Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm vào khối hình chữ nhật tối đen trước mặt, trên màn hình mơ hồ phản chiếu bóng cô trên đó, mái tóc dài buông nhẹ, đôi mắt mở to, môi hơi hé mở, trong lòng tràn đầy hoảng sợ và sững sờ.
Sau một lúc lúc lâu cô mới lấy lại được tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn, Lục Tinh Hàn đã khuất trong đám người, nhìn góc nào cũng không thấy, cảnh tượng vừa rồi giống như ảo ảnh, vừa rõ ràng vừa mơ hồ.
Ngủ đến choáng luôn rồi…
Cô nhéo thật mạnh vào giữa hai lông mày, nhéo đến mức đỏ ửng rồi mới buông ra. Sau đó cô lại bấm điện thoại lần nữa.
Người gửi chỉ đơn giản là hai chữ, Tần Nhiên.
Cái tên này đã từng rất quen thuộc, nhưng dù sao cũng đã hai năm không liên lạc, từ lâu đã trở nên lạ lẫm xa cách, thành cát bụi trong ký ức.
Ấn tượng của Lâm Tri Vi về Tần Nhiên, ngoài sự theo đuổi dịu dàng hồi học đại học, thì lần duy nhất anh ta mất bình tĩnh là trước khi ra nước ngoài. Vào chạng vạng tối giông bão hôm đó, anh ta chạy đến trước cửa studio của cô, chiếc ô bị gió lớn thổi xốc lên bay đi xa, bộ vest trên người ướt sũng nước mưa, mái tóc ngắn nhếch nhác dán ngang trán, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, hỏi cô: “Em có thể giữ anh lại hay không?”
Khác xa với hình ảnh lịch lãm, sang trọng trước đây của anh ta.
Cô giật mình, vừa đúng giờ tan làm, tất cả đồng nghiệp trong phòng thu đều tụ tập phía sau chỉ trỏ đầy phấn khích, cuối cùng vẫn là Hà Vãn đẩy đẩy cô: “Đi nói chuyện chút đi, khó được ai vừa đẹp trai vừa thâm tình lắm.”
Lâm Tri Vi lúc đó mới biết được, Tần Nhiên đối với cô, không phải chỉ là tùy tiện theo đuổi.
“Chỉ cần em muốn giữ anh lại.” Nước mưa chảy dài trên mặt Tần Nhiên: “Anh sẽ không đi đâu hết.”
Lâm Tri Vi đứng bên mép hành lang, lắc đầu nói: “… Em xin lỗi.”
Tần Nhiên quả thực quá xuất sắc, là nam thần của bao cô gái trẻ, nhưng Lâm Tri Vi lúc đó đang dốc toàn lực để làm việc kiếm tiền, còn chưa nghĩ gì đến việc tìm bạn trai, cho dù đối phương là Tần Nhiên thì cũng chỉ vậy mà thôi.
Nếu đã không có lòng mà còn cho người ta hy vọng, vậy thì quá xấu xa rồi.
Lâm Tri Vi luôn tin tưởng vào điểm này, từ chối vô cùng dứt khoát.
Tần Nhiên cuối cùng cúi đầu, cười khổ hỏi: “Còn có thể làm bạn bè được chứ?”
Cô đáp: “Đương nhiên.”
Sau đó, Tần Nhiên chỉ gửi một bức ảnh cho cô khi anh ta lên máy bay, về sau cũng không liên lạc lại. Bức ảnh sau đó bị Lục Tinh Hàn phát hiện, không biết tên nhóc đó trúng phải cái gì mà xóa đi rồi, lại dùng phần mềm dọn dẹp hủy đi hoàn toàn, vì sợ cô sẽ lén phục hồi lại.
Còn chưa đợi cô hỏi lại, cả người cậu đã như kết thành tầng băng, nắm chặt điện thoại khàn giọng hỏi: “Có phải chị đang yêu đương hay không?”
Lâm Tri Vi không phủ nhận, tiếp đó cậu lại nghiến răng hỏi: “Chị mới bao nhiêu tuổi chứ! Đợi em một chút không được sao? Đợi em...”
“Đợi em gì chứ?” Cô thầm cười nhạo đứa nhóc lớn xác này, dứt khoát cắt ngang, lấy lại điện thoại của mình rồi đuổi cậu về phòng: “Học bài đi!”
Bây giờ nhớ lại, lúc đó Lục Tinh Hàn đã dùng ánh mắt gì nhìn cô nhỉ? Sao càng nhớ lại, lại càng thấy giống với vừa rồi vô tình chạm phải…
Dừng lại dừng lại! Nghĩ linh tinh cái gì không biết.
Cho dù cô và Lục Tinh Hàn không có quan hệ thực sự, nhưng mà cũng là em trai cô dốc lòng nuôi lớn.
Hơn phân nửa là gần đây bị Hà Vãn buồn lo vô cớ làm ảnh hưởng nên cô mới có cái liên tưởng kỳ quặc như vậy.
Lâm Tri Vi vỗ vỗ trán làm bản thân tỉnh táo lại, điện thoại lại rung, Tần Nhiên gửi tin nhắn thứ ba đến: “Đùa chút đã làm em sợ rồi sao? Không đáp lại anh à?”
Cô đáp lại: “Vừa rồi tôi bận, chúc mừng anh trở về nước.”
Tần Nhiên nói: “Nói miệng không tính, mời cơm chúc mừng được không nào?”
Không đợi cô cân nhắc trả lời, anh ta đã chủ động mở lời: “Có chuyện nhờ em giúp đỡ, mong cô Vi Vi đây nể mặt.”
Lâm Tri Vi không nhịn được bật cười, đúng vậy, hai năm sau, Tần Nhiên đáng lẽ phải có bạn gái, thậm chí là đã kết hôn, làm sao anh ta vẫn mong nhớ gì đó về cô.
Nói đến đây rồi, cô cũng không tiện từ chối nữa, đành nhận lời: “Được, đợi tôi làm xong chương trình giải trí này đã.”
Bản demo của chương trình giải trí đã hoàn thành, sáng sớm hôm sau bắt đầu sẽ có bản hoàn chỉnh của tập một. Khi trời còn chưa sáng, Lâm Tri Vi đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, dụi mắt ngồi dậy, hỏi Hà Vãn cùng phòng: “Chị Vãn, có chuyện gì vậy?”
Hà Vãn thích nhất là đi hóng chuyện, hóng một vòng xong thì trở về, quấn lấy áo gió lớn ngồi trên giường, đang lo không có ai tám cùng, vội giải thích cho cô luôn: “Sở Ngạn Nam muốn về, không quay nữa, đang thương lượng với người của tổ chương trình, nói trên người anh ta có nhiều vết thương, chân đau đến mức không thể chạm đất!”
Lâm Tri Vi lập tức tỉnh cả người: “Lục Tinh Hàn không gặp rắc rối gì đấy chứ?”
Hà Vãn chau mày, nhìn cô thêm vài lần: “Không, em ấy thông minh lắm, với tính nết đó của Sở Ngạn Nam, còn cho rằng Lục Tinh Hàn là cậu bé tốt một lòng giúp anh ta giành ngôi quán quân đấy.”
Sở Ngạn Nam vốn là muốn lật người ta, thật không ngờ bị đánh ngã còn chưa nói, lại còn giúp người ta đếm tiền.
Lâm Tri Vi không khỏi im lặng suy nghĩ, khó trách mấy năm nay anh ta không nổi tiếng lên được, hóa ra là cả IQ lẫn EQ đều kém đến không thể kém hơn…
Tới giờ ăn sáng, sự việc xem như đã giải quyết được một phần, Sở Ngạn Nam biết tối hôm qua mất mặt, có chết cũng không quay lại nữa, tư liệu ban đầu không được phép phát sóng, cùng liên kết với tổ chương trình ra thông báo anh ta bị thương do ngoài ý muốn, rút chân không quay tiếp, sẽ tìm khách mời khác để quay lại một phần demo, anh ta tình nguyện chịu tổn thất.
Tổng đạo diễn rất sảng khoái, vui vẻ đồng ý, lập tức liên lạc với vị khách đã hẹn, anh ta đến ngay trong ngày.
Chỉ có Lục Tinh Hàn vất vả hơn chút, phải quay lại mấy đoạn demo với khách mời mới, qua bốn cửa khó lại lần nữa, nhưng cũng bởi vì vậy mà Lục Tinh Hàn nghiễm nhiên được tổ chương trình yêu quý, đều xem cậu thành thiên sứ nhỏ.
Viên Mạnh nghĩ, ai hôm qua xém chút nữa nghiền Sở Ngạn Nam đến xương ra thành tro? Dung Thụy nghĩ, hôm qua ai đã cho cậu ta vố lừa? Lương Thầm nghĩ, hôm qua ai đã lạnh lùng trừng mắt với cậu ta ngăn không cho đến gần chị Tri Vi?
Ba người khoanh hai tay đứng xếp thành hàng, nhìn Lục Tinh Hàn ngoan ngoãn nghe lời, dễ dàng chen qua đứng giữa các vị khách mời và Lâm Tri Vi, không hẹn mà cùng cười lạnh ha hả.
Thần cmn thiên sứ nhỏ!
Tập đầu tiên tốn ba ngày mới quay xong, khách mời ở chung hòa hợp, tiến độ rất nhanh, sau khi kết thúc thuận lợi, tất cả đoàn đội trước sau rời khỏi trấn nhỏ. Giải trí Tinh Hỏa đa số là xuất phát cùng nhau, sau khi trở về tổng bộ, lại lần lượt sắp xếp cho ba thành viên trong nhóm nam trở lại trường học.
Sắp đến kỳ thi đại học rồi, nếu như để rớt đợt thi văn hóa, vậy thì cũng chẳng còn gì nữa, ngoại trừ bài vở ra, Viên Mạnh còn dặn đi dặn lại nhất định đừng có gây chuyện, nhất định đừng để bị thương.
Lương Thầm rời đi sớm nhất, tiếp đến là Dung Thụy, Lâm Tri Vi không yên tâm dặn cậu ta đủ thứ chuyện, Dung Thụy xụ mặt, dùng cằm chỉ chỉ phía sau cô: “Cô chị tốt của em ơi, chị đừng lo lắng nữa, thành tích của Lục Tinh Hàn còn không bằng em đâu, chỉ cần anh ấy có thể thi đậu thì em chắc chắn không thành vấn đề.”
Cô quay đầu nhìn lại, Lục Tinh Hàn hai tay đút túi quần, dựa vào bức tường màu be của hành lang công ty sau lưng, vành mũ hạ thấp xuống, chỉ để lộ phần sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng hồng nhuận.
Nhìn dáng vẻ như chẳng học hành tử tế gì, bất kỳ lúc nào cũng tính xem đi hại đời ra sao.
Lâm Tri Vi chợt cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, thở dài, Dung Thụy tò mò hỏi: “Chị, chị và anh ấy cùng về à?”
“Không về.” Lông mi của cô run lên, “Công việc bận rộn.”
Nói thì nói vậy, chứ trong lòng hiểu rõ chỉ là mượn cớ mà thôi, từ sau khi liên hoan đồ nướng ở khách sạn, cô luôn nhớ đến ánh mắt có tính chiếm hữu cực mạnh của Lục Tinh Hàn khi đó, cho dù là ảo giác vừa mới tỉnh dậy, nhưng trong tiềm thức cô vẫn muốn tạm thời trốn tránh.
Lâm Tri Vi phất phất tay để Dung Thụy đi, quay lại trước mặt Lục Tinh Hàn, hôm nay cô đi giày bệt, nhìn cậu cần phải ngước lên nhìn: “Đồ đạc của em thu dọn xong rồi hả?”
Cậu thấp giọng nói: “Không tính là xong hẳn.”
“Còn thiếu gì nữa?”
Cậu không trả lời, môi cong lên, từ từ ngồi xổm xuống, chạm một đầu gối xuống đất.
Lâm Tri Vi giật mình, theo bản năng muốn lùi về phía sau thì đôi tay cậu vừa duỗi ra không nặng không nhẹ nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô: “Đừng nhúc nhích, dây giày tuột rồi.”
Đôi giày bệt trên chân cô là loại có quai đang thịnh hành trong mùa này, những dải ruy băng rộng dài quấn quanh cổ chân, cũng không biết giày ở chân trái của cô đã lỏng ra từ lúc nào.
Các ngón tay của Lục Tinh Hàn rất linh hoạt, dải ruy băng tựa như uốn lượn tạo thành nút thắt chắc chắn, đầu ngón tay cậu không nỡ rời ra, như có như không lưu luyến bàn chân và bắp chân của cô, trong lòng cô có chút nóng bừng cùng ngứa ngáy, nhiệt độ của cậu giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thể xuyên qua da cô rồi tiến đến nơi sâu thẳm nhất.
Lâm Tri Vi không tự chủ run lên, chỗ tiếp xúc đột nhiên dâng lên từng đợt run rẩy, cô vội lùi chân ra: “Xong, xong rồi, mau đứng lên đi.”
Lục Tinh Hàn nghe lời đứng dậy, cô ho hai tiếng, xua đi nỗi khó chịu khôn tả trong lòng, hỏi tiếp: “Em còn chưa nói, rốt cuộc là còn thiếu gì?”
Cậu kéo dài giọng: “Thiếu thứ rất quan trọng...”
“Hả?”
“Chị đấy.” Cậu tủi thân lên án: “Rõ ràng đồng ý với em là cùng về, xem em chơi một trận bóng rổ.”
Lâm Tri Vi giật mình, bực không được mà cười cũng không xong: “Khi đó chị nói, đến lúc đấy hẵng nói tiếp, nhưng bây giờ bên studio…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã vang lên, hết lần này đến lần khác đều là sếp gọi đến: “Tri Vi, về chuyện xin nghỉ, đại diện Viên bên phía nhóm nhạc nam đã đánh tiếng với tôi. Cô có công lớn, gần đây vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi cũng là chuyện nên làm, tạm thời cho cô năm ngày, chỉ cần trở lại trước chương trình giải trí là được.”
“Lạch cạch” một tiếng, cúp máy.
Lục Tinh Hàn nháy mắt mấy cái: “Em nghe thấy hết rồi nhé.”
Tự mình làm ra chuyện tốt, nghe được hay không nghe được khác gì nhau?
Lâm Tri Vi nghiến răng, nhét điện thoại vào túi xách rồi bắt đầu im lặng hoạt động cổ tay, tinh thần Lục Tinh Hàn run lên, phản xạ có điều kiện lùi lại: “Aaa, đừng đánh mặt!”
Nghĩ cũng hay lắm! Tên nhóc con này, ba ngày không đánh đã muốn leo lên mái nhà lật nóc rồi!
Những ngón tay trắng nõn thon gầy của cô tránh qua sự che chắn của cậu, véo thật mạnh da thịt mềm mại trên má.
Khoảnh khắc cảm giác đau truyền đến, Lục Tinh Hàn thực sự rất hoài nghi bàn thân có phải là biến thái từ trong xương cốt hay không, chỉ cần được cô chạm vào, dù cho có là khẽ vuốt ve hay trừng phạt, cậu cũng đều hạnh phúc đến muốn lên trời, thế nhưng ngoài mặt vẫn vờ tỏ vẻ chịu tội, tay thừa cơ ôm lấy lưng cô, chìm vào khoảnh khắc thân mật ngắn ngủi.
“Tri Vi, Tri Vi, chị nghe em nói đã...” Lục Tinh Hàn ôm lấy cô, vừa như đang khó khăn trốn tới trốn lui, vừa thở hổn hển xin tha: “Đây là trận đấu cuối của em trước khi tốt nghiệp cấp ba, chị cũng thật nhẫn tâm, đến xem cũng không thèm đến sao?”
“Xem thì sao, chị đến thì có thể thắng được à?”
“Có thể.” Cậu phả hơi thở đến gần, môi khẽ nhếch lên: “Chỉ cần chị đi, em nhất định có thể thắng.”
Trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên hiện lên vẻ tự tin cùng sự chờ mong.
Có hàng ngàn câu từ chối, thế nhưng mà Lâm Tri Vi thử cả buổi lại phát hiện đối diện với thằng nhóc tự mình nuôi lớn này vẫn không nói ra được câu nào.
Aizzz! Cái tật không nhẫn tâm nổi với nhóc này bao giờ mới sửa được đây?
Lâm Tri Vi buồn bực đẩy cậu ra, cố gắng duy trì vẻ uy nghiêm cuối cùng của một bà chị: “… Đi thì đi, nếu dám thua, em phải làm thêm mười bộ bài tập toán!”
Sau khi thành công dỗ người lên máy bay xong, Lục Tinh Hàn vui vẻ suy nghĩ, chỉ cần Tri Vi chịu đi cùng cậu, bên phía Viên Mạnh ra nhiều điều kiện không công bằng hơn nữa, dù đồng ý hết cũng chẳng sao.
Đầu tháng ba thành phố Giang cuối cùng cũng ấm lên, khí lạnh thấu xương trong không khí bị hơi ẩm thay thế, thậm chí cả những thân cây xám xịt trước các tòa nhà cũ kỹ cũng dần dần xanh tươi.
Lục Tinh Hàn mặc đồng phục học sinh xanh trắng sạch sẽ, trở lại thành một học sinh trung học vui tươi đầy sức sống.
Trước khi đến trường báo danh, Lâm Tri Vi quan sát cậu một vòng, đảm bảo thu dọn tất cả những gì hoa lệ trong giới giải trí còn sót lại, sau đó mới gật đầu: “Học bù cho tốt vào.”
Nhóc con Lục siêu ngoan nói một câu được rồi treo cặp sách lên vai, bước ra khỏi cửa tiểu khu. Còn chưa đến trạm xe buýt, cậu đã bị một nhóm nam sinh bất lương ăn mặc chả đâu vào đâu chặn lại, mặt người nào người nấy đều dữ tợn vô cùng, khiến người ta nhìn mà sợ.
Bảy tám người đối đầu với một người.
Ngược lại, Lục Tinh Hàn hiền lành trong sáng đến mức như giọt sương trên lá cây.
Người qua đường nhao nhao nhìn qua sợ cậu bị bắt nạt, còn đang cân nhắc có nên nhúng tay giúp đỡ hay không, nhưng ngay giây tiếp theo, nhóm học sinh bất lương lại lần đồng loạt cúi đầu, nước mắt lưng tròng: “Anh Hàn! Anh quay lại rồi!”
Lục Tinh Hàn mặt mày vô cảm “ừ” một tiếng, bước chân không dừng lại, đi thẳng qua đám người bọn họ: “Nói đi, gần đây xảy ra chuyện gì.”
Đám đàn em nhìn nhau, không ai dám nói.
Đám gà yếu lúc trước thua dưới tay cậu, bọn họ cho rằng anh Hàn sẽ không về nữa nên đã lấy ảnh cùng video siêu đáng yêu của anh trên mạng chế nhạo khắp nơi. Thậm chí còn lấy câu nói cấm kỵ mấy năm trước ra mà lan truyền khắp nơi: “Không cha không mẹ”, “Đàn bà nhà quê nuôi trai bao”, loại chuyện thế này… Phải nói thế nào mới giữ được mạng nhỏ đây?
Kết quả rất nhanh đã có.
Sự thật đã chứng minh, chỉ cần nói ra loại chuyện này thì anh Hàn có quá nhiều người cần xử, cũng không có thời gian lấy mạng nhỏ của bọn họ.
Lâm Tri Vi không biết gì về chuyện này, sau khi trở về thành phố Giang, ngày nào Lục Tinh Hàn cũng lên lớp tan học đúng giờ, trong cặp có rất nhiều bài tập, giáo viên chủ nhiệm gọi điện đến cũng khen cậu thông minh, ôn bài rất nhanh, là một cậu bé ngoan ngoãn học tập đúng mực, ngoại trừ bộ đồng phục học sinh thường xuyên bẩn, thì không có chuyện gì khác.
Tối đến tan học, Lâm Tri Vi cầm cái áo đầy đất lên, thậm chí còn bị rách một góc nhỏ trên đồng phục, cô thấy kỳ lạ nên hỏi: “Em đấu vật đấy à?”
Lục Tinh Hàn cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn, sắc mặt bình tĩnh, tìm bừa một lý do thoái thác: “Nghỉ giữa giờ luyện bóng cùng đội của trường, có thể không để ý móc vào lưới sắt sân bóng.”
Hừ, chủ yếu là do nhãi con trường nghề bên kia xách gậy đập nên mới làm rách đồng phục của cậu, lần sau còn dám la hét trước mặt cậu nữa thì xem cậu có chơi chết thằng nhóc đấy không!
Cậu trả lời quá tự nhiên, Lâm Tri Vi cũng theo lý mà tin luôn: “Cẩn thận chút, đừng để bị thương, cụ thể trận đấu diễn ra lúc nào?”
Lục Tinh Hàn đi đến bên cạnh cô, ánh mắt trông mong, nói: “Ngày mai ba giờ chiều, sân bóng rổ trường thể thao, em đợi chị.”
Ngày hôm sau Lâm Tri Vi cố ý thay một bộ đồ thể thao, buộc tóc dài lên, bộ quần áo thể thao màu đen lộ ra dáng người càng thêm nhanh nhẹn mảnh mai. Cô trang điểm rất nhẹ, nhấp một chút son môi rồi bỏ hai chai nước uống thể thao vào túi xách, định đi xe buýt từ từ đến.
Từ nhà đến trường thể thao, đi xe chưa đầy một tiếng.
Nắng chiều rất đẹp, Lâm Tri Vi bước qua cánh cổng rỉ sét dọc theo con đường hẹp trong tiểu khu, bên ngoài là một con phố cũ bốn làn, thường đi qua chủ yếu là taxi và xe ba bánh nhỏ, nhưng hôm nay lại khác với mọi khi, một chiếc xe ô tô việt dã bảy chữ số đang chạy tới phía trước, một lớp sơn bóng tinh tế, phản chiếu những đám mây chồng chất trên bầu trời.
Không phải Lâm Tri Vi cố ý nhìn sang, mà thực sự chiếc xe quá chói mắt, ở khu phố đang chờ khai phá của họ đương nhiên rất thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí mấy ông mấy dì bên cạnh còn bàn tán, băn khoăn không biết có phải là chủ đầu tư định phá bỏ hay di dời không.
Lâm Tri Vi không quan tâm đến mấy chuyện đó, đi từ từ trên vỉa hè lát gạch về chỗ trạm xe buýt, chiếc xe việt dã phi nhanh lướt ngang qua cô.
Giây tiếp theo, tiếng phanh gấp chói tai đột ngột vang lên, trong lúc nhất thời mọi người không khỏi nhìn qua.
Không phải xảy ra tai nạn xe đấy chứ… Lâm Tri Vi vô thức quay đầu qua, cửa xe việt dã vừa vặn đẩy ra. Chân dài được quần tây ôm lấy vội vàng bước xuống, sau đó, cả người đàn ông lộ ra, mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn, áo sơ mi cởi hai cúc, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.
Lâm Tri Vi sững sờ, mãi đến khi người đàn ông sải bước đến trước mặt cô, cô mới mở được miệng: “… Tần Nhiên.”
Ánh mắt Tần Nhiên bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt cô, nghe thấy giọng điệu bất ngờ không chắc chắn, bất đắc dĩ mỉm cười: “Mới rời đi hai năm mà đã không nhận ra rồi sao?”
Vấn đề không phải là nhận ra hay không nhận ra, mà là Tần Nhiên căn bản không liên quan đến thành phố Giang, huống hồ anh ta vừa mới về nước, tại sao đã có thể đột nhiên xuất hiện trước cổng tiểu khu nhà cô?
Gió nhẹ thổi qua, cành cây khẽ lay động, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, không ít người xung quanh đều đang theo dõi bọn họ.
Tần Nhiên liếc nhìn chiếc xe đỗ tạm bên ven đường, xác thực bất ngờ, anh ta sợ nháy máy Lâm Tri Vi sẽ đi mất, mỉm cười thảo luận với cô: “Đừng đi vội, để anh đỗ xe đã được không?”
Lâm Tri Vi ngượng ngùng nhìn đồng hồ: “Tôi đang vội, anh có lẽ cũng có việc phải giải quyết, nếu không hẹn sau đi?”
Ban đầu cô đã định đợi kết thúc kỳ nghỉ rồi đến studio gặp anh ta.
Tần Nhiên nói: “Vừa hay gặp nhau, sao có thể để em đi vậy được, nói vài câu là được rồi, sau đó thì đi đâu cũng được, anh đưa em đi.”
Nói xong, anh ta cười, đôi môi nhẹ nhàng quyến rũ, giống như khi còn là giảng viên đặc biệt trong trường vậy: “Tri Vi, đã nói vẫn là bạn bè rồi, đừng khách sáo với anh như vậy.”
Thái độ cởi mở của Tần Nhiên làm Lâm Tri Vi thả lỏng rất nhiều, cũng bật cười theo: “Trong wechat anh nói có chuyện tìm tôi, là chuyện gì vậy?”
“Vậy thì làm phiền cô Vi Vi đây đi cùng, cùng anh đi đỗ xe được không?” Tần Nhiên lại một lần nữa thả lỏng bầu không khí giữa hai người, nhân tiện chỉ ra mấu chốt để thu hút người tham công tiếc việc này: “Anh muốn nói về việc hợp tác với studio của em.”
Trên xe Tần Nhiên nói rằng, sau khi trở về nước, anh ta chính thức tiếp quản phần lớn công việc kinh doanh của gia đình, dự định phát triển một trung tâm thương mại quy mô lớn ở thành phố cổ như thành phố Giang, thật không ngờ lần đầu tiên đến đã gặp được Lâm Tri Vi. Về việc hợp tác, có một bộ phim truyền hình trong khuôn viên IP lớn mà công ty anh ta đầu tư mạnh sắp khởi quay, đội stylist bàn bạc rất nhiều nhưng vẫn chưa vừa ý, cho nên đã nhớ đến chuyện người bạn cũ như cô.
Trước kia Lâm Tri Vi đã nghe nói gia cảnh của Tần Nhiên không đơn giản nên cũng không quá ngạc nhiên, vì vậy trực tiếp gọi điện cho sếp studio giải thích ngắn gọn, sếp quả nhiên rất hứng thú, dặn cô sau khi trở về nói chi tiết chuyện này.
Lúc cúp máy, Lâm Tri Vi vô ý liếc mắt nhìn thời gian, điện thoại suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
Cô nói đến công việc là mê mẩn, bất tri bất giác vậy mà đã đến ba rưỡi rồi!
“Ngại quá, tôi thật sự bị muộn rồi!”
Tần Nhiên cản cô lại: “Đi đâu vậy, anh đưa em đi.”
Lâm Tri Vi nắm chặt lòng bàn tay, không có thời gian do dự: “Trường thể thao thành phố, có lẽ anh không biết đường, tôi sẽ chỉ đường cho anh.”
Lúc xuống xe, cổng trường thể thao đã chẳng còn mấy người, bảng lớn tuyên truyền trận bóng đã trống không, học sinh chỉ đường đã sớm tản đi rồi, Lâm Tri Vi vội đẩy cửa xe, bước nhanh chân vào cổng trường.
Tần Nhiên đi theo cô xuống xe, đưa mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, giọng nói khẽ cất lên: “Tri Vi, còn chưa nói xong đâu, đợi kết thúc rồi anh tới đón em.”
Lâm Tri Vi không nghe rõ, xua tay, đi theo đường trên bản đồ đến thẳng đến sân bóng rổ, vừa mới đến gần đó, còn chưa vào cửa, tiếng la hét chói tai tiếng gào thét suýt lật nóc nhà đã tuôn ra.
“Lục Tinh Hàn——Lục Tinh Hàn——”
Cô xoa xoa tai, đưa chiếc vé có bảng tên phía sau cho giáo viên xem, giáo viên kiểm tra xong không có gì sai sót, nhỏ giọng nói: “Hiệp hai đã bắt đầu, tại sao giờ mới đến?”
Chưa kịp dứt lời, thì lại có một tiếng thét đinh tai nhức óc, Lâm Tri Vi bước lên khán đài hỗn loạn, nhìn về phía mọi người hét lên dữ dội.
Trên sân, Lục Tinh Hàn cả người quần áo chơi bóng đen thành thạo dẫn bóng, lướt qua phòng thủ của đối phương, thân thể trẻ tuổi thon dài nhảy lên cao, cánh tay căng tràn sức sống ném bóng, tiếng “xoảng” vang lên, trúng giữa hồng tâm không lệch chút nào.
Toàn trường yên lặng trong chốc lát, sau đó ầm ầm đến rung chuyển mặt đất.
Bản thân Lâm Tri Vi cũng không nhận ra cô đã giữ chặt túi của mình như thế nào, thở phào nhẹ nhõm khi thấy bàn thắng được ghi thuận lợi.
Sau khi Lục Tinh Hàn tiếp đất, lập tức nhíu mày nhìn khán phòng, cuối cùng cũng bắt gặp bóng dáng cậu đang nghĩ tới, ánh mắt nóng nảy cùng tức giận biến mất, khóe môi nhếch lên, cậu vẫy tay với cô, sau đó nắm lấy vạt áo, thản nhiên lau mồ hôi trên mặt.
Chỉ kịp nhìn thoáng qua phần eo và bụng căng chặt rồi ngay sau đó lại bị che lại.
Khu vực Lâm Tri Vi đứng có góc nhìn tốt nhất, chen lấn chỗ này toàn mấy cô bé, mặt mũi ai nấy đều đỏ đến tận mang tai, ánh mắt sáng lên, bị hành động của Lục Tinh Hàn rút hết oxy trong não, gào thét đến lạc cả giọng.
Mặc kệ là cậu vẫy tay với ai, thì đều đúng hướng!
Lâm Tri Vi nhìn mấy nữ sinh nhỏ trong tay đều có khăn tắm và nước uống, không khỏi mím môi, nghĩ đến bản thân mình đến chẳng chuẩn bị gì cả.
Thằng nhóc vô lương tâm đó, tuy rằng bình thường không nói ra, nhưng nhìn tình trạng này, cũng đoán được người thầm mến nó cũng xếp được một vòng sân rồi!
Cô đi qua đám học sinh đang chen chúc nhau bên lan can khán đài, đi vào chỗ ngồi tương ứng trên vé. Lục Tinh Hàn ném được một cú ba điểm, tư thế gọn gàng, âm thanh ma sát giữa giày thể thao và sàn đầy nhịp nhàng, lách mình tựa hình ảnh thiếu hiệp trong phim võ hiệp.
Tiếng ồn ào tiếng la hét không dứt, ánh mắt Lâm Tri Vi theo từng nhịp nhảy của cậu, tim đập loạn, thình thịch.
Khi cậu úp bóng vào rổ, cô không kìm được đứng lên, hét ra tiếng, nhưng cô hoàn toàn chìm trong những lời tỏ tình ngọt ngào trong sáng, cô lại ngượng ngùng, thành thật ngồi lại, không rõ đó là niềm tự hào, hay cảm giác mất mát kỳ lạ mà lòng đầy xáo trộn.
Sau nửa giờ, khi tiếng còi cất lên, đồng hồ đếm ngược kết thúc.
Trường trung học cấp ba Tam Trung đã đánh bại trường thể thao với số điểm cách biệt đầy ưu thế, trở thành nhà vô địch bóng rổ của trường trung học thành phố.
Lâm Tri Vi vỗ tay nhiệt liệt, vốn muốn cùng đám đông rời đi, nhưng Lục Tinh Hàn lại quay về phía cô, ra hiệu cô đợi chút.
Đám nữ sinh nhỏ không chịu rời đi, cứ như vậy bám trụ trên sân, bị giáo viên thể dục lập nhóm ngăn lại, nhanh chóng giải tán mọi người ra bên ngoài sân.
Sau hơn mười phút, chỉ còn lại có hai đội bóng rổ sau trận đấu, cũng như người nhà thân thiết như Lâm Tri Vi.
Tóc ngắn Lục Tinh Hàn đổ đầy mồ hôi, cậu chẳng kịp sửa sang cẩn thận lại, đã gạt đồng đội qua một bên bước nhanh đến khán đài: “Tri Vi, chị đến muộn.”
Lâm Tri Vi nghe thấy giọng nói của cậu thì lấy đồ uống trong túi ra đưa cho cậu: “Vừa rồi có việc.”
Lục Tinh Hàn mỉm cười mở nắp chai đưa cô: “Khát rồi chứ, chị uống trước đi.”
Cậu nhìn Lâm Tri Vi uống hai ngụm, rồi mới cầm lấy, yết hầu chuyển động, ngậm vào nơi in hình môi cô, trực tiếp uống hết nửa chai, dùng mu bàn tay xoa lên vết nước trên môi: “Vừa rồi em...”
Vừa mới nói vài chữ, tiếng gió bén nhọn đột nhiên xẹt qua không trung đánh úp tới.
Lâm Tri Vi nhất thời trợn trừng mắt.
Không biết ai ném mạnh quả bóng rổ, lao thẳng về phía thái dương của cô.
Cô thở gấp, chỉ có thể vội vàng ngả người ra sau.
Sau đó là một tiếng “bốp” lớn.
Cô kinh hãi mở to mắt, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Tinh Hàn, một cánh tay mạnh mẽ bảo vệ cô.
Mà quả bóng rổ đó, bất động, đã được nắm chắc trong năm ngón tay to lớn của cậu.