Lâm Tri Vi rất không có tiền đồ, cô không có sức lực chống đỡ đến cuối cùng nên đành lựa chọn chạy trốn.
Trailer đang phát lần thứ hai, trong đại sảnh tràn ngập tiếng thảo luận, không ai chú ý đến chiếc ghế bị cô lật đổ lúc hoảng sợ rời đi.
Nhiệt độ bên ngoài đang giảm xuống, độ ẩm rất cao, ánh trăng tròn lờ mờ, bốn phía thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang, so với đại sảnh thì có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Lục Tinh Hàn đuổi theo ra ngoài, Lâm Tri Vi nghe thấy tiếng bước chân thì đáy lòng run rẩy, vẻ mặt cô tái nhợt xoay người ngăn cậu lại: “Dừng! Đừng đi về phía trước!”
Cô thở hổn hển giống như vừa mới chạy xong mấy nghìn mét, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
“Lục Tinh Hàn, coi như vừa rồi em chưa nói gì, chị cũng không nghe thấy.” Giọng cô run rẩy cảnh cáo: “Trước khi bốc đồng, thì em hãy làm rõ tình cảm của mình trước đã! Sự ỷ lại với chị gái căn bản không phải…” Cô cắn răng, cho dù “Thích” hay là “Yêu” thì cũng đều quá nặng, ở giữa răng môi hồi lâu vẫn không thốt ra được: “Tóm lại, đây là lần cuối chị tha thứ cho em, nếu em còn dám nói linh tinh thì chúng ta sẽ thật sự không trở về như trước kia được nữa!”
Lục Tinh Hàn đứng lại, khoảng cách giữa cậu và cô dường như có lớp sương mù mờ ảo.
Sau một lúc im lặng, cậu bình tĩnh nhìn cô nói: “Tri Vi, đã không trở về như trước kia được từ lâu rồi.”
Hoặc là nói, ngay từ đầu cậu không muốn trở về, trong ý thức tồn tại sự yêu thích, say đắm, khát vọng từ năm này sang năm khác, mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều muốn cô.
Hốc mắt Lâm Tri Vi nóng lên, sao cô có thể nuôi được đứa nhỏ như vậy? Quá khứ gắn bó thân thiết không tách rời, giúp đỡ trong lúc hoạn nạn trước đây đều thể hiện một tầng ý nghĩa khác.
Cô bỏ Lục Tinh Hàn ở đó, bước nhanh trở về phòng thu dọn hành lý. Đầu óc cô choáng váng, ngồi ở mép giường gọi điện đến studio tạm thời xin nghỉ.
“Nửa năm sau tôi có thể không xin nghỉ.” Giọng cô khàn khàn nói: “Rất xin lỗi, tôi thực sự không theo nổi chương trình giải trí tập này.”
Tuy rằng sếp quan tâm nhưng trong giọng nói vẫn có phần không hài lòng: “Không phải vừa mới kết thúc kỳ nghỉ sao? Cơ thể không thoải mái?”
Cô cụp mắt nói: “Vâng, rất khó chịu.”
Sếp im lặng một lúc, cân nhắc đến việc trước kia cô đều nỗ lực làm việc, thở dài: “Được rồi, tôi sẽ dặn dò Hà Vãn hai câu, chỉ lần này thôi, về sau không được như vậy.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tri Vi lập tức đặt trước vé xe và vé máy bay. Cô mặc chiếc áo khoác có mũ, sau khi đội mũ che đi khóe mắt đỏ hốc hác thì xách hành lý mở cửa.
Lục Tinh Hàn đang canh giữ ở bên ngoài, cô nhìn cũng không nhìn, cúi đầu bước nhanh xuống lầu.
Vali bị cậu giành mất, cô không biết mình lấy sức lực ở đâu mà giật lại. Cô vừa đi vừa cảm thấy bản thân giống như mấy nữ sinh nhỏ hay giận dỗi trong phim, nhưng cô không quan tâm nhiều như vậy, nếu không rời khỏi nơi này thì cô sẽ phát điên mất.
Xung quanh hộ gia đình có những chiếc xe đi tới đi lui kiếm khách. Xe Lâm Tri Vi vừa gọi đã đến rồi, cô vừa mới ngồi vào ghế sau, Lục Tinh Hàn đuổi theo kịp mở cửa phó lái ra.
“Em làm gì!”
“Em đưa chị đi.” Lục Tinh Hàn đóng "rầm" cửa xe lại: “Lái xe.”
Lâm Tri Vi muốn đuổi cậu xuống: “Không cần, mình chị đi được!”
Lục Tinh Hàn nghiêng đầu lạnh lùng nhìn tài xế, khẽ quát: “Tôi nói lái xe!”
Tài xế rụt cổ lại, vội vàng thu hồi ánh mắt không tự chủ đang nhìn gương chiếu hậu, không dám nhìn loạn nữa.
Lâm Tri Vi kéo thấp mũ, coi cậu như không tồn tại, cô chờ xe xuất phát ổn định mới gọi điện thoại giải thích với Hà Vãn. Sở dĩ cô dám đi cũng là bởi vì hôm nay sau khi phân công xong, mọi người đều hoàn thành rất tốt, có cô hay không cũng không ảnh hưởng, ít nhất cũng có thể hoàn thành tập này mà không gặp phải vấn đề gì.
Về phần Lục Tinh Hàn - người duy nhất không phối hợp thì cứ tự sinh tự diệt đi. Nếu cậu có bản lĩnh thì ngay mai cậu cứ để mặt mộc mà lên hình.
Cô hết lòng yêu thương con sói mười mấy năm nhưng bây giờ sẽ không bao giờ quan tâm cậu nữa.
Lâm Tri Vi nhìn bóng đêm như nước ngoài cửa xe, ngón tay xoắn xuýt lại với nhau, nhẹ nhàng hít mũi, trong lòng thầm hạ quyết tâm, cô sẽ không bao giờ quan tâm cậu nữa!
Khi xuống xe, Lục Tinh Hàn nhanh hơn cô, xuống trước một bước xách vali, Lâm Tri Vi chỉ có thể theo sau. Lần này cậu có phòng bị, cho dù cô dùng sức như thế nào cũng không giành lại được.
Đứng ở bên ngoài chỗ kiểm tra an ninh, vé máy bay trong tay cô đã bị vò đến nhàu nát, cuối cùng cũng thành công tách tay cậu ra: “Trước khi em suy nghĩ kỹ, thành tâm chịu xin lỗi và nhận sai lầm trước kia, thì không cần gặp nhau, nếu em không nghĩ ra…”
Lục Tinh Hàn hỏi: “Không nghĩ ra thì thế nào?”
Lâm Tri Vi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lóe lên: “Em biết đấy.”
Lục Tinh Hàn trơ mắt nhìn cô xoay người đi vào cửa kiểm tra an ninh, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Cậu đứng tại chỗ rất lâu rồi mới chậm rãi đi đến chỗ cửa sổ sát đất rất lớn phía trước chỗ đợi máy bay. Máy bay bắt đầu trượt dài, cậu kề sát vào cửa kính, cố gắng thay đổi góc độ, cho đến khi thân máy bay tiến vào trong bầu trời đêm mù mịt, cuối cùng không nhìn thấy.
Điện thoại liên tục đổ chuông nhưng cậu chỉnh thành im lặng.
Người duy nhất cậu muốn liên lạc sẽ không gọi cho cậu.
Cậu sớm biết sẽ có ngày này, cho dù tình huống gì, chỉ cần Tri Vi hiểu được tâm tư của cậu thì thứ chờ đợi cậu đương nhiên là sự kháng cự bài xích, hôm nay cũng vậy, ngày mai cũng vậy, kết quả đều giống nhau.
Nhưng cậu không hối hận, đời này cậu quyết tâm phải dây dưa một chỗ với cô, cho dù lên trời xuống đất cũng nhất định phải chiếm giữ Lâm Tri Vi làm của riêng.
Lục Tinh Hàn xoa mắt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Màn đêm dần tối hơn, trong sân bay người đã ít giờ lại càng ít hơn, đèn trần trên cao đã tắt mấy hàng nhưng cậu vẫn đứng ở bên cửa sổ như cũ, từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối, trở thành một bóng dáng cô đơn lạc lõng.
Lâm Tri Vi trở về căn phòng mình thuê, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là chiếc giường đơn mới mua ở phòng khách, ga trải giường màu xanh đậm, đầu giường còn có con thỏ béo màu hồng nhạt.
Cô muốn ném chiếc giường ra bên ngoài nhưng do dự hồi lâu vẫn không ra tay. Sau khi cô dứt khoát chuyển mấy thứ đồ linh tinh lặt vặt chất đống trên giường mới khiến cô bình tĩnh một chút. Cô về phòng nằm vật xuống giường, cưỡng ép bản thân chìm vào trong giấc ngủ.
Trong mộng đều là những hình ảnh hỗn loạn.
Lục Tinh Hàn ba tuổi cùng mẹ chuyển đến nhà bên cạnh, lần đầu tiên gặp nhau đã bi bô cười ngọt ngào chạy tới ôm cô.
Khi năm tuổi đã rèn luyện được bản lĩnh làm nũng cực kỳ thuần thục, cậu không muốn chơi cùng mấy đứa trẻ trong xóm mà từ sáng đến tối chỉ muốn đi theo sau cô.
Khi bảy tuổi cậu không muốn học tập, nhưng chỉ cần cô ngồi bên cạnh, lại giả vờ ngoan ngoãn đọc vài tờ, nếu cô khen một câu, khi thi sẽ đạt điểm cao một cách khó hiểu.
Chín tuổi đã rất ồn ào, cô mặc kệ cậu, buổi tối tan học trở về, trời tối mù, cậu một mình ngồi cuộn tròn ở đường nhỏ, mắt rưng rưng đợi cô về nhà.
Mười một tuổi không còn nhỏ nữa, buổi tối có mưa giông, cậu lo lắng cô sợ, ôm góc chăn ngồi ở đuôi giường, trông chừng cả một đêm.
Khi cậu mười ba tuổi, quyền giám hộ thuộc về chú của cậu, khi bị kéo đi, cậu quay đầu nhìn cô, trong mắt là sự tuyệt vọng, bình tĩnh hỏi: “Chị không cần em sao?”
Tim Lâm Tri Vi co rút đến mức đau buốt không thôi, khi cau mày tỉnh dậy, trước mắt là một mảng mơ hồ.
Cô chậm chạp mò khởi động điện thoại nhìn giờ, bây giờ đã là ba giờ chiều ngày hôm sau, tin nhắn điện thoại lần lượt xuất hiện. Bỏ qua những tin của Lục Tinh Hàn, cô trả lời ngắn gọn các tin nhắn liên quan đến công việc.
Tin nhắn mới nhất từ nhóm stylist ở Wechat đúng lúc xuất hiện trên thanh thông báo: “Suốt một ngày, không ai lay động được Lục Tinh Hàn, cứ để cậu ta để mặt mộc đi, dù sao không trang điểm cậu ta vẫn đẹp nhất.”
Lập tức có người gửi hình mặt khóc: “Thực sự rất sợ cậu ta, tôi không muốn đụng đến cái đinh này nữa, giải trí Tinh Hỏa cũng không trách chúng ta được.”
Người kết thúc đề tài này là Hà Vãn: “Có lẽ… Đã đến lúc cho cậu ta xem giáo trình trang điểm để cho cậu ta tự học thành tài.”
Lâm Tri Vi bực bội thoát Wechat, cô ngồi xuống, trong đầu tràn đầy suy nghĩ lung tung, ngay cả tâm trạng xuống giường ăn cơm cũng không có. Cô tiện tay vào Weibo xem có chuyện bát quái gì để giải sầu không, không nghĩ tới cái xuất hiện đầu tiên là ảnh chụp màn hình trailer của "Đêm nay không ngủ", hình ảnh thằng nhóc con mặc trang phục màu hồng phấn nhìn thẳng vào máy quay tỏ tình.
“Những lời này, là em nói với chị.”
Những lời Lục Tinh Hàn nói cứ văng vẳng bên tai, Lâm Tri Vi dùng sức bóp giữa hai lông mày, ép buộc bản thân không chú ý, cô vội vàng lướt tiếp, kết quả mười cái thì có tám cái liên quan đến Lục Tinh Hàn.
Blogger cái kiểu gì vậy!
Sắc mặt cô khó coi thoát Weibo, mở TikTok đang hot gần đây, ngón tay lướt một cái, chiếm lĩnh vị trí quảng cáo vẫn là đoạn phim của nhóm nhạc nam được biên tập lại, Lục Tinh Hàn thật sự đẹp trai đến lóa mắt.
Cô không có cách nào thoát khỏi đoạn thời gian này.
Lâm Tri Vi bực mình ném điện thoại vào góc giường, khi định bỏ tay ra thì một âm thanh trong trẻo vang lên, Zhihu đề cử một cái mới mẻ.
Tiêu đề rất đáng chú ý: “Đột nhiên bị em trai thổ lộ thì phải làm sao?”
Tay cô bất giác dừng lại, chậm rãi đưa trở về, cô ho khan một tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm vào.
Câu hỏi ngắn gọn, giọng điệu buồn rầu, ở dưới có đủ loại câu trả lời náo nhiệt.
Người đầu tiên hỏi: Em ruột? Em họ? Em kế? Em nuôi?
Chủ topic nói: Không phải, không có quan hệ huyết thống.
Lại có người hỏi: Vậy rất xấu? Cơ thể không được? Không nuôi được bạn? Lăng nhăng? Tính cách quá kém?
Chủ topic nói nhỏ: Đẹp, siêu khỏe mạnh, rất có năng lực kiếm tiền, độc thân, tính cách tốt…
Lại có người hỏi tiếp: Kém hai ba mươi tuổi?
Chủ topic giơ ngón tay: Không nhiều như vậy, năm, sáu tuổi thôi.
Câu hỏi cuối cùng: Bạn chán ghét người đó? Với các điều kiện trên thì không có lý do gì để ghét.
Chủ topic đã ngã không dậy nổi: … Thật ra trước kia làm chị em mà nói, tôi rất thương em ấy, không chán ghét.
Lâm Tri Vi nhìn đến đây thì hồi hộp đến mức không dám thở ra, mặt đỏ bừng nhưng không dừng được mắt vẫn đang nhìn xuống dưới.
Sau khi thảo luận sôi nổi vài trang, chủ topic đã có được đáp án mong muốn.
Mọi người nhất trí cho rằng, tình huống này có hai vấn đề, một là không vượt được chướng ngại bản thân, cái còn lại là không tin tưởng vào tình cảm của em trai, thế nhưng nếu em trai đủ thâm tình đủ kiên trì, về cơ bản bạn sẽ rơi vào tay giặc.
Lâm Tri Vi hít thở không thông.
Chủ topic vẫn giãy giụa lau nước mắt: Không muốn rơi vào tay giặc! Xin vài chiêu!
Nhóm người có kinh nghiệm yêu đương lâu năm đều tỏ vẻ: Lập tức nói chuyện yêu đương chắc có thể sẽ giải quyết được.
Còn không quên nói thêm một câu để kết thúc vấn đề: Nhớ kỹ, chỉ là có thể.
Lâm Tri Vi cầm điện thoại, nằm ngửa trên giường, cô ngây ngốc nhìn trần nhà, tâm trạng có thể so sánh với việc vừa xem xong chuyện cũ siêu kinh dị, siêu khủng bố.
Cô day trán một hồi lâu, rất vất vả mới bình tĩnh lại. Lúc nãy khi đang vùng vẫy, chân không cẩn thận đạp trúng mép giường, miệng vết thương ở cổ chân tê rần khó chịu.
Ba miếng dán vẫn còn dán ở chỗ đó.
Động tác cúi thấp người của Lục Tinh Hàn trong bóng tối, xúc cảm ngón tay ấm áp chạm vào cổ chân cô, hiện lên một cách rõ ràng sinh động.
Giống như rơi vào tấm lưới vô hình, vẫn luôn sẵn sàng chờ tóm lấy cô.
Môi Lâm Tri Vi trắng bệch, cô ngẫm lại bản thân mình sắp hai mươi tư tuổi, trước kia bận bịu kiếm tiền để nuôi gia đình, bây giờ có lẽ nên yêu đương được rồi.
Điện thoại nằm trong chăn rung rung, là Hà Vãn gọi đến.
Lâm Tri Vi cầm lên: “Chị Vãn? Ở trường quay có vấn đề gì sao?”
Hà Vãn nói: “Không có, em yên tâm đi, trừ Lục Tinh Hàn ra thì bọn chị có thể xử lý tất cả.”
Đừng nhắc đến nữa!
Hà Vãn quan tâm: “Cơ thể tốt hơn chưa? Vừa nãy chị thấy em online một lúc nên gọi đến thử xem, quả nhiên bật máy, ở nhà để làm gì? Vẫn ngủ sao?”
Lâm Tri Vi nghịch hoa văn trên vỏ chăn, ấp a ấp úng nói: “Em đang suy nghĩ…”
“Hả?”
“Em suy nghĩ, rốt cuộc yêu đương có cảm giác gì?”
Hà Vãn sửng sốt, sau đó thoải mái cười to: “Không phải chứ? Cuối cùng cũng động lòng?”
Lâm Tri Vi cúi đầu, tóc đen mềm mại xõa ở sườn mặt, cô mím môi không nói lời nào. Hà Vãn thấy cô im lặng, thử nói: “Nếu em không từ chối, bên chị đúng lúc có người đàn ông chất lượng tốt cực kỳ hợp với em.” Cô ấy giới thiệu nhưng trong giọng nói ít nhiều vẫn che giấu điều gì đó: “Chị lấy mạng cam đoan, quả thực chỗ nào cũng tốt, hơn nữa đối phương còn cực kỳ thích em, nếu không… Em thử gặp một lần?”
Chỉ thuận miệng nói chuyện mà thôi, nhanh như vậy sao?
Lâm Tri Vi do dự: “Em còn chưa…”
Hà Vãn nói: “Chỉ là cuộc gặp mặt bình thường thôi, gặp mặt uống chén trà, nếu em không thích thì xoay người rời đi, không thiệt chút nào.”
“Tri Vi, chung quy đó là bước đầu tiên, đúng không?”
Có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh ồn ào của trường quay qua loa điện thoại, không biết nhân viên công tác nào gọi to tên Lục Tinh Hàn.
Mắt Lâm Tri Vi khép hờ.
Đúng vậy, chung quy đó là bước đầu tiên.