhìn về phía Trương Uyển Du. Sau đó ngồi xuống. Ván thứ nhất, bởi vì Cổ Thư chỉ lo ngắm nhìn Ân Hàn Tín nên không để tâm vào ván cờ
khiến cho Cổ Thư thua mất.
Ván thứ hai, Cổ Thư phát hiện kỹ thuật chơi cờ của Ân Hàn Tín vô cùng tinh xảo liền mau
chóng hoàn hồn. Nhưng vẫn thất bại nhanh chóng.
Cố Thư bị Ân Hàn Tín giết chết ba ván liên tiếp khiến cho sắc mặt cô ấy có hơi trở nên trắng bạch.
Hôm nay ở nhà họ Ân thua liên tiếp bốn ván cờ, người thua Cổ Thư có chút hoài nghi về kỹ
thuật chơi cờ của bản thân mình.
Ân Hàn Tín hạ thủ không chút kiêng dè làm cho Trương Uyển Dư có hơi thương xót với Cố Thư. Trong lòng lặng lẽ oán trách tên Ân Hàn Tín kia, anh ta thật quá mức không biết thương
hoa tiếc ngọc rồi, cũng không nhường cho con gái người ta một chút. Khó trách đến tận bây
giờ vẫn chưa có bạn gái.
Vào đúng lúc này, người hầu trong nhà đi đến: “Lão phu nhân, thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị
xong rồi.” Ân lão phu nhân mở miệng nói: “Mau đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm.
Trong quá trình dùng cơm, thỉnh thoảng Cổ Thư sẽ gắp thức ăn cho Trương Uyển D khiến cho Trương Uyển Dư được cưng chiều đâm ra hoảng sợ.
Trương Uyển Dự biết Cố Thứ như vậy là vì xem cô là em gái của Ân Hàn Tín, cho nên mới có
thể ân cần với cô như vậy.
Sau bữa cơm, Cổ Thư thân thiết nhìn về phía Trương Uyển Dự
“lạc Lạc, vừa nãy nghe lão phu nhân nói bây giờ cô đang làm việc ở văn phòng luật sư phải không?”
“Đúng”
“Không biết là văn phòng luật sư của công ty nào?” “À, là văn phòng luật sư Hoàng Long!” 7
Cố Thư lập tử nói: “Vừa hay tôi nghe ba tôi nói công ty của chúng tôi đang tính đổi luật sư cố vấn”
Ân lão phu nhân: "công ty của ba cháu có thể đến tìm văn phòng luật sư của Lạc Lạc nhà
chúng ta”