• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không thể để lộ phản ứng của mình khi bị cậu trêu chọc được.



Lâm Tri Vi không quan tâm đến việc cậu bị thương, cầm mái tóc ướt cậu kéo ra, xoay người đánh cậu một trận, cô mới giơ tay lên vai đã bị cậu ôm chặt lấy, rồi áp xuống dưới, cô lùi lại theo bản năng, lưng dán lên cửa.



Hai người đứng sát nhau, không một khe hở.



“Lục Tinh Hàn! Em đừng ép chị…”



Lục Tinh Hàn không chịu nổi khi cô nói chuyện hung dữ như vậy: “Chị đừng bắt nạt em mới đúng… Tri Vi, chị không thể bắt nạt em như vậy được.”



Lâm Tri Vi đẩy tay cậu ra, còn lý lẽ không vậy? Cậu dùng thể lực áp chế cô muốn làm gì thì làm, lại còn nói cô bắt nạt cậu?



Lục Tinh Hàn để tay sau đầu cô, hơi nâng đầu cô lên, thân hình nhỏ nhắn mềm mại trong vòng tay làm cậu mê mẩn, làm sao có thể kìm chế không chiếm lấy chứ.



Cậu cố ép buộc bản thân rời mắt khỏi đôi môi đỏ ướt át của cô, hôn ở giữa mắt và mi tâm, chỉ nhanh chóng muốn xác nhận cô sẽ không bị người ta cướp mất.



Tay Lâm Tri Vi bị giữ lại, cô đá vào bắp chân cậu.



Cô dùng sức không có chừng mực, chắc chắn cậu sẽ rất đau.



Lục Tinh Hàn không chỉ đau chân mà chỗ nào cũng đau. Trái tim càng trở nên mỏng manh, bị cô đẩy một cái đã bị thương nặng. Nụ hôn không thể tiếp tục được nữa, cậu thở gấp ngẩng mặt lên bình tĩnh nhìn cô vài giây, đôi mắt cậu đen như mực, vẫn còn xen lẫn những vệt đỏ.



Cậu không nhịn được, tự nhiên vùi đầu vào cổ cô: “Chị đánh em!”



“Em bị thương, đau lắm rồi mà chị còn đá em.”



“Chị không tin em, chị biết rõ ý đồ của Tần Nhiên lại còn muốn tự đi tìm anh ta để trả đồ, trong mắt chị, em chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề thôi sao? Tại sao chị không thể cho em đi?”



“Em không muốn chị gặp anh ta, chị không thích anh ta, chị đã nói là không thích anh ta!”



Lâm Tri Vi cố gắng kiên định nhưng cậu không ngừng lên án, khiến trái tim cô dần dần ấm lên, nóng rực.



Lục Tinh Hàn khẽ run lên: “Tri Vi, chị đừng xem em là trẻ con không hiểu chuyện, em là một người đàn ông, chị gặp phải chuyện gì, có chuyện phiền phức gì em cũng có thể giải quyết giúp chị!”



“Cho dù chị đánh em, mắng em, từ chối em, cái gì cũng được nhưng đừng để Tần Nhiên tới gần chị, em thấy chị và anh ta ở chung một chỗ, nghĩ đến buổi tối chị còn muốn đi tìm anh ta…” Hàm răng cậu run lên, không nói được nữa, cậu bóp eo rồi ôm chặt cô vào trong lòng: “Em thật sự không chịu được, Tri Vi, chị đừng bắt nạt em như vậy.”



Cậu bị bắt nạt đến mức… Quá đau lòng.



Lâm Tri Vi nhắm mắt lại, sức lực trên người không kìm được buông lỏng ra, cả người cô mềm đi.



Cô có thể cảm giác được, sau mỗi lần tiếp xúc gần, sức chống đỡ của cô trước Lục Tinh Hàn lại giảm đi rất nhiều và cô không thể khống chế được.



Có thể ý thức cô vẫn đang chống lại nhưng cơ thể đã bị cậu xâm chiếm nên càng dễ dàng buông bỏ vũ khí đầu hàng trước sự nhiệt tình của cậu.



Cô bị đẩy tới gần vũng bùn là Lục Tinh Hàn, cô đã thử nắm lấy mọi thứ nhưng không có tác dụng gì, hoàn toàn không thể ngăn lại tốc độ đang chìm xuống.



Có không ít đàn ông theo đuổi cô, ngoại trừ Tần Nhiên cô cũng từng quen biết rất nhiều kiểu người khác nhau, nhưng lần nào cô cũng giữ mình bình thản như nước, không để ai tác động tới mình. Thậm chí cô còn nghĩ rằng mình sẽ không có ham muốn như vậy tới già, không nghĩ cô lại liên tiếp thất thố trong tay thằng nhóc này.



Biết rõ cậu cố tình quyến rũ nhưng cô trốn không được, bất đắc dĩ hơn là cho dù bao nhiêu năm nay cô tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn để làm một người chị nhưng trong lòng cô vẫn chỉ là một cô gái bình thường, cho dù giả vờ mạnh mẽ lạnh lùng nhưng cũng khó lừa gạt chính mình.



“Em buông chị ra đã…” Cô nói chậm lại: “Chị và em nói chuyện đàng hoàng với nhau.”



Lục Tinh Hàn lưu luyến rời khỏi cổ cô, chậm rãi ngẩng đầu.



“Em đi tìm Tần Nhiên, bảo đảm sẽ không cãi nhau?”



“Không đâu.”



“Nếu anh ta nói những lời em không thích nghe, em sẽ không nóng vội mà đánh người chứ?”



“Không đâu.”



“Anh ta là nhà tài trợ, có quyền sinh sát, chị không phải chỉ gánh vác một mình bản thân mà còn có cả các thành viên của cả đội và giải trí Tinh Hỏa, em đừng để việc riêng ảnh hưởng tới bất cứ ai, em hiểu không?”



“...Được.”



Lâm Tri Vi thừa nhận, đúng là cô không muốn gặp lại Tần Nhiên vậy chi bằng thử tin tưởng Lục Tinh Hàn một lần: “... Em đi cùng với chị, chị chờ ở bên ngoài, nếu quá năm phút mà em không ra thì chị sẽ đi vào.’



Đôi mắt Lục Tinh Hàn chợt sáng lên, đuổi theo cô hỏi: “Chị đồng ý cho em đi sao?”



Tai Lâm Tri Vi hơi nóng, xấu hổ ngăn cậu lại: “Chứ không thì sao?”



Một lát sau, thấy cậu tự nhiên khác lạ, không còn động tĩnh gì nữa, khóe môi kéo căng đứng nguyên tại chỗ nhìn cô, vừa đáng thương lại vừa buồn bực, dáng vẻ... Mong muốn không thành.



“Lại làm sao thế?”



Lục Tinh Hàn không được tự nhiên, cậu nói: “Tri Vi, thực ra em rất tức giận rất khó chịu, chị có biết không?”



“Rồi sao?”



“Thế nhưng chị nói một câu mà đã dỗ được em.” Mặt cậu đỏ lên, thái độ rất nghiêm túc, rất không cam lòng: “Quá dễ dàng! Em còn định… Còn định để chị dỗ em thật lâu, để chị sờ em, ôm em, hôn em nữa…”



Cậu tức giận với chính mình: “Tại sao em lại dễ dỗ như thế chứ?”



Đúng là ngốc, khóe miệng Lâm Tri Vi không kìm được mà cong lên.



Cô cầm chiếc áo vắt trên lưng ghế, kiễng chân choàng lên người cho cậu, kéo mũ xuống rồi nhét hộp trang sức vào tay cậu: “Đừng ồn ào nữa, đi thôi.”



Khuôn mặt của Lục Tinh Hàn bị vành mũ che khuất, chỉ lộ ra chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi phớt hồng. Cậu chơi xấu, dáng người cao lớn chặn ở trước cửa: “Tri Vi, chị đừng đi vội, chị dỗ em thêm một chút đi, một chút nữa đi.”



Lâm Tri Vi cạn lời, vẻ ngoài thì như nam thần, mà hành động lại như trẻ lên ba.



“Lục Tinh Hàn, em có thể làm những việc tương xứng với ngoại hình của mình không?”



Lục Tinh Hàn im lặng vài giây, giống như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, cậu sải bước đến gần cô, không nói gì đã xoa gáy cô, cúi thấp người xuống, hơi thở phả vào tai cô, nhỏ giọng nỉ non: “Xin chị đấy, chị thương xót em một chút được không?”



Trái tim Lâm Tri Vi rung động, sau lưng cô tê dại.



Phạm… Phạm quy!



Tự tát mình một cái còn kịp không? Tự nuốt lại câu vừa rồi còn kịp không?



Cô nắm cằm cậu xoay qua chỗ khác, nhanh chóng hất cậu ra. Cô đi ra xa vài mét, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, giận dữ quay đầu lại nói: “Vừa mới sờ em rồi! Đi được rồi chứ? Đi nhanh lên!”



Tổ tiết mục và phần lớn các nhóm đã tập trung ở địa điểm quay bên ngoài bờ sông, Lục Tinh Hàn thuộc nhóm một, sau khi cậu xong việc, phía sau vẫn còn bốn nhóm nữa phải quay, đến khi kết thúc cũng phải một tiếng nữa.



Lâm Tri Vi muốn gọi điện thoại cho Tần Nhiên hỏi anh ta đang ở đâu nhưng khi cô vừa tìm ra tên trong danh bạ thì điện thoại đã bị Lục Tinh Hàn lấy mất, cậu lấy số rồi tự gọi bằng điện thoại của mình.



Cậu đi ra xa một chút, ngay cả giọng nói của Tần Nhiên vọng ra từ ống nghe cậu cũng không muốn để Tri Vi nghe thấy.



Nhân lúc gọi điện thoại, cậu tiện thể kiểm tra xung quanh, không tới một phút sau cậu đã trở về bên cạnh cô: “Đi thôi, chúng ta đi con đường nhỏ, không sợ bị người khác nhìn thấy đâu.”



“Sao em lại biết có con đường nhỏ?”



Lục Tinh Hàn nhướng mày: “Trước khi đến đây em đã nhớ kĩ bản đồ rồi, định nhân đêm khuya đưa chị ra ngoài chơi.”



… Sao cô luôn cảm thấy sẽ chơi thứ gì không tốt đẹp lắm nhỉ?



Căn nhà sàn mà giải Trí Tinh Hỏa dùng ở rìa ngoài cùng, xung quanh có rất ít người, chương trình vẫn chưa quay xong, phía xa có tiếng người ồn ào, bốn phía càng có vẻ yên tĩnh trống trải. Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi chia nhau xuống lầu, hai người gặp mặt ở khu rừng trúc phía sau nhà sàn.



Trăng sáng sao thưa, gió cũng ngừng.



Tiếng côn trùng kêu rất có nhịp điệu, xen lẫn cả tiếng búa nhỏ gõ vào đồ bạc, hết lần này đến lần khác.



Lục Tinh Hàn đi rất chậm, ngón tay không ngoan ngoãn, cứ cố gắng móc vào tay cô nhưng bị cô tránh đi hết lần này đến lần khác: “Tri Vi, em có thể nắm tay chị không?”



Da mặt dày như tường thành vậy.



Lâm Tri Vi nghiêng người: “Không được, chị là chị của em.”



Lục Tinh Hàn cười xấu xa, khuôn mặt rất nghiêm túc: “Không phải, chị là nữ thần của em.”



Hừ.



Lâm Tri Vi quay mặt đi.



Đi được nửa đường, lá trúc hơi thấp cọ vào tóc cô, Lục Tinh Hàn lấy tay che tóc cho cô, lại hỏi: “Em có thể khoác vai chị không? Ở đây có hơi tối, chị sẽ sợ đấy.”



Lâm Tri Vi đẩy tay cậu ra: “Chị không sợ, cũng không được nói thế một lần nữa, chị là chị em!”



“Không phải...” Lục Tinh Hàn kéo dài giọng: “Từ lúc ba tuổi em đã coi chị là cô tiên nữ nhỏ rồi.”



Lâm Tri Vi hầm hừ: “Nếu cô tiên nữ nhỏ sớm biết em sẽ trở thành như vậy thì khi đó đã vứt em ở bên ngoài cho em tự sinh tự diệt rồi.”



Chẳng mấy chốc hai người đã tới dưới nhà của Tần Nhiên, Lục Tinh Hàn kéo cô ra khoảng tối phía sau cầu thang, đứng trước mặt cô, cười tủm tỉm, tay chống đầu gối, ánh mắt ngang tầm với cô: “Chị không nỡ đâu.”



Nói xong, cậu tự nhiên tiến lại gần, hôn nhẹ vào chóp mũi cô, làm xong lập tức nhảy về phía sau: “Chờ em, năm phút thôi.”



Lâm Tri Vi phát điên, cô chỉ muốn lập tức xuyên không quay về thời điểm mới gặp cậu, dứt khoát ném thẳng mối tai họa này ra ngoài cửa sổ.



Tần Nhiên ngồi trong phòng khách, nhìn vị khách không mời mà đến, ánh mắt lướt qua chiếc hộp nhỏ trong tay cậu, thản nhiên nói: “Tri Vi thà để em trai đưa đồ tới để không muốn gặp tôi sao?”



Anh ta nhìn thẳng Lục Tinh Hàn, nhấn mạnh hai chữ “Em trai”.



Lục Tinh Hàn ném chiếc hộp lên cao rồi lại bắt lấy: “Xem ra vẫn chưa hết cả đêm, anh Tần đã điều tra rõ ràng rồi sao?”



Tần Nhiên cười: “Biết nhiều chuyện chẳng bao giờ là xấu cả. Tôi thật sự không ngờ Tri Vi còn có đứa em trai như cậu, tôi quen biết cô ấy năm sáu năm mà trước nay không hề nghe thấy cô ấy nhắc tới.”



Lục Tinh Hàn nhếch môi: “Hóa ra anh quen biết Tri Vi năm sáu năm rồi, mà vẫn không xứng đáng để cô ấy nói chuyện trong nhà cho anh biết.”



Ánh mắt Tần Nhiên trở nên lạnh lùng: “Cô ấy vất vả nuôi cậu lớn mà cậu định báo đáp cô ấy như thế sao?”



“Không phiền anh phải lo lắng.” Lục Tinh Hàn đứng thẳng lưng: “Hy vọng anh hiểu rõ, anh không có tư cách và lập trường gì để nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và cô ấy cả.”



“Còn nữa.” Ánh mắt cậu lạnh lùng: “Tôi thay cô ấy nói lại một lần nữa cho anh biết, cô ấy không thích anh, trước kia đã không, sau này càng không, về sau những thủ đoạn như vậy, anh bớt làm đi.”



Nói xong, Lục Tinh Hàn không chậm một giây, ngón tay khẽ gẩy, hộp trang sức thuận thế bay đi. “Cạch” một tiếng, chiếc hộp rơi lên bàn trà bên cạnh Tần Nhiên, đứng vững trên đó.



Cậu lập tức xoay người rời đi.



Tần Nhiên chậm rãi mở miệng: “Cô ấy không thích tôi, cậu có thể làm như vậy nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày cô ấy sẽ gặp được người mà cô ấy thật sự thích, đến lúc đó cậu sẽ là người đáng thương nhất.”



Lục Tinh Hàn quay đầu lại, thản nhiên cười: “Trước khi lo cho tôi thì anh hãy quản tốt mấy người bên cạnh anh trước đi.”



Tần Nhiên nghe ra ý tứ gì đó, anh ta nheo mắt lại, Lục Tinh Hàn cũng không giải thích thêm, không dừng lại lập tức bước ra ngoài cửa.



Lúc xuống lầu, khuôn mặt cậu cứng đờ, cậu âm thầm siết chặt tay, trong lòng lặp đi lặp lại.



Người Tri Vi thật sự thích là cậu, cho dù bây giờ không phải nhưng sau này nhất định là vậy.



Nhất định.



Lâm Tri Vi nghe thấy tiếng động, lập tức quên mất vừa rồi chỉ muốn ném cậu đi, cô đi nhanh tới đón, ngẩng đầu nhìn lên thấy Tần Nhiên không đuổi theo, chắc là đã giải quyết trong hòa bình: “Trả lại rồi?”



Lục Tinh Hàn “Vâng” một tiếng.



Lâm Tri Vi nhớ đến những tai họa ngầm phòng làm việc, lại hỏi: “Em nói với anh ta về chuyện của Trần Tư Tư sao?”



Lục Tinh Hàn lắc đầu: “Em không nói, không phải anh ta thích điều tra sao, anh ta muốn biết thì sẽ biết thôi.”



Lâm Tri Vi yên tâm: “Em làm vậy đúng lắm, chúng ta không cần phải đi tố cáo, đúng rồi...” Cô có hơi tò mò: “Sao em lại biết Tần Tư Tư có quan hệ với anh ta?”



Lục Tinh Hàn cúi đầu: “Ở đâu cô ta cũng vô duyên vô cớ nhắm vào chị, thậm chí còn lấy em ra kích động chị, rõ ràng cô ta căm ghét chị. Tính tình chị tốt như vậy, chưa bao giờ đắc tội với người khác nên nhất định có nguyên nhân gì đó đặc biệt. Hơn nữa EQ cô ta cũng không cao, dùng tiền để khoe khoang lúc nào cũng muốn có đặc quyền, hẳn là được cưng chiều từ nhỏ, hoàn cảnh gia đình rất tốt, vừa hay cô ta cũng họ Tần… Hoàn toàn không có khả năng nào khác.”



Lâm Tri Vi trở về khu rừng trúc nhỏ với cậu, dưới chân giẫm lên phiến đá lốm đốm: “Em cũng để ý thật đấy, chị chưa từng chú ý đến những chuyện này.”



Lục Tinh Hàn nói chuyện hơi có giọng mũi: “Những chuyện liên quan đến chị em đều rất để ý.”



Tự đánh giá bản thân mình cao vậy, Lâm Tri Vi buồn cười nhìn về phía cậu mới phát hiện ra từ lúc đi ra tới giờ hình như tâm trạng cậu tệ đi không ít: “Không vui à? Có phải Tần Nhiên nói gì với em không?”



“Không.” Bước chân của Lục Tinh Hàn càng ngày càng chậm: “Em chỉ...” Cậu ngước mắt lên, hai mắt ngập nước nhìn cô: “Muốn chị khen em.”



“Khen em?”



Lục Tinh Hàn gật đầu: “Ví dụ như, nhóc con tốt nhất, chị thích nhóc con nhất, mấy câu kiểu như vậy.”



Cậu nhấn mạnh: “Em rất muốn nghe.”



Lâm Tri Vi giữ tai cậu lắc lắc: “Lục Tinh Hàn, em trưởng thành chút được không?”



“Chị khen xong rồi em lại trưởng thành.”



Lâm Tri Vi từ chối không nhận: “Khen không nổi, đừng ồn ào nữa, em mau về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm quay chương trình nữa.”



Cô tiếp tục dặn dò: “Nói về chuyện chương trình, chị phải nhắc nhở em, cho dù tâm trạng em có tốt hay không về sau trong quá trình quay nhất định phải có trách nhiệm, không được lười biếng để bản thân bị thương.”



Lục Tinh Hàn giải thích: “Em thừa nhận đúng là tâm trạng em không tốt, nhưng em không lười biếng, trước khi xuất phát, anh Viên đã nói riêng với em, truyền đạt ý của công ty, nói em đừng nổi bật quá, để lại cho đội trưởng một chút cơ hội.”



Lâm Tri Vi ngẩn người: “Lương Thầm sao?”



“Đúng vậy, công ty cảm thấy em quá liều mạng, cướp hết sự nổi tiếng, làm nhóm phát triển không đồng đều.” Cậu thấp giọng nói: “Muốn em thu mình lại một chút, thỉnh thoảng cũng phạm sai lầm, hôm nay em cố gắng thể hiện bản thân chậm chạp, mệt nhọc, nhưng không ngờ sẽ bị ngã.” Cậu gượng cười: “Chắc sau chuyện này sẽ càng nhiều người chú ý hơn.”



Lâm Tri Vi cố gắng thông cảm cho cách làm việc của giải trí Tinh Hỏa nhưng vẫn giận thay cho Lục Tinh Hàn.



Giới giải trí vốn dĩ đã là nơi cá lớn nuốt cá bé, đặc biệt là các nhóm nhạc nam, chuyện một người nổi tiếng cả nhóm lên theo trong và ngoài nước có rất nhiều, đây cũng không phải chuyện gì xấu, tại sao đến lượt Lục Tinh Hàn thì cậu lại phải nhường.



Cô không ngờ Lục Tinh Hàn gặp hết chuyện này đến chuyện khác, cô định về sau sẽ tới tìm Viên Mạnh hỏi kỹ, cô bình tĩnh khuyên cậu: “Đừng nghĩ gì cả, về ngủ đi, trên người em còn có vết thương.”



“Tri Vi, vậy chị khen em nha.” Cậu vẫn chưa quên việc này: “Nói chị thích em, thích em nhất, hoặc là ôm hôn một cái đều được.”



Lâm Tri Vi nói không nên lời lại càng không làm được, cô nghiêm mặt thúc giục cậu: “Em mấy tuổi rồi hả, đừng trẻ con nữa, mau đi nhanh đi.”



“Tri Vi.”



“Nghe lời đi!”



Môi Lục Tinh Hàn giật giật, không phát ra tiếng, cậu không đòi hỏi nữa, yên lặng đi theo phía sau cô.



Thỉnh thoảng Lâm Tri Vi quay đầu lại nhìn, bóng cậu càng lúc càng tối, gần như hòa chung vào màn đêm.



Thất vọng đến vậy sao?



Đến khi đi tới bên cạnh rừng trúc, Lục Tinh Hàn đã thành một cái bóng mờ mịt.



Hai người về tới chỗ ở của Lâm Tri Vi trước, khi cô chuẩn bị lên tầng thì quay lại nhìn cậu một cái, cậu đội mũ rất thấp, vệt máu trên môi đã nhạt đi không ít, hai môi mím chặt.



Cô đi lên bậc thang thứ hai, cậu vẫn im lặng đứng như cũ.



Cô đi tới giữa cầu thang, cậu vẫn đứng ở đó.



Trái tim Lâm Tri Vi trở qua trở lại nhiều lần tới mức điên đảo, không ngăn được việc mình mềm lòng vì cậu.



Có thể Tần Nhiên đã nói gì đó, hoặc vì chuyện của Lương Thầm, tóm lại cậu rất cần cô an ủi.



Lâm Tri Vi thở dài, nếu trên đời này thật sự có gì có thể uy hiếp được cô, thì đối với cô hẳn chỉ có một mình Lục Tinh Hàn.



Cô lặng lẽ xoay người, im lặng đi xuống dưới, tới trước mặt cậu.



Cô giơ tay lên, thò tay vào chiếc mũ rộng thùng thình, nhẹ nhàng xoa nắn cái tay vừa bị cô véo đỏ.



Lục Tinh Hàn không chớp mắt nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen lấp lánh ánh nước.



Cậu giang hai tay ra, lộ ra lồng ngực.



Lâm Tri Vi cắn môi, cố gắng bắt lấy những xiềng xích ngổn ngang trong lòng, cô thử chạm vào quần áo cậu, rồi vòng tay ôm eo cậu, dựa sát vào, dung hòa cùng nhiệt độ cơ thể cậu.



Tiếng thình thịch vang lên bên tai, không rõ là tim ai đập.



Cô nói nhẹ: “Nhóc con, ngoan nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK