Cô nhìn qua dãy số hiển thị trên điện thoại, không khỏi nhức đầu một trận.
Là An lão phu nhân gọi tới.
Hai ngày qua, vì những gì Ân Hàn Tín đã làm đêm đó với cô, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng đến mức không liên lạc với bà. “Alo, bà nội.”
“Lạc Lạc à, sao hai hôm nay cháu không gọi điện về?”
Trương Uyển Du chột dạ một hồi. Cô bèn nói dối: “Hai ngày nay, cháu bận việc nên cháu quên mất.” “Bà còn tưởng rằng cháu xảy ra chuyện gì, cứ lo lắng suốt từ tối hôm qua đến giờ” Nghe An lão phu nhân nói như thế, Trương Uyển Du hơi áy náy.
“Bà nội, cháu không sao đâu, bà yên tâm đi.”
“Vậy thì được rồi, cháu đang ở đâu?”
VietWriter.vn
“Trên đường cùng thân chủ đến tòa án, hôm nay mở phiên tòa.”
D
Ân lão phu nhân: “Vậy tối nay cháu có rảnh không? Về nhà ăn cơm nhé? Lần trước cháu ở nhà làm các Squirrel rất ngon. Sáng nay, bà đã sai người giúp việc đi mua cá”. “Sau khi mở phiên tòa, buổi tối còn xử lý tài liệu, có thể sẽ rất muộn nên cháu không về được ạ” Giọng điệu của Ân lão phu nhân có chút buồn bã: “Vậy được rồi” “Bà nội ơi, sắp mở phiên tòa rồi, giờ cháu phải xem tài liệu. Chờ cháu rời khỏi tòa án rồi cháu sẽ gọi lại cho bà nhé”
“Được, cháu cứ làm đi. Nhưng mà lúc bận rộn cũng phải chú ý đến sức khỏe và ăn cơm đúng giờ”
“Dạ, cháu nhớ rồi.” Kết thúc cuộc gọi với Ân lão phu nhân, Trương Uyển Du cảm thấy lo lắng trong lòng.
Chợt, di động cô lại vang lên. Nhìn thấy dãy số trên điện thoại, Trương Uyển Du nhíu chặt mày. Tại sao Ân Hàn Tín lại gọi đến nhỉ?
Trực giác mách cô rằng cô không nên nghe, chỉ có điều...
Loay hoay một hồi, khi điện thoại sắp ngắt thì Trương Uyển Du mới nhấn nút trả
lời...
“Alo..”
Giọng nói trầm thấp của Ân Hàn Tín từ bên kia vọng tới.
"Ân tổng”
Trương Uyển Du vội vã lên tiếng: “Không biết anh có việc gì không?” “Cô Trương đang bận?” “Ồ, hôm nay mở phiên tòa. Tôi đang trên đường đến tòa án” “Thì ra là như thế, với năng lực của cô Trương tôi tin cô sẽ thắng kiện” Trái tim của Trương Uyển Du khẽ dao động. Kể từ khi cô nhận vụ án này đến nay, tất cả mọi người đều đặt câu hỏi với cô và bí mật đặt cược rằng cô sẽ thất bại trong phiên tòa này. Ân Hàn Tín là người đầu tiên nói rằng cô sẽ thắng kiện. Trương Uyển Du khóe môi bất giác không tự chủ mà cong lên: “Cảm ơn”.
“Không cần khách sáo” “Đúng rồi, Ân tổng gọi điện thoại tới có chuyện gì không?” “Hôm qua, bà nội bị ngã nên chân bà bị thương rồi.” “Cái gì?”
Trương Uyển Du kinh ngạc hỏi: “Sao bà lại bị ngã? Bà không sao chứ?” Ân lão phu nhân đã hơn 70 tuổi rồi, nếu như ngã ở cái tuổi này thì không thể coi
thường được.
“Không có gì đáng ngại nhưng cần phải kiểm tra kỹ hơn, thế nhưng bà không nghe
tôi khuyên”
Trương Uyển Du gật đầu: “Ok tôi biết rồi, tôi lập tức gọi điện thoại cho bà nội”.
Ân Hàn Tín nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc và uyển chuyển, chắc anh không còn nhớ rõ chuyện đêm đó rồi.
Chờ cúp điện thoại của Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du vội vàng gọi điện cho Ân lão phu nhân khuyên Ân lão phu nhân nên đi kiểm tra sức khỏe.
Bên ngoài tòa án, Trương Uyển Du và Triệu Tấn An gần như tới cùng một lúc. Có không ít truyền thông tập trung bên ngoài tòa án, vừa thấy Triệu Tấn An xuống xe, những ký giả kia giống như ong ngửi thấy mật, toàn bộ đều bu đến như ong vỡ tổ. “Hôm nay là phiên tòa thứ hai, tổng giám đốc Triệu có nắm chắc không?” “Tập đoàn Kim Cương đã tuyên bố rằng, nếu như lần này sau khi công ty các vị thua kiện sẽ bắt đầu tiến hành các trình tự tư pháp có liên quan, đưa đơn khởi kiện công
ty các vị tội vu khống. Xin tổng giám đốc Triệu hãy phát biểu cách nhìn về vấn đề
này.” Sắc mặt của Triệu Tấn An đã sớm xanh mét. Vốn dĩ anh ta còn nắm chắc sẽ giành được một số quyền lợi... Nhưng mà...Bây giờ, đã đổi một luật sư mới, chỉ sợ... Trương Uyển Du mỉm cười chắn ở trước mặt Triệu Tấn An “Các bạn phóng viên, kết quả như thế nào, chờ sau khi phiên tòa kết thúc các bạn sẽ biết rõ thôi.”