• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu thành thật làm theo những gì nội tâm mách bảo là một loại dũng cảm.



Vậy Lâm Tri Vi cảm thấy bản thân quả thực là siêu dũng cảm!



Mối quan hệ chị em sớm đã hoàn toàn mất rồi, xiềng xích và gì gì đó càng không biết là ném ở đâu, hôn cũng hôn rồi ôm cũng ôm rồi và yêu cũng đã yêu rồi.



Những do dự, lo lắng và vướng mắc nên hay không nên không còn cần thiết nữa, dù sao đi chăng nữa cô cũng không kháng cự lại cậu vậy chi bằng thẳng thắn mà lao vào.



Lục Tinh Hàn dù có kiên trì đến đâu thì cũng cần một lời khẳng định.



Nhưng... Ngượng ngùng thật ra vẫn còn, Lâm Tri Vi hôn cậu một cái, nhiệt độ trên mặt cô hiện tại có thể chưng được cả bánh bao, trái tim cũng muốn từ trong cổ họng bay ra, cô giả vờ bình tĩnh để tính toán đường lui.



Môi đang dán chặt vào nhau chuẩn bị tách ra, ý thức của Lục Tinh Hàn rốt cuộc cũng đã bừng lên liền ngồi dậy, không thể chờ được mà đuổi theo khẽ cắn lên môi cô.



Lâm Tri Vi vô thức dựa sát vào sau, cậu theo bản năng đưa tay ra ôm lấy cô nhưng lại quên mất trước đó mình đang làm gì, vừa giơ tay lên, tiếng nước "ào" vang lên.



Nước trong bồn bắn tung tóe, quần áo ở nhà mà Lâm Tri Vi kéo lên cũng ướt hết cả rồi.



Động tác Lục Tinh Hàn bất đắc dĩ dừng lại, Lâm Tri Vi cũng sửng sốt, sau hai giấy mới kịp phản ứng lại, cười haha rồi ngồi trên sô pha, lỗ tai cậu có chút ửng hồng lên, toàn thân ướt nhẹp dựa vào người cô, dùng sức cọ cọ, kéo dài giọng đầy tủi thân: "Tri Vi, chị đừng có được nước mà bắt nạt em!"



Lâm Tri Vi xoa xoa đầu cậu: "Ô kìa, ai bắt nạt em, thật quá đáng, chị giúp em xử người đó."



Lục Tinh Hàn không nhịn được cười, ngẩng đầu lên hôn nhẹ: "Không được, em phải đích thân đi báo thù."



Nói xong cậu hùng hổ đứng dậy đi đổ nước đồng thời mang theo cây lau nhà đi ra lau nước bắn tung tóe trên mặt đất, rồi nghiêm túc nói: “Bé cưng Tri Vi, chị mau cởi quần ra đi.”



Lâm Tri Vi kinh ngạc đến ngây người: "... Hả?"



Lục Tinh Hàn ngây thơ chớp mắt, chỉ vào gấu quần bị ướt được kéo lên của cô: "Em giúp chị giặt." Cậu cúi người, chọc vào đầu mũi cô, giọng nói có hơi khàn: "Bằng không, chị đang suy nghĩ cái gì?"



Sói con!



… Nhất định là cố ý! Lâm Tri Vi quay mặt đi, lê đôi dép nhanh chóng chạy ào vào phòng ngủ thay váy ngủ rồi đi ra, tự mình giặt quần, vừa mới vò nhẹ quần áo hai cái, cậu đã theo vào đến nơi, từ sau lưng ôm lấy cô, cúi người, cằm đặt lên vai cô, nắm lấy bọt xà phòng ở trong tay cô.



"Tri Vi, chị nói xem hôm nay em có ngoan không?"



Lục Tinh Hàn chậm rãi vò, cánh tay thu lại, vây cô vây trong lồng ngực, thỉnh thoảng nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai cô. Lâm Tri Vi nhìn vào bóng người trong gương: "... Vừa rồi câu nói kia không ngoan."



Lục Tinh Hàn thẳng thắn gật đầu thừa nhận, tiếp tục nói: "Cho nên ngoài câu nói kia ra, cái khác đều ngoan đúng không?"



… Phí lời.



"Em có âm mưu gì?"



"Tìm chị để được khen thưởng." Quản gia Lục Tinh Hàn cho xả nước vào quần áo, rửa sạch bọt xà phòng, nhìn của cô trong gương, bộ dạng như cậu vừa mới quỵt nợ cô: "Lúc trang điểm, đã nói nếu em ngoan thì chị sẽ đồng ý điều kiện."



Lâm Tri Vi mím môi, đúng là có chuyện như vậy đến.



Cô nhỏ giọng nói: "Em không thể được yêu cầu điều kiện quá đáng."



Lục Tinh Hàn vắt nước, từng bước từng bước giúp cô đi ra phía trước, đến trước giá phơi treo quần áo lên, lau tay, cúi đầu hỏi: "Chị đã rửa mặt chưa?"



Lâm Tri Vi có chút ngơ ngác gật đầu. Lục Tinh Hàn trực tiếp ôm lấy cô: "Được, khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi."



Đợi một chút... Đây là cái tình hình nào đây. Lâm Tri Vi lảo đảo ôm vai cậu, không đợi phản đối đã bị cậu một mạch khiêng vào giường trong phòng ngủ, sau khi đắp chăn, cậu đặt dẹp lê "lạch cạch" trên mặt đất, bò lên giường nằm bên cạnh cô, đêm cô bọc vào trong chăn rồi ôm cô vào trong lòng ngực.



"Lục Tinh Hàn!"



"Em đây." Lục Tinh Hàn đưa tay tắt đèn bàn, vỗ vỗ cô: "Điều kiện của em không quá đáng một chút nào, để em dỗ chị ngủ."



"Còn không quá đáng sao? Em còn đang ở trong chăn!"



"Em có thể không?" Siêu kích động.



"Không thể!" Hoàn toàn gạt bỏ.



Lục Tinh Hàn tủi thân tiến đến dựa vào sau cổ cô: "Em biết là không thể nên cũng chủ động bước lùi lại, chị không khen tinh thần tự giác của em sao?"



Da mặt người đàn ông này cũng thật dày đúng là làm cho người ta nghẹt thở. Lục Tinh Hàn thở dài, giọng cậu cũng trở nên trầm xuống: "Tri Vi, trong một tháng em chỉ có thể trở về tối đa là bảy, tám ngày, vậy trong những ngày này hãy để em dỗ em chị, được không? Em bảo đảm không di chuyển, chỉ nằm trong chăn nói chuyện với chị."



Cậu bỗng trở nên yếu đuối, Lâm Tri Vi cảm thấy đau đớn, âm thầm cắn góc chăn: "Chị cũng không phải là không ngủ được, cũng không cần dỗ cái gì đó đâu."



"Cô gái nhỏ được dỗ ngủ thì mới có những giấc mơ đẹp." Giọng cậu trầm trầm và nhẹ nhàng: "Em sẽ kể cho chị nghe những câu chuyện cổ tích hoặc là hát, cái gì cũng được." Lâm Tri Vi cụp hai mắt xuống.



Thật sự thì lúc còn là một cô gái nhỏ cũng chưa từng có ai dỗ cô ngủ, mỗi ngày đều bận rộn để làm cho bản thân lớn nhanh một chút, làm nhiều việc có giá trị tích cực, mới có thể có chỗ để sống.



Từ nhỏ, cô đã hiểu muốn có được thứ gì, trước hết phải chăm chỉ làm việc, nỗ lực càng nhiều, có được chút ít, cho dù như vậy cũng thật sự đã rất mãn nguyện. Mọi người đều nghĩ rằng cô là người trưởng thành đáng tin cậy, điềm tĩnh, dịu dàng, suy nghĩ chu toàn. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh Lục Tinh Hàn, cô sẽ được đối xử giống như một đứa trẻ.



Cô cuộn nửa người trong chăn, mang theo chút giọng mũi: "... Em thật sự chỉ mới mười tám tuổi?"



Lục Tinh Hàn để cô tựa vào cánh tay mình: "Em ước gì bản thân mình hai mươi tám tuổi, từ bé liền có thể làm anh của chị, sẽ có thể chăm sóc và dỗ dành chị sớm hơn."



Lâm Tri Vi im lặng, di chuyển cơ thể và tiến sát vào lòng ngực cậu.



"Em kể cho chị nghe một câu chuyện... Kể chuyện về nàng tiên cá có được không?" Ánh đèn mờ ảo, gối mềm, nhiệt độ xung quanh ấm áp, giọng nói cậu vang lên chầm chậm: "Ở một nơi rất sâu dưới đáy biển, có một tòa lâu đài đồ sộ, sống bên trong là nàng công chúa tiên cá, nàng là công chúa út rất xinh đẹp nhưng lại không đẹp bằng Tri Vi nhà em."



Lâm Tri Vi phản bác: "Cái gì? Nào có ai kể chuyện cổ tích như thế!"



"Lời em nói là thật."



"Câu chuyện về nàng tiên cá thật sự rất thảm, vẫn là nên đổi câu chuyện khác."



"Được được, vậy đổi thành công chúa Bạch Tuyết." Lục Tinh Hàn đáp ứng yêu cầu, càng ôm chặt hơn rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "... Con gái nhỏ của quốc vương đã lớn, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, tinh khiết động lòng người." Cậu ngừng một lát, lại chuyển chủ đề của câu chuyện: "Nhưng vẫn là không động lòng người bằng Tri Vi nhà em."



Lâm Tri Vi không biết làm sao, cười ngẩng đầu lên muốn cắn cậu một cái, mi mắt dần hạ xuống. Mặc dù câu chuyện thực sự hỏng bét nhưng trái tim lại cảm thấy rất đỗi mềm mại, mềm mại đến mức chỉ muốn ngủ ở bên cạnh cậu.



Biết rằng Lục Tinh Hàn sẽ dậy rất sớm cho dù cậu không đặt đồng hồ báo thức, Lâm Tri Vi cũng không đến năm giờ đã tỉnh dậy, cảm thấy trên người mình có chút chặt, mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn, Lục Tinh Hàn vẫn còn đang giữ nguyên tư thế trước khi ngủ, ôm cô không nhúc nhích. Cả đêm cũng không đắp chăn.



Lâm Tri Vi nhanh chóng nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, đứng dậy làm một bữa sáng đơn giản, năm giờ hai mươi, Viên Mạnh đến rất đúng giờ. Vừa vào đã thấy cửa phòng ngủ đóng chặt, Viên Mạnh che miệng: "Vẫn chưa tỉnh sao?"



Lâm Tri Vi gật đầu: "Có gấp không? Nếu gấp thì tôi gọi em ấy dậy."



Viên Mạnh nhìn đồng hồ: "Chờ thêm mười phút nữa, cậu ấy hẳn rất mệt."



Vừa dứt lời ánh mắt thèm thuồng nhìn bữa sáng thơm phức trong phòng bếp, Lâm Tri Vi vui vẻ, bưng lên cho anh ta: "Đừng chờ em ấy, anh ăn trước đi."



Viên Mạnh không khách khí, bóc trứng gà, uống sữa đậu nành, sau đó hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Cô Tiểu Lâm, không biết cô có theo dõi sự kiện weibo ngày hôm qua không. Trước mắt tình hình thực tế có chút mất kiểm soát."



Bài đăng của Lục Tinh Hàn quá thân mật, cho dù lúc sau Dung Thụy và Lương Thầm lần lượt đứng ra che chắn, vẫn không ngờ đến được sự nhạy cảm của người hâm mộ, muốn nói rõ việc tồn tại tình đồng nghiệp giữa những người khác giới là rất bình thường nhưng không thể quá trẻ đẹp được.



Lâm Tri Vi làm mới và xem lại, không thể nào, ngay cả ảnh tốt nghiệp đại học của cô cũng bị đem lên, may mà sạch sẽ không có lịch sử đen tối nhưng cũng không ngăn được muôn kiểu phỏng đoán.



Cô tắt màn hình, dứt khoát hỏi: "Tôi nên làm thế nào?"



"Nói cho cô cái này cũng chính là để cô bớt lo lắng." Viên Mạnh đưa ngón tay cái lên: "Thực ra cũng rất đơn giản. Mối quan hệ của chúng ta là sự thật, thực lực của cô là đúng không có việc gì cả. Nghe nói cô muốn tiếp cận chuyên mục tạp chí phụ nữa phải không? Vậy vừa đúng dịp, tôi dự định cùng bọn họ hợp tác, thẳng thắn đừng lảng tránh, kết hợp với cô tạo nên một làn sóng, đôi bên cùng có lợi."



Càng giấu càng có vấn đề. Nếu thẳng thắn đứng ra, mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt đẹp. Mọi người không phải là đang tò mò sao, vậy với tư cách là một stylist hãy thoải mái với những cuộc thăm hỏi trên weibo, tự mình giải đáp các vấn đề của người hâm mộ, hỏi cái gì cần hỏi, toàn bộ đều được đối phó.



Lâm Tri Vi gật đầu, vào thời điểm này cô không quan tâm rằng có bị lộ hay không. Việc đầu tiên là cần giải quyết mối nguy này của Lục Tinh Hàn: "Trước tiên đừng cho Tinh Hàn biết."



Viên Mạnh một vé đồng ý: "Đương nhiên, việc này để cho cậu ấy lựa chọn, cậu ấy chắc chắn không đồng ý cho cô đứng ra."



Vào buổi chiều ngày hôm đó, tranh thủ thời gian luyện tập khép kín của nhóm nhạc, Viên Mạnh cùng với bên tạp chí phụ nữ kết hợp với nhau phát động chiến dịch quảng bá với "Stylist xinh đẹp nổi tiếng", "Bàn tay thần trong tạo hình của nhóm nhạc", "Hóa ra nhiều tiểu sinh, tiểu hoa đều từng được cô thay da đổi thịt", từ từ trở thành tên tuổi nổi tiếng, mời Lâm Tri Vi tiến hành một cuộc phỏng vấn chính thức trên weibo.



Được người hâm mộ hỏi, Lâm Tri Tri ở hậu trường gặp trở ngại trong cách thức sàng lọc để trả lời câu hỏi. Ngay sau khi tin tức được đưa ra, đối diện với đủ loại tin đồn khó chịu từ người hâm mộ nhiệt huyết của nhóm nhạc, cô khéo léo lướt hết các câu hỏi, chỉ trong một vài phút hậu trường đã đông nghịt, máy chủ đột nhiên tắc nghẽn.



Lâm Tri Vi dở khóc dở cười phát hiện bản thân rất may mắn.



"Chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"



"Hai mươi bốn tuổi." Sinh nhật vừa mới qua cách đây không lâu.



Người hâm mộ vỗ ngực nói, không tồi không tồi, trong một bài phỏng vấn Hàn Hàn nói về người mẫu lý tưởng là cô gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng. Chị cũng đã hai mươi tư chắc chắn không phải là cô gái nhỏ kia.



"Như thế nào Hàn Hàn lại bảo vệ chị tốt như vậy? Quan hệ cá nhân của hai người tốt không?"



"Cậu ấy rất tốt, có tinh thần trách nhiệm và biết cách chăm sóc người khác." Lời này đúng là sự thật...



Người hâm mộ liên tục vỗ ngực, vậy rõ ràng Hàn Hàn đều thật sự rất nhiệt tình, không hổ là tiểu thiên thần siêu đáng yêu!



"Vậy chị có bạn trai chưa?"



Đây là mới là câu quan trọng nhất! Lâm Tri Vi phát hiện đây là đề tài mà hơn phân nửa người đều hỏi. Được thôi, ngón tay cô ấn trên bàn phím và gõ một từ.



"Có."



Nhóm người hâm mộ bắt đầu sôi sục, có bạn trai rồi! An toàn! Nhưng vẫn phải hỏi.



"Cô và bạn trai yêu nhau lâu chưa? Đều làm việc thường xuyên với người nổi tiếng có bị thu hút hay không?"



Lâm Tri Vi đáp lại một cách nghiêm túc.



"Tôi và bạn trai từ bé đã cùng nhau lớn lên, chúng tôi có mối quan hệ rất sâu sắc. Mặc dù làm việc với người nổi tiếng nhưng tôi cũng không hệ bị ảnh hưởng bởi bất kỳ cái gì."



Ngay sau khi câu trả lời được đưa ra, đánh giá lại tăng lên nhanh chóng.



Người hâm mộ của nhóm nhạc nam cuối cùng cũng chịu buông tha. Họ là thanh mai trúc mã, mà cô còn chín chắn, chuyên nghiệp và có năng lực trình độ vững chắc. Sau nửa năm hợp tác, từ trước đến nay ở trong giới chưa hệ mưu cầu vật chất, thế nào lại xuất hiện một stylist tiêu chuẩn cao như vậy.



Hâm mộ!



Tạp chí phụ nữ đã gửi một tin nhắn đến Lâm Tri Vi, ý muốn cô trả lời thêm về công việc. Cuối cùng có tổng cộng hai mươi câu hỏi và tất cả đều được trả lời một cách hoàn hảo. Viên Mạnh và tạp chí phụ nữ rất hài lòng, kết quả vượt ngoài sự mong đợi. Lâm Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, vừa định tắt máy, đột nhiên lại có một thông báo từ weibo gửi tới "Ding dong." một tiếng động vang lên. Đảo qua góc thời gian bên dưới, buổi tập của nhóm nhạc gần như tạm dừng.



Lục Tinh Hàn thấy rồi sao?



Cô vội vàng nhấp vào đó, chỉ thấy bộ lễ phục của Lục Tinh Hàn trên đó, khoe khoang đăng lại bài đăng weibo của cô về "bạn trai".



"Bạn trai của chị Tri Vi, tôi biết anh ấy, là người vô cùng tốt, vô cùng xứng đôi với chị ấy, điều quan trọng là anh ấy yêu chị ấy vô cùng."



Lâm Tri Vi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào dòng chữ, giây tiếp theo, tin nhắn riêng nhảy đến.



Lục Tinh Hàn: "Tri Vi, bạn trai của chị nói rất chính xác đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK