Lục Tinh Hàn, người sẽ chết nếu không được làm nũng, hoàn toàn không nhúc nhích dù chỉ một chút. Lâm Tri Vi không chịu được nữa nên cô đẩy đẩy cậu ra: "Đừng làm loạn nữa, về lại chỗ ngồi của em đi!"
Lục Tinh Hàn vội vàng đưa ra một lý do thuyết phục: "Thật sự là có chuyện mà. Trước lúc lên máy bay, giáo viên chủ nhiệm đã gọi cho em..."
Lời còn chưa nói hết, cô tiếp viên hàng không đã đến nhắc nhở: "Chào cô, mong cô đừng đứng ở giữa lối đi."
Hà Vãn khổ không nói nên lời.
Khi Lâm Tri Vi nghe nói là chuyện ở trong trường học, cô đặc biệt chú ý đến, nên đành bất lực nhìn Hà Vãn rồi chắp hai tay trước ngực, đôi mắt cô uốn cong nhìn giống như biểu tượng cảm xúc của những icon dễ thương trên Internet.
Trong lòng Hà Vãn tràn ngập hai chữ "Đm", vậy mà hai người lại cùng nhau làm nũng, định giết người à?
Cô ấy chỉ thẳng tay về phía Lục Tinh Hàn, miễn cưỡng bước đến chỗ ngồi của cậu.
"Nói đi, cô Triệu cô ấy..."
"Tri Vi, chị chưa thắt dây an toàn." Lục Tinh Hàn đột nhiên nghiêng người về phía trước, cánh tay của cậu đưa qua trước ngực Lâm Tri Vi, những ngón tay trắng nõn hiện rõ các khớp xương kéo dây đai hai bên, khóa kim loại được đóng lại, cậu kéo nhẹ: "Như vậy có chặt quá không?"
Hơi thở dễ chịu và nhiệt độ trên người cậu gần trong gang tấc, giọng nói trầm thấp có pha lẫn từ tính giữa thiếu niên và người trưởng thành, giữa sự trong trẻo và khàn đục, lời nói của cậu giống như ma chú khoan sâu vào đáy lòng cô.
Lâm Tri Vi vô thức nắm lấy dây an toàn: "Cũng được, để chị tự điều chỉnh."
Xem ra là dây hơi chặt, Lục Tinh Hàn lập tức buông lỏng, hai mắt sâu thẳm của cậu dưới vành mũ dịu dàng nhìn cô không chớp: "Về sau những việc nhỏ như vậy cứ để em làm thay chị."
Hơi thở của cậu vô tình lướt qua vành tai của Lâm Tri Vi khiến cô ngứa ngáy không thể giải thích được, vừa lúc máy bay bắt đầu cất cánh, một chút chấn động nhẹ khiến cô lắc lư, đưa không khí này trở lại bình thường: "Rốt cuộc cô Triệu đã nói gì, có phải là lại giục em trở về đi học không?"
Việc học ở lớp mười hai rất vội, ngày nghỉ của học sinh chỉ có một tuần trước và sau Tết Âm lịch, thời gian còn lại đều dành cho các bài kiểm tra và học thêm. Hơn nữa lớp 12/6 của Lục Tinh Hàn là một lớp bình thường nên không có thí sinh nghệ thuật, cậu là người duy nhất và luôn rất đặc biệt nhưng không được hoà đồng lắm.
Chỉ là cô không biết rằng, nhóc con Lục Tinh Hàn vẫn luôn là người đặc biệt nhất trong lớp, thậm chí là nhất trường.
Lục Tinh Hàn cười tủm tỉm: "Không phải, cô Triệu đã giúp đỡ em rất nhiều, cô ấy nói là đã giúp em sửa lại bài thi và trọng điểm, chờ sau khi xong việc em sẽ quay lại lớp học bù luôn. Ngoài ra, trận đấu bóng rổ của trường trung học phổ thông ở thành phố năm nay sắp bắt đầu nên ban lãnh đạo trường đều hi vọng em trở về thi đấu để giành lấy vinh quang cho trường."
Lâm Tri Vi suýt nữa quên mất, cậu nhóc này vẫn là cầu thủ chủ lực số một trong đội bóng rổ của trường.
"Em có thời gian à?"
Lục Tinh Hàn gật đầu: "Em đã hỏi anh Viên rồi. Sau khi tập đầu tiên của chương trình giải trí kết thúc ghi hình, công chúng chưa quen mặt bọn em nên có thể nghỉ ngơi vài ngày để trở lại trường học củng cố lại kiến thức, công ty cũng rất sợ bọn em sẽ trượt kỳ thi tuyển sinh đại học."
Ba người trong nhóm nhạc nam, tất cả đều là các thí sinh đang chờ thi.
Lâm Tri Vi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Lục Tinh Hàn lại lập tức nói: "Chúng ta cùng nhau trở về đi, nếu chị xem em thi đấu thì em có thể sẽ chơi tốt hơn."
"Chị sợ là không thể..."
Mới nói được nửa câu, mặt của Lục Tinh Hàn đã trở nên căng thẳng, trong ánh mắt cậu ẩn chứa một tia buồn bã, cậu mím môi, thất vọng đến mức khiến người ta không nỡ từ chối: "Tri Vi, nếu chị không ở đó em rất sợ, coi như là chị thương hại em đi."
Biểu cảm này của cậu đâm thẳng vào trái tim cô.
Lâm Tri Vi không kiềm chế được đành thấp giọng xuống: "Vậy thì… Đợi đến lúc đó tính tiếp."
Ba giờ sau, máy bay hạ cánh an toàn.
Cuối đông đầu xuân, phương Bắc vẫn còn rét đậm, mà ở miền Nam đã phảng phất mùi hoa xuân, không khí bên ngoài khoang máy bay vẫn còn đọng lại một chút hơi lạnh bao bọc trong cái ẩm ướt sau cơn mưa phùn.
Từ sân bay đến thành phố mất gần hai tiếng chạy xe, họ vất vả lắm mới đến nơi vậy mà lại nhận được thông báo rằng phải tiếp tục lái xe đi về phía trước. Địa điểm quay chính thức là một thị trấn nhỏ ở thành phố bên cạnh, nằm ở rìa ngoài khu vực có phong cảnh tự nhiên, nghe nói là rất đẹp. Nơi phong thủy bảo địa này là do tổ chương trình và các tổ của chương trình giải trí cùng loại giành được.
Trên đường đi, đôi mắt của Lâm Tri Vi dần dần đóng lại, mơ màng sắp ngủ cho đến khi chiếc xe phanh lại, rung lắc khiến cô tỉnh dậy.
Phía trước chiếc kính chắn gió là cả một thế giới hoàn toàn khác.
Vị trí nơi các cô đang dừng lại giống như cổng lớn của một địa danh nào đó, khắp nơi để đầy xe việt dã do các nhà tài trợ cung cấp và xe cá nhân của nhiều nhóm khác. Trong biển xe, liên tục bóng người di chuyển, các loại thiết bị quay phim chụp ảnh liên tục xuất hiện. Nhìn ra hướng xa xa thì thấy những ngọn đồi đang nhấp nhô, nước chảy róc rách đan xen với những ngôi nhà cao thấp của người dân.
Hà Vãn háo hức ngồi trong xe, rồi mở cửa nhảy xuống: "Đúng là một chỗ tốt!"
Lâm Tri Vi cũng rất có tinh thần, cô vừa định bước chân xuống thì bụng đột nhiên co thắt lại, đau đến mức cô phải dùng sức ấn xuống sau đó dừng lại cúi người xuống vài giây mới đỡ hơn.
Cô khẽ cắn môi và âm thầm lo lắng, đây là dấu hiệu cô sắp tới tháng.
Thời gian gần đây cô bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán nên hoàn toàn quên mất chuyện này. Mặc dù cô có mang đầy đủ đồ dùng sinh hoạt thiết yếu hàng ngày nhưng lần nào bà dì đến là cô cũng phản ứng mãnh liệt. Lần này cô lại còn đi đến một môi trường xa lạ nên có lẽ sẽ rất khó chịu.
Hà Vãn ngắm chuẩn xem xe của nhóm nhạc nam đỗ đó cách bao xa, nhóc con Lục Tinh Hàn không thể đến ngay, tranh thủ thời gian gọi: "Tri Vi, sao chị lại không xuống xe?"
Cô ấy không hề ghét Lục Tinh Hàn nhưng do đã từng bị tổn thương bởi loại tình cảm chị em nên biết rất rõ cảm giác trái tim bị tan vỡ, rất sợ rằng tính nhu nhược của Lâm Tri Vi sẽ khiến cô giẫm lên vết xe đổ tương tự. Thay vì để sau này phải hối hận thì cô ấy thà làm người xấu, sớm ngăn chặn việc này còn hơn.
Không còn cách nào khác, chỉ số nguy hiểm của Lục Tinh Hàn quá cao. Những cậu trai như cậu càng lớn lên cành có sức mê hoặc phụ nữ. Bây giờ Lâm Tri Vi chưa có cảm giác gì nhưng sau này thì khó mà nói trước được.
Đợi cho đến khi cơn đau qua đi, Lâm Tri Vi mới tô lại một chút son môi để sắc mặt tươi tắn hơn, sau đó bước xuống xe như bình thường. Cô nhìn đồng hồ, thấy rằng đã hơn hai giờ chiều, qua thời gian ăn trưa rồi, còn bữa sáng thì cũng đã ăn từ sáng sớm.
Hà Vãn cũng cảm thấy đói bụng, cô ấy đi xuống hỏi các đồng nghiệp: "Ai là người phụ trách đặt cơm?"
Trong thời gian quay chương trình, tổ chương trình chương trình sẽ bố trí chỗ ở nhưng việc ăn uống thì tạm thời mỗi người tự giải quyết. Hiện giờ cho dù đó là ở thị trấn hay trong khu dân cư trước mặt thì đều có dịch vụ đặt và giao đồ ăn với số lượng lớn.
Studio của các cô không muốn làm phiền công ty giải trí Tinh Hỏa nên nói rằng họ sẽ tự túc. Trước khi rời đi, vì Lâm Tri Vi quá bận nên không có thời gian để hỏi, vì vậy việc này được giao cho các đồng nghiệp khác trong đội.
Hà Vãn hỏi lại một lần nữa. Cậu thanh niên vừa bước xuống xe lúc nãy vội vàng chạy tới, trên tay cầm chiếc điện thoại, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt: "Hình như đã xảy ra sự cố..."
Mọi người nghe xong đều xúm lại xung quanh cậu ta, mồm năm miệng mười hỏi thăm, Lâm Tri Vi nói: "Đừng hoảng hốt, tình huống như thế nào?"
Cậu thanh niên này là người hoạt bát nhất trong đội. Cậu ta không cẩn thận lắm nhưng rất nhiệt tình làm việc vặt, những việc vặt nhỏ linh tinh cậu ta đều thích ôm vào mình.
Cậu ta lo lắng đến mức lời nói không rõ ràng: "Khi tôi báo cáo ngân sách với sếp, sếp nói rằng việc hậu cần của các kỳ trước đều do cô gái mới tới phụ trách nên yêu cầu tôi trao đổi với cô ta. Rõ ràng là chúng tôi đã thống nhất buổi trưa hôm nay sẽ giao cơm đến, nhưng vừa rồi tôi đi xác nhận thì cô ta lại nói là không cẩn thận đặt nhầm thời gian."
Lâm Tri Vi nhíu mày: "Nhầm đến mức nào?"
Cậu ta tức giận, nói: "Cô ta điền sai ngày, đặt muộn hơn một ngày, nên là từ trưa mai mới bắt đầu đặt."
Tất cả các thành viên trong đội nhao nhao cả lên, họ vất vả chạy tới vậy mà phải chịu đói cả ngày sao? Những lời than phiền vang lên hết đợt này đến đợt khác, xen lẫn với những câu trách móc cô gái kia.
Hà Vãn nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tôi đã nói cô ta nhất định không làm được chuyện gì tốt, dựa vào việc có người chống lưng, mới vào đã tác oai tác quái, giao việc thì làm hỏng nhiều, khiến cả phòng làm việc hỗn loạn cả lên."
Lâm Tri Vi lấy tay đè lên bụng, bình tĩnh ngắt lời cô ấy: "Bây giờ giải quyết vấn đề trước." Sau đó cô hỏi: "Bây giờ đặt lại còn kịp không?"
Cậu ta lắc đầu: "Vừa rồi tôi đã đi một vòng lớn hỏi, phải đặt trước ít nhất mười hai tiếng."
Không còn cách nào nữa rồi, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
Lâm Tri Vi giơ tay che ánh nắng mặt trời buổi chiều, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại, cô chỉ về phía có một ngã rẽ cách đó không xa: "Ở đằng kia hình như có một cửa hàng tiện lợi, chúng ta qua đó xem sao."
Cậu thanh niên ý thức được sự cố này có một phần trách nhiệm của mình nên xung phong nhận chạy về phía đó: "Tôi sẽ đi."
Sau năm phút, cậu ta chạy hồng hộc về, tay chống vào đầu gối, nói: "Chỉ có bánh mì, bánh quy và sữa bò có thể làm món chính được thôi."
Lâm Tri Vi ngạc nhiên, hỏi: "Ngay cả mì gói cũng không có sao?"
Cậu ta buồn bã thở dài: "Có cũng vô dụng, gần đây không có nước sôi, muốn có phải vào xin của các hộ dân."
Khoảng cách quá xa, bọn họ lại không quen đường xá, thời gian gấp rút nên căn bản là không thể.
Đang nói chuyện thì từ xa có tiếng ồn vang lên. Mấy chiếc xe của công ty giải trí Tinh Hỏa đều đến đủ, cơm hộp được giao đến, bên cạnh còn có một chiếc lều che nắng dùng để nghỉ ngơi tạm thời. Trong lều có rất nhiều bàn ghế đơn giản giống như trong nhà ăn, có người nhận cơm rồi cùng nhau đi về phía đó.
Trong đám đông, hình như Lục Tinh Hàn thoáng nhìn về phía cô.
Lâm Tri Vi không muốn để lộ vấn đề khiến công ty giải trí Tinh Hỏa lo lắng. Vì vậy, cô thu lại ánh mắt của mình và nhanh chóng quyết định: "Đi mua bánh mì và sữa bò rồi tìm một nơi để giải quyết bữa trưa trước đã."
Vị trí của các cô ở không phải là danh lam thắng cảnh thực sự, những người tới đây ngoại trừ đoàn làm chương trình giải trí cũng chỉ có đoàn làm phim. Về cơ bản, các loại đồ cá nhân đều do họ tự mang đi, ít khi mua đồ nên cửa hàng tiện lợi này cũng không nhập nhiều loại hàng lắm, chỉ có một ít lương khô đã bị mọi người vơ vét hết sạch.
Khi cậu ta xách túi đi ra, Lâm Tri Vi ngó nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa có một vài chiếc bàn trống, vừa đủ cho các cô dùng.
Vừa ngồi xuống ghế, cô đã bị cái ghế lạnh băng làm cho dạ dày co lại. Cô vội vàng đứng dậy cầm lấy bánh mì và một hộp sữa rồi nói: "Mọi người ăn trước đi, tôi nhìn thấy một người bạn ở đằng kia, tôi qua chào hỏi một chút."
Mọi người gật đầu, không ai nhận ra sắc mặt của cô không tốt.
Lâm Tri Vi hít thở sâu vài cái rồi rời khỏi đám đông, sau đó rẽ sang phía sau tấm bảng quảng cáo khổng lồ. Cô cúi người chịu đựng một lúc rồi mới chậm rãi xé gói bánh mì ra.
Cô quá tập trung nên hoàn toàn không nhận ra có ánh mắt vẫn luôn theo sau mình.
Lục Tinh Hàn nhìn thấy người trong đội stylist vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, sau đó Lâm Tri Vi lại trốn đi, nên cậu đoán rằng bữa trưa của họ đã xảy ra vấn đề, hơn nữa hình như cô không được khỏe.
Cậu không còn tâm trạng để nghe Dung Thụy nói nhảm nữa, bước nhanh đi theo phía sau cô.
Dung Thụy tò mò đuổi theo sau, hỏi: "Anh, anh đi đâu vậy?"
Lục Tinh Hàn lạnh lùng đáp: "Quản ít thôi!"
Dung Thụy đau lòng nói: "Hỏi chút thì sao? Anh không ăn nữa à? Hộp cơm này rất ngon mà."
Đúng là rất ngon.
Lục Tinh Hàn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó nên quay người lại, dùng ngón tay mở nắp hộp cơm trên tay Dung Thụy ra. Cơm ở bên trong trắng tinh, phủ lên trên một món thịt một món rau rất hấp dẫn, còn có thêm đùi gà kho tàu.
Lông mi của cậu cụp xuống, môi mím nhẹ, nghiêm túc đến mức khiến Dung Thụy sợ hãi không dám phản kháng.
"Anh… Anh đang làm gì vậy?"
Lục Tinh Hàn cũng mở phần của mình, lấy đũa ra rồi di chuyển thật nhanh. Cậu gắp tất cả thịt và chân gà trong hộp cơm của Dung Thụy vào của mình, sau đó đóng nắp lại xoay người bỏ đi.
Cậu để lại Dung Thụy trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn hộp cơm thê thảm của mình. Sau đó nhìn bóng lưng anh càng ngày càng xa dần, cậu ta sắp khóc tiếng chó rồi.