• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Vi dứt khoát tránh khỏi sự trói buộc của cậu, rút chân dịch ra xa.



Thằng nhóc con này trong đầu toàn ý nghĩ xấu xa!



Lục Tinh Hàn không ôm được cô, tỏ vẻ đáng thương nằm vật lên ghế sô pha, móng vuốt nhỏ gãi thành những tiếng kẽo kẹt: "Chị tránh em…" Cậu chìa tay chọc cô: "Thôi xong rồi, chị không thương em nữa..."



Lâm Tri Vi liếc mắt nhìn cậu: "Em suy nghĩ nghiêm túc lại đi, chị sẽ cân nhắc chuyện thương em."



Lục Tinh Hàn ủ rũ nằm sấp xuống hai ba giây, nháy mắt mấy cái, ánh mắt một lần nữa lại sáng lên. Cậu chậm rãi đứng lên, đầu tiên đi chỉnh độ sáng của bóng đèn, sau đó đến cạnh bàn ăn, bưng đĩa trái cây và salad qua, nhân tiện lấy thêm hai ly rượu đỏ.



Chân ly thủy tinh chạm vào bàn "Ting" một tiếng.



Cậu không nhõng nhẽo làm nũng nữa, động tác lấy lại vẻ trầm tĩnh ổn thỏa, ánh sáng ấm áp phản chiếu trên sườn mặt, vẻ ngoài hiện ra tầng ánh sáng lấp lánh.



Lâm Tri Vi vô thức ngồi thẳng lưng, không hiểu vì sao có chút khẩn trương.



Bầu không khí này...



Lục Tinh Hàn cầm lấy cái xiên, chọn mấy miếng dâu tây có màu đỏ nhất đút cho Lâm Tri Vi, cô há miệng nhận lấy, cậu cười hỏi: "Ngọt không?"



"... Ngọt."



Ngay sau đó cậu ghé môi mình đến, nhẹ nhàng hôn một cái, thấp giọng hỏi tiếp: "Có ngọt bằng em không?"



Trái tim Lâm Tri Vi run lên, bất giác nói ra lời thật lòng, "… Không."



Đôi mắt của Lục Tinh Hàn lay động khiến lòng người loạn xạ, tiếp tục cuốn salad đút đến bên miệng cho cô: "Nếm xem cái này có ngon không?"



Lâm Tri Vi nuốt xuống, chậm rãi gật đầu.



Cậu lại hôn lần nữa, sâu hơn trước, đầu lưỡi liếm đi nước sốt còn sót lại trên môi cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: "Có ăn ngon bằng em không?"



Lông mi Lâm Tri Vi run lên, tim không khống chế được bắt đầu đập loạn xạ, cô không muốn thú nhận lần nữa, nhưng tư vị này thật sự quá tuyệt, không thể nói dối: "... Không."



Lục Tinh Hàn bật cười, bưng ly rượu đưa qua cho cô: "Vậy uống tiếp một ngụm rượu, Vi Vi, chị đã đồng ý với em là đêm nay sẽ uống rượu cùng em."



Lại uống sẽ có chuyện mất!



Lâm Tri Vi biết đây toàn bộ là thủ đoạn của thằng nhóc ranh này, bây giờ muốn dừng cũng không kịp nữa, cô sợ sẽ khó mà giữ được phòng tuyến, cuối cùng để rơi vào bẫy của cậu.



Cô bóp chặt tay tỏ vẻ bình tĩnh, nói ra lời chính đáng: "Không thể uống, muộn quá rồi, uống vào em lại quậy phá."



Nói xong rồi đứng dậy, muốn bước qua chân cậu, nhanh chóng trốn về phòng ngủ để bảo toàn tính mạng. Lúc đi đến gần sát người cậu, cô dùng ánh mắt liếc nhìn phản ứng của cậu.



Lục Tinh Hàn không tiếp tục đề cập đến yêu cầu lúc nãy, cầm ly rượu của mình uống một ngụm nhỏ. Ngay tại lúc cô đang muốn đi, cậu đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, tiếp theo đứng dậy ôm cô vào lòng rồi dùng tay giữ chặt gáy, sau đó trực tiếp hôn lên môi.



Cô chỉ kịp "A" lên một tiếng, môi đã bị tập kích, bất giác nhận lấy chất lỏng lạnh lẽo, chưa kịp thưởng thức, đã nhanh chóng bị cậu gián tiếp chuyển vị ngọt ngấy và cay nồng kích thích mọi dây thần kinh.



Phần eo bị siết chặt, toàn thân căng cứng, tay cậu nóng hầm hập, mỗi nơi tay cậu đi qua đều như lửa đốt.



Khoảng cách giữa sô pha và bàn trà chỉ đủ cho một người đi qua.



Hai người trưởng thành dây dưa cùng một chỗ, lập tức trở nên chật chội, Lâm Tri Vi theo bản năng trốn ra phía sau, nhưng không gian quá nhỏ, muốn lùi cũng không thể lùi, đầu gối cô khuỵu xuống bên cạnh bàn, cơ thể thuận thế ngửa ra sau, mặc dù có Lục Tinh Hàn kịp thời kéo lại, nhưng chân không cẩn thận đụng phải vật gì đó.



"Rầm…"



Rượu đổ xuồng, ly lăn ra, lộc cộc, lộc cộc đến khi đụng phải chướng ngại vật mới dừng lại.



Lâm Tri Vi lập tức đơ ra, Lục Tinh Hàn cũng nghe thấy, hai người tạm tách nhau ra, cùng nhau liếc qua, sau đó cả hai đều trợn mắt.



"Ôi, máy tính của chị!"



Ly rượu đặt ở bên cạnh bàn bị đổ ngược, vừa vặn lệch qua chiếc máy tính đang bật, bàn phím bị ướt một mảng lớn, màn hình đang ở chế độ chờ nên tắt rồi, hiện tại không thế nhìn ra có bị hỏng hay không.



Lâm Tri Vi vội vàng giơ máy tính lên, rượu tí ta tí tách nhỏ xuống, cô vội vàng rút khăn giấy lau đi, lực quá lớn tác động đến phím tắt, màn hình lập tức sáng lên, nhưng chỉ được mấy giây, lập tức đen lại, hoàn toàn mở không lên nữa.



Lục Tinh Hàn nhận lấy máy tính, gỡ pin ra, lật ngược lại để rượu chảy ra ngoài, nhưng không có hiệu quả mấy, khe hở bàn phím máy tính quá nhỏ, rượu đã chảy vào sâu bên trong rồi.



Cậu nhíu chặt mày: "Máy tính làm việc sao? Trong đó có tài liệu nào quan trọng không?"



Lâm Tri Vi hối hận muốn chết, lúc nãy lướt Weibo xong quên không tắt máy, dở khóc dở cười cảm thấy bản thân ý loạn tình mê làm hỏng việc, may mà hậu quả không mấy nghiêm trọng, cô an ủi Lục Tinh Hàn: "Có, nhưng đều có bản dự phòng, mai chị tìm người sửa lại."



Lục Tinh Hàn lắc đầu: "Đưa cho em đi, em nói anh Viên tìm thợ đến sửa, đồ của chị vẫn nên cẩn thận, tài liệu bên trong nếu bị lộ ra ngoài sẽ gây rắc rối lớn."



Lâm Tri Vi nghĩ cũng thấy đúng, "Vậy được... Cũng không có gì, đều là mấy dự án cũ đã làm xong, mới nhất chỉ có phương án phối hợp bộ tham dự thảm đỏ lễ khai mạc liên hoan phim của Tạ Hàm."



"Việc em làm sai, em sẽ sửa lại cho tốt." Lục Tinh Hàn ủ rũ gục đầu xuống, tủi thân dính vào mặt cô cọ cọ: "Xin lỗi…"



Lâm Tri Vi ôm cậu vỗ vỗ, tràn đầy hứng thú trêu chọc: "Cho nên em nhìn xem, trẻ em muốn làm chuyện xấu, đều sẽ bị trừng phạt."



Lục Tinh Hàn kêu nhẹ một tiếng "Ngao", tuyệt đối không thừa nhận.



Sáng sớm hôm sau, vì để không lưu lại mầm tai họa, Lục Tinh Hàn đi trước, Lâm Tri Vi đợi nửa tiếng sau mới ra khỏi cửa, đến Giải trí Tinh Hỏa kí hợp đồng mới.



Viên Mạnh ở cửa đón cô, vừa đi vừa nói chuyện, anh ta nghĩ rất xa, thay cô suy xét kỹ lưỡng: "Cô Tiểu Lâm, trong nhóm có ba thành viên, bản thân cô và Hà Vãn chắc chắn sẽ rất bận rộn, người tôi tìm sợ cô dùng không tiện, cô cần phải thành lập đoàn đội đáng tin mới được, việc này xong chuyện mở văn phòng làm việc, gần như đã hoàn thành."



Anh ta còn bổ sung: "Nhưng cũng không cần vội vàng như thế, bọn họ lập tức phải đi huấn luyện quân sự, kế tiếp lịch trình quan trọng nhất là liên hoan phim của Lục Tinh Hàn, đợi quay về bàn sau cũng không muộn, cô nên chuẩn bị trước."



Lâm Tri Vi biết rõ lời anh ta nói không sai, nhân thời gian này, nên xây dựng tốt đoàn đội của mình, nếu không công việc sau này sẽ có nhiều hạn chế.



Cô ở trong phòng nghỉ ngơi đợi Viên Mạnh đi lấy hợp đồng ở chỗ thư ký của sếp, vốn dĩ chuyện này chỉ cần mấy phút có thể làm xong nhưng đợi khoảng hơn hai mươi phút mới thấy Viên Mạnh quay về, hợp đồng bị anh ta nắm chặt đến độ nhăn lại, mặt đỏ tía tai, còn thở hổn hển.



"Có chuyện gì vậy?" Cô lập tức đứng lên.



Viên Mạnh ném hợp đồng lên trên bàn, dùng sức mở bình nước khoáng, tu một hơi hết nửa chai, vật lộn một hồi mới khó khăn mở miệng nói: "... Cô Tiểu Lâm, cô có thể phải chịu chút uất ức, ý của sếp, hợp đồng kí thêm với cô, trước mắt nhiều nhất thời hạn chỉ có ba tháng."



Lâm Tri Vi nghe xong mấy chuyện này, đã đoán được toàn bộ nội dung, cô lại ngồi xuống, đợi Viên Mạnh nói hết.



Viên Mạnh thật sự rất bực mình.



Chuyện này công ty đã quyết định xong hết rồi, không biết thế nào lúc này liền giở quẻ thay đổi, lại lấy cớ làm người ta không phục, nói cái gì mà Lâm Tri Vi mất đi phòng làm việc nên tình hình hiện tại không mấy ổn định, tạm thời thông qua liên hoan phim lần này kiểm tra thực lực sau đó mới xét có nên ký hợp đồng dài hạn hay không.



Viên Mạnh kết luận tất cả đều là nói nhăng nói cuội, ban đầu ký với Lâm Tri Vi vốn cũng đã biết cô đã cắt đứt quan hệ với phòng làm việc rồi, huống chi năng lực của cô còn cần một lần đi thảm đỏ để chứng minh sao? Vậy trong nửa năm nhóm nhạc nam ra mắt hoàn toàn không có lỗi về tạo hình là giả sao? Đây không phải là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát sao?



Cũng đừng lấy lý do ấy làm nền cho mục đích xấu xa của bọn họ chứ.



Nhưng những suy đoán này, chỉ có thể nghĩ trong lòng, anh ta không đủ can đảm tùy ý nói ra.



"Trước đây tôi vẫn cho rằng Giải trí Tinh Hỏa rất tốt, tài nguyên ưu việt lại chấp nhận chi tiền, bây giờ lại thấy, căn bản là mắt mù." Viên Mạnh nhớ tới chuyện Lục Tinh Hàn bị bóc lột, càng nói càng giận, hạ thấp giọng nói: "Hiện tại tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đợi ngày cánh của Lục Tinh Hàn cứng cáp rồi, tự bay ra đi bắt đầu lại từ đầu, tôi không nói hai lời lập tức đi cùng cậu ấy! Đến lúc đó chúng ta là người một nhà, cũng không cần sợ người khác giở trò."



Không thể than vãn quá nhiều, Lục Tinh Hàn đã ra lệnh cho anh ta, bất luận ở công ty có chuyện gì không tốt, nửa câu cũng không được nói với Lâm Tri Vi.



Lâm Tri Vi không có cách nào để an ủi Viên Mạnh, có thể làm chính là đưa ra quyết định kịp thời, cô không do dự, lấy hợp đồng đọc qua một lượt, ngoại trừ thời hạn, tất cả đều rất rõ ràng, vung bút lên kí xong, cô nghiêm túc nói: "Không cần lo lắng, bất luận là sếp các anh lấy cái gì ra kiểm tra tôi, tôi đều có thể đủ khả năng vượt qua, còn có, chuyện này trước mắt không cần nói cho Tinh Hàn biết."



Cô chào tạm biệt Viên Mạnh, lén lút đến bên ngoài phòng thu âm, cách lớp kính thủy tinh nhìn thẳng vào bên trong, Lục Tinh Hàn đang đỡ tai nghe, tập trung toàn bộ tinh thần, thầy giáo ghi âm nổi tiếng trong giới đầu gật gật theo từng nhịp, đợi xong một đoạn, trên mặt mang theo ý cười cho cậu một tràng vỗ tay.



Nhìn bao lâu cũng không thấy đủ.



Lâm Tri Vi thu hồi ánh mắt, bình tĩnh thư thái, rẽ vào hành lang gọi điện cho Hà Vãn: "Chị Vãn, em nghĩ kĩ rồi, tiếp theo em định..."



Hứa Vãn rõ ràng rất hưng phấn, không kịp đợi cô nói xong, lớn tiếng cắt ngang: "Tri Vi! Chị đang định gọi cho em đây, chúng ta tìm được người rồi! Chị nói cho em nghe... Mọi người từ chức hết rồi!"



"Cái gì?" Lâm Tri Vi kinh ngạc hỏi: "Chị nói ai?"



"Toàn bộ nhóm nhỏ của chúng ta! Một người cũng không thiếu!" Hà Vãn kích động thốt ra lời thô tục: "Em đi rồi, lão vu bà Trần Lệnh Nghi kia trực tiếp xem nhóm nhỏ của chúng ta như đám con cháu của tiền triều ác nghiệt, không phải đày ra biên cương thì là xử tử lăng trì, ai có thể chịu được tính khí ấy của bà ta, mọi người đều từ chức hết rồi, mọi người không quan tâm sau này em quyết định thế nào, đều đi theo em!"



Lâm Tri Vi che miệng, qua mấy giây vẫn không thốt nên lời, nặng giọng hơn xác nhận: "Chị đã hỏi hết chưa? Mọi người tự nguyện đi? Thật sự muốn làm chung với em?"



Hà Vãn cười ha ha: "Phải, phải, phải, đều đang ở bên cạnh chị, để bọn họ chính miệng nói với em."



Một trận âm thanh quen thuộc ríu rít cùng nhau truyền đến, có cả tiếng khóc nức nở, hai thành viên nhỏ tuổi nhất còn hô lớn "Núi đao chảo dầu sẽ cùng nhau đi".



Vô cùng trẻ con.



Nhưng cũng rất thật lòng.



Tim Lâm Tri Vi như nhảy ra ngoài, sống mũi cay cay, bình tĩnh bảo đảm: "Mặc dù công việc sau này vẫn còn cần cố gắng, nhưng ít nhất trong ba tháng, chắc chắn sẽ khiến mọi người bận rộn như lúc trước!"



Trong giới này, không sợ bận rộn, chỉ sợ nhàn rỗi không có việc làm.



Sau khi hoàn toàn tách ra khỏi phòng làm việc, mọi thứ trong tương lai sẽ chưa biết ra sao, cô có thể tại đây chính thức bước đi tiếp hay không, phản hồi của bộ phim lần này là nhân tố mang tính quyết định.



Không chỉ là màn ra mắt của Lục Tinh Hàn, cú xoay mình của Tạ Hàm, đây cũng là cơ hội cô chứng minh bản thân.



Lục Tinh Hàn ngày càng nổi tiếng, sẽ nhận được nhiều tài nguyên lớn, cô nhất định phải khiến năng lực giá trị của bản thân theo kịp bước chân của cậu, không được dậm chân tại chỗ, khiến cậu phải chờ đợi.



Một ngày trước khi đến trường tham gia huấn luyện quân sự, Lâm Tri Vi cố ý cùng Lục Tinh Hàn về nhà, chỉ có một mục đích, dạy cậu bôi kem chống nắng.



Thằng nhóc con này bình thường bất kể là bôi cái gì đều bôi qua loa, ỷ vào ông trời cho một gương mặt đẹp kiếm cơm còn không biết chăm sóc cho kĩ, cái mặt trắng đến phát sáng nếu bị phơi nắng đen đi, còn không phải để fan của đối thủ ngày đêm mong cậu xấu đi kia chế giễu chết sao.



Lục Tinh Hàn cho dù ở bên ngoài có bận rộn mệt mỏi như nào, chỉ cần về đến nhà là lập tức sinh khí dồi dào, vô cùng hăng hái, nóng lòng hỏi: "Vi Vi, có cần cởi quần áo ra không?"



"… Lúc luyện tập quân sự em có cần cởi quần áo không?"



"Không cởi."



"Vậy em còn phải hỏi!"



Lục nhóc con chỉ ngón tay: "Đây không phải đang học sao, em muốn học kĩ một chút."



Lâm Tri Vi quệt kem chống nắng bôi lên mặt của cậu: "Nên học cái căn bản trước rồi mới đến cái khác, bôi đều đi, chị sẽ kiểm tra."



Lục Tinh Hàn không làm: "Chị còn chưa dạy em mà."



Nói rồi xoay người nhắm mắt ngẩng mặt, liền một mạch nhu thuận đáng yêu, đợi cô bôi cho cậu, Lâm Tri Vi hết cách, chia điểm trên gương mặt cậu. Trán, chóp mũi, cằm, cẩn thận tán đều ra từng nơi: "Đừng có lười biếng, đừng ngại phiền, nếu em dám đen đi, đợi em về chị sẽ xử lý em."



Lục Tinh Hàn hưởng thụ không thôi, chủ động ngẩng đầu lên lộ ra cái cổ thon dài: "Vi Vi, cổ cũng cần thoa."



Trái lại còn hiểu rất rõ.



Đầu ngón tay của Lâm Tri Vi nhẹ lướt qua yết hầu của cậu, không chú ý lướt qua hai lần, mi mắt của Lục Tinh Hàn hơi hé ra, hai tay nắm thật chặt.



"Học được chưa?"



"Chỉ biết sơ thôi." Cậu chống người dậy, kéo ống tay kéo lên vai: "Cánh tay cũng cần thoa."



Lâm Tri Vi chạm vào bắp thịt mạnh mẽ, căng cứng trong tay, nổi lên cứng rắn, da lại vừa mềm vừa bóng, sau khi thoa lên một lớp kem lại càng thêm nhẵn nhụi, sờ đi sờ lại không nỡ buông tay.



Lục Tinh Hàn nhìn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần dần đỏ lên của cô, bất ngờ cúi người hôn nhẹ, tựa bên tai cô hỏi: "Cảm giác được không?"



Tay Lâm Tri Vi run lên, không muốn bị cậu lừa lần nữa, lựa chọn nhắm mắt lại nghĩ một đằng nói một nẻo: "... Không tốt!"



Hơi thở của cô nóng lên, "Cộp" một tiếng đóng nắp hộp kem chống nắng vang lên: "Chị thấy cái này không thích hợp với em, đừng bôi nữa, trực tiếp dùng dạng xịt đi!"



Kem chống nắng dạng xịt hiệu quả không lâu bằng dạng kem, cũng không dịu nhẹ như dạng kem, thích hợp dùng cho trường hợp khẩn cấp và sửa lại lớp trang điểm, cô không muốn để Lục Tinh Hàn dùng loại này.



Nhưng bây giờ, cô không nghĩ được nhiều như vậy!



Cô lắc lắc bình xịt, chuẩn xác phun lên người cậu: "Cái này chắc biết đúng không? Em mà còn dám nói không biết…"



Lục Tnh Hàn cười lủi đi, xoay quanh eo cô: "Đừng, đừng, đừng, Vi Vi điện thoại chị đang reo!"



Lâm Tri Vi nghiêng đầu nhìn, là số điện thoại lạ, hoàn toàn không có ấn tượng, trên tay cô còn sót lại một lớp kem, dính dính không thể trượt màn hình, chạy nhanh đến phòng tắm rửa tay, nghe tiếng chuông reo lên không ngừng, cô cao giọng nói: "Tinh Hàn, em nghe giúp chị, đừng lên tiếng, chị ra ngay đây!"



Lục Tinh Hàn cầm điện thoại lên, bấm nghe.



Đầu bên kia truyền đến giọng của một chàng trai trẻ tuổi: "Xin hỏi có phải cô Lâm không?"



Như này Lục Tinh Hàn nhịn không được, đè thấp âm thanh hỏi: "Anh là ai?"



Cậu thanh niên ngẩn người: "Máy tính của cô Lâm được người khác đưa qua chỗ tôi sửa, bên trong phát sinh tình huống đặc biệt cần bàn bạc với cô ấy một chút.” Cậu ta thăm dò hỏi: "Cô ấy có ở đó không?"



Lục Tinh Hàn vừa nghe sửa máy tính, chắc chắn cô không nhận ra, càng không kiêng nể gì, nhìn thấy bóng Lâm Tri Vi từ phòng tắm đi đến, giọng nói bình tĩnh dứt khoát, nhưng thực tế nội tâm lại nhảy như sấm.



Cậu hắng giọng, trước khi "Cô Lâm bản gốc" đến, nên công bố thân phận...



"Nói với tôi cũng được, tôi là chồng cô ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK