• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Vi suýt chút nữa nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.



Ban đêm ở Miêu trại, xung quanh có rất nhiều cây cối, không sai khi nói rằng nơi đây là rừng sâu núi thẳm, đi mua túi sao?



Khi nào Lục Tinh Hàn mới có thể để cho cô bớt lo lắng đây?



Nếu như cô không phải sợ cậu gây ra chuyện phiền phức thì cô sớm đã bỏ mặc cậu ở đây từ lâu rồi.



Nhưng Lục Tinh Hàn không phải chỉ nói chơi, đường viền môi của cậu căng ra đến nỗi trông rất đáng thương, hai mắt thì cứ nhìn cô chằm chằm. Khi thấy cô không thèm nghe, tay cậu càng nắm chặt thêm nữa, sau đó đi về hướng ngược lại với phòng trang điểm.



Lâm Tri Vi khẽ hít một hơi, thằng nhóc con này thật sự muốn đi sao? Cô liền vội vàng chạy đến nắm lấy quần áo của cậu, nói: “Em có thể đừng bướng bỉnh như vậy không?”



Lục Tinh Hàn lắc đầu: “Em mua xong thì sẽ về ngay thôi.”



“Đây là Miêu trại! Em muốn đi đâu mua?”



“Phía trước có một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, lúc mới đến em đã nhìn thấy nó." Giọng nói của cậu có chút không rõ ràng, lọt thỏm vào trong làn gió đêm ẩm ướt: “Trên tường có treo rất nhiều túi xách đó, là loại được dệt, có một cái màu đen phối với màu hồng đậm, bên dưới còn có tua rua.”



Lâm Tri Vi sững sờ, sức mạnh dùng để nắm lấy cậu của cô đã không còn, đã hơi thả lỏng.



Chiếc túi cầm trên tay đã bị cậu dùng năm ngón tay bóp đến nỗi biến dạng, cậu tiếp tục nói một cách bình thản: “Còn có một chiếc túi màu nữa, cũng rất đẹp, em định nhân lúc trước khi ghi hình chương trình lén chạy đi mua cả hai về, để chị có thể lựa chọn cái mà chị thích để dùng.”



Lâm Tri Vi ngay lập tức không thể biết phải nói như thế nào, lồng ngực của cô giống như đã bị cào nhẹ bởi những móng vuốt nhỏ, cảm giác vừa ngứa vừa tê: “... Cửa hàng thủ công mỹ nghệ trong khu du lịch dùng để mở cửa cho khách du lịch, nguyên liệu không được tốt lắm, giá cả lại còn đắt nữa.” Mặc dù cô nói như vậy, nhưng giọng điệu của cô đã nhẹ đi rất nhiều: “Chị không muốn nó.”



Lục Tinh Hàn cúi đầu xuống: “Đắt gì chứ, em đã kiếm được tiền rồi, cho dù có đắt cỡ nào em cũng có thể mua được, đợi khi nào trở về từ Miêu trại, em sẽ mua cho chị cái khác tốt hơn.”



Kể từ khi cậu ra mắt, cậu hoàn toàn không tùy tiện tiêu xài một đồng nào cả, cho nên đã tiết kiệm được rất nhiều tiền. Lần trước khi giải quyết chuyện của Trần Từ, cậu đã đưa thẻ ngân hàng cho Viên Mạnh, nhưng Viên Mạnh không sử dụng nhiều, khi trả thẻ về, số tiền bên trong vẫn còn rất nhiều.



Tất cả số tiền đều là để dành cho Lâm Tri Vi.



Trái tim Lâm Tri Vi như nổi lềnh bềnh trong làn nước ấm, nó không ngừng đong đưa, những lời khiển trách đều đã đọng lại ở cổ họng, nhưng khi bắt gặp dáng vẻ cực kỳ bướng bỉnh của cậu, cô không thể nói thêm được lời nào nữa.



Lục Tinh Hàn cau mày lại, hàng lông mi dài phủ xuống che lại khiến người ta không thể nhìn ra được cảm xúc trong mắt cậu, khuôn mặt cậu cũng hiện lên một chút nhợt nhạt do bị lạnh. Những ngọn đèn treo trên cao ở Miêu trại vẫn đang chiếu sáng, ánh sáng và ánh trăng hòa quyện vào nhau rọi lên trên người cậu, khiến cả người trông vừa non nớt vừa cao lớn, vừa dịu dàng lại vừa sắc xảo, có vẻ đối lập nhưng cứ như vậy mà đâm vào lòng người khác.



Điều này khiến người khác không thể chịu nổi… Mà muốn đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cậu.



Lâm Tri Vi giận bản thân mình vì cô chưa đủ kiên quyết: “... Hôm nay muộn quá rồi, lát nữa còn phải ghi hình nữa, nếu muốn đi thì cũng phải đợi ngày mai rồi đi.”



Nhưng mà vào lúc này, suy nghĩ của Lục Tinh Hàn rất cứng nhắc: “Không được, phải đi ngay bây giờ, bắt buộc phải thay chiếc túi này.”



Giọng điệu của cậu có vẻ ấm ức: “Nếu chị còn phản đối, thì em sẽ bế chị đi.”



Tâm trạng vốn đang muốn thả lỏng của Lâm Tri Vi đột nhiên lại căng thẳng lại: “Em nói cái gì?!”



Cậu nói một cách dứt khoát: “Bế chị!”



Khi Lục Tinh Hàn nói xong thì muốn đưa tay ra, nhưng Lâm Tri Vi không chịu nổi đánh cậu, cậu liền chạy về phía trước, khiến Lâm Tri Vi phải tiếp tục đuổi theo, cuối cùng cô đã vô tình đi theo cậu đến cửa hàng thủ công mỹ nghệ.



Cậu không biết rằng sao mình lại tìm được con đường này, một đường rất yên tĩnh, không hề có ai làm phiền cả, lại còn chỉ cách đó vài phút.



Đứng ở trước cửa, Lâm Tri Vi mới nhận ra mình lại rơi vào bẫy của thằng nhóc con này!



Cửa hàng thủ công đã chuẩn bị đóng cửa, những khu vực gần đây đều là nơi mà Miêu trại chủ yếu mở ra để dành cho khách du lịch, cho nên tổ chương trình hoàn toàn không thể sử dụng. Do buổi tối không buôn bán được bao nhiêu nên bà lão ở cửa hàng đã chuẩn bị đóng cửa, đi nghỉ ngơi sớm.



Lục Tinh Hàn kéo cô vào trong, chỉ vào hai cái túi đeo chéo nhỏ trên tường, bà lão lấy chiếc túi đen phối hồng xuống, sau đó còn muốn móc lấy chiếc túi màu kia nhưng đã bị Lâm Tri Vi ngăn lại: “Bà đừng lấy nữa, cái này là được rồi.”



Vừa nói xong, cô mới phát hiện ra bà lão vốn không thể nghe hiểu những gì cô nói, chỉ khi nhìn thấy hành động vẫy tay của cô thì bà ấy mới hiểu, bà lão cười tươi quay trở lại quầy.



Bà lão nói tiếng phổ thông rất khó khăn, bà giải thích rằng con trai và con dâu của cửa hàng đã sớm đi ngủ rồi, chỉ còn lại bà ấy ở đây để chờ đóng cửa hàng thôi, nên xin hai người đừng để bụng nếu bà ấy tiếp đón không tốt.



Lục Tinh Hàn đem chiếc túi nhỏ ướm thử lên người Lâm Tri Vi, cô mặc một chiếc váy dài đến giữa bắp chân, trông rất mộc mạc và giản dị, chiếc váy này lại còn khá hòa hợp với màu sắc của chiếc túi. Đôi mắt đen thăm thẳm của cậu cuối cùng cũng đã dịu đi một chút, cậu hạ giọng xuống, dùng tiếng địa phương hỏi một câu: “Bao nhiêu tiền?”



Bà lão vui mừng nhìn cậu, sau đó báo một mức giá thấp hơn mức giá bán bình thường với một vẻ mặt hớn hở, lại còn nhiệt tình hỏi han cậu rất nhiều câu. Lâm Tri Vi hoàn toàn ngỡ ngàng, cô ngơ ngác đứng nhìn một già một trẻ đang giao tiếp với nhau mà hầu như không có trở ngại gì.



“Sao em lại biết?” Cô khẽ hỏi Lục Tinh Hàn.



Lục Tinh Hàn chỉnh dây đeo của chiếc túi đến độ dài phù hợp rồi đeo chéo lên người cô, cậu đến rất gần, cúi người xuống một chút giúp cô điều chỉnh vị trí. Mái tóc mềm mại của cậu cọ vào cằm cô khiến cô cảm thấy ngứa ngáy: “Đạo diễn đã tìm một hộ dân ở Miêu trại để dạy cho bọn em nói những câu đối thoại hàng ngày, vì chương trình cũng cần sử dụng đến nó.”



Nói xong cậu lấy ví tiền ra, Lâm Tri Vi cảm thấy có chút xót xa khi thấy một xấp tiền giấy màu đỏ được lôi ra.



Nhưng dù sao cũng không ngăn cản được cậu, nếu còn cố ngăn cản thằng nhóc con này thì nói không chừng cậu sẽ nổi hứng mà mua hết tất cả những chiếc túi treo trên bức tường mất.



Lâm Tri Vi quyết định mắt không thấy tim sẽ không đau, nhưng khi nghe thấy bà lão vừa cười vừa hỏi cậu một câu, mà Lục Tinh Hàn lại im lặng hồi lâu mà không đáp lại.



Bầu không khí có chút kỳ lạ, cô vô thức liền ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt của Lục Tinh Hàn đang dán chặt vào người cô, ánh mắt cậu sâu thăm thẳm, dường như có thứ gì đó sắp tràn ra vậy.



Bà lão lại hỏi thêm một lần nữa.



Lục Tinh Hàn gật đầu, vẫn nhìn cô chằm chằm, giọng cậu hơi khàn, cậu dùng những lời mà Lâm Tri Vi có thể hiểu được để đáp lại: “Đúng vậy, cháu mua cho bạn gái, cô ấy chính là bạn gái cháu.”



Cửa hàng thủ công mỹ nghệ hạ rèm cửa xuống, đóng cửa khóa lại. Còn Lâm Tri Vi bị Lục Tinh Hàn đưa về trên con đường yên tĩnh, lúc này cô mới thật sự hiểu được hai chữ “bạn gái”, cô nhìn chằm chằm vào đường viền quai hàm đang căng ra của cậu, cảm thấy vô cùng bất lực.



Không có một cách nào để đối phó với hành vi vô lại này của cậu cả.



Từ chối ư? Cô từ chối không đến một nghìn lần thì cũng đã có đến tám trăm lần rồi, có tác dụng sao?



Đánh cậu ư? Sự chênh lệch về sức mạnh quá lớn, nếu thực sự bị cậu khống chế thì ngay cả muốn chạy thoát cũng là một chuyện khó khăn.



Mắng cậu ư? Đôi mắt như hoa đào đỏ rực đó của cậu chỉ cần lẳng lặng nhìn qua, một ánh mắt như vậy đã có thể khiến cô muốn chết đi sống lại, như vậy có thể mắng được sao?



Nhanh chóng bỏ rơi cậu và cả đời không bao giờ qua lại với nhau nữa? Cô cảm thấy xấu hổ, cảm thấy vô dụng, cô thật sự không thể làm như vậy vì đã xem cậu như một báu vật, nuôi cậu lớn đến như vậy.



Cô có vô số ràng buộc với Lục Tinh Hàn, bất kể là làm như thế nào cũng đều sẽ bị tổn thương. Lần trước cô đã cố gắng thử làm việc đó một cách tàn nhẫn rồi, nhưng kết quả thì như thế nào, vẫn là uổng công phí sức mà thôi.



Rốt cuộc làm thế nào cô mới có thể thoát khỏi mớ hỗn độn rối ren này giữa cô với Lục Tinh Hàn đây...



Có một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ trải chiếu rơm ở bên đường, Lục Tinh Hàn ấn Lâm Tri Vi ngồi xuống, cởi chiếc túi nhỏ của cô ra rồi ngồi xổm bằng một chân ở bên cạnh chân cô. Sau đó cậu đem chiếc túi xách đã bị giày vò đến mức biến dạng từ lâu ném thẳng xuống đất, mở ra, tiếp theo cậu chậm rãi lấy tất cả các thứ bên trong ra dưới ánh sáng tối tăm.



Từng thứ một, cậu đều phải tự tay chạm qua mới được, trông giống như một con thú nhỏ bảo vệ lãnh thổ của mình vậy.



Lâm Tri Vi nhiều lần muốn mở miệng nói nhưng rồi lại dừng lại và cuối cùng chỉ có thể yên lặng.



Còn bốn mươi phút nữa là đến giờ quay phim, năm phút nữa là đến giờ trang điểm. Chỉ cần trong năm phút này, cậu có thể thu lại tâm trạng và ngoan ngoãn đi ghi hình, thì cô có thể để cậu giày vò như thế nào cũng được.



Lâm Tri Vi vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên cô có cảm giác người bên cạnh chân cô đã không còn động đậy nữa.



Khuôn mặt của Lục Tinh Hàn chìm vào trong bóng tối, cậu dường như đang dùng sức siết chặt thứ gì đó trong tay. Cô khẽ cau mày, cúi xuống kéo cổ tay cậu lên, năm ngón tay cậu siết quá chặt nên không thể gỡ ra được, nhưng cô có thể nhìn thấy thứ bên trong thông qua những khoảng trống giữa các khe ngón tay của cậu.



… Hộp trang sức.



Lúc đó Lâm Tri Vi thấy chóng mặt.



Tần Nhiên đã bí mật làm ra chuyện này, cho nên đây nhất định không phải là vấn đề có thể giải quyết trong vòng năm phút, đúng không?



Tâm trạng của Lâm Tri Vi như sắp nổ tung, cô không chỉ muốn đá Tần Nhiên đi, lại còn muốn khiến hành động và nội tâm của Lục Tinh Hàn phải trở nên bình tĩnh. Cho nên cô đã quyết định hành động một cách dứt khoát. Cô cưỡng ép nâng cằm Lục Tinh Hàn lên, buộc cậu phải nhìn sang: “Đừng nghĩ đến chuyện ném nó đi, ném đi rồi anh ta sẽ nghĩ rằng chị đã nhận nó, em đưa đây cho chị để chị trả lại cho anh ta, còn em mau chuẩn bị đi ghi hình đi!”



Nhưng Lục Tinh Hàn không buông ra: “Để em đi trả lại.”



“Đừng có trẻ con như vậy chứ? Để em đi có thể đảm bảo được sự yên ổn hay không?” Lâm Tri Vi thử giật lại hai lần nhưng cũng không thể giành được, đột nhiên điện thoại cô vang lên, đã muộn như vậy rồi còn có người gọi điện thoại sao.



“Tri Vi, Lục Tinh Hàn có ở chung với cô không? Viên Mạnh đang tìm cậu ta đến nỗi sắp điên lên rồi, cậu ta không trả lời điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, buổi ghi hình diễn ra sớm hơn kế hoạch và sẽ bắt đầu muộn nhất trong nửa tiếng nữa, bên này còn đang đợi cậu ta đến trang điểm đó, cậu cũng mau đến đây đi!”



Lâm Tri Vi hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi sẽ đưa cậu ta trở về ngay lập tức, cậu nói chuyện với Viên Mạnh trước đi.”



“Được, nhớ nhanh lên đó.”



Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tri Vi không còn thời gian để dây dưa cùng cậu nữa. Cô cố gắng kéo cậu đứng lên: “Đã nghe chưa? Đã dời lịch sớm hơn rồi kìa, mau đi theo chị!”



Trước khi đi, cô vẫn đưa tay ra yêu cầu cậu đưa thứ gì đó.



Nhưng mặt của Lục Tinh Hàn vẫn lạnh như băng, cậu đang suy nghĩ nên bóp nát cái hộp nhỏ đó hay là không đưa cho cô.



Lần này Lâm Tri Vi thực sự tức giận rồi: “Em muốn mang theo nó để đi ghi hình chương trình sao?! Nếu không may giữa chừng không cẩn thận bị rơi ra, để cho tất cả mọi người biết em luôn mang theo đồ trang sức bên người hả? Có muốn chết không hả! Đưa nó cho chị mau! Nếu còn không nghe lời... Còn không nghe lời nữa chị sẽ nhận nó đó!”



Cô đã thực sự nổi điên lên khiến tay cậu bị kéo đến nỗi đỏ bừng, cô đang muốn cố gắng giành lấy rồi ném vào trong túi, sau đó kéo cậu vội vàng trở về phòng trang điểm để Viên Mạnh có thể thở phào nhẹ nhõm khi đã nhìn thấy cậu.



Phần quay vào buổi tối không dài, nó chỉ là một phân đoạn trò chơi vào ban đêm và một số cảnh quay của tất cả các khách mời xuất hiện theo nhóm.



Lúc trang điểm Lục Tinh Hàn hoàn toàn im lặng, Lâm Tri Vi cũng bực bội đến nỗi không nói được lời nào. Cả hai tự tạo một khoảng không gian riêng cho mình, khi người bên cạnh ra hiệu cho nhau, không ai dám đi lên để rước lấy xui xẻo. Chỉ có Tần Tư Tư, người vẫn còn đang nổi giận, nghĩ rằng mối quan hệ của hai người họ sao lại rạn nứt nhanh như vậy, chắc chắn là Lâm Tri Vi đã không còn được nuông chiều.



Cô ta đã nói rồi mà, làm sao có thể có một người hay hai người đều lao vào thích Lâm Tri Vi?



Sức hấp dẫn ở đâu ra chứ.



Theo kinh nghiệm của cô ta, đàn ông bất kể nhỏ tuổi hay lớn tuổi, một khi họ đã không muốn quan tâm đến ai, thì họ chắc chắn sẽ đối xử nhiệt tình với những người phụ nữ khác ở xung quanh mình.



Chỉ cần có thể khiến Lâm Tri Vi cảm thấy khó chịu, trong lòng cô ta mới cảm thấy thoải mái, cho dù tự hạ thấp giá trị bản thân mình thì có sao.



Tần Tư Tư khẽ nhếch môi, cô ta gạt công việc đang làm sang một bên, đi ra ngoài rót một ly nước ô mai ướp lạnh do tổ làm chương trình chuẩn bị cho mọi người để giải nhiệt sau đó cố tình chậm rãi đi ngang qua chỗ Lâm Tri Vi, liếc nhìn cô một cái rồi đi vòng đến bên cạnh chiếc ghế của Lục Tinh Hàn.



Cô ta cố ý để các đầu ngón tay bị lạnh đến nỗi trở nên trắng bệch khi rụt rè đưa nó cho cậu, lại còn nói với giọng yểu điệu dịu dàng: “Lúc nãy mọi người đều đã uống rồi, cậu đến muộn nên tôi cố tình để lại cho cậu đó.”



Lục Tinh Hàn thậm chí còn không đưa mắt lên nhìn: “Đem đi đi.”



Bàn tay đang cầm bông phấn của Lâm Tri Vi bỗng dừng lại.



Tần Tư Tư cắn môi, cô ta không tin điều này nên càng đưa lại gần hơn: “Mùi vị ngon lắm đấy, cậu uống hết rồi tôi sẽ đi rót ly mới.”



Đám đông xung quanh cảm thấy có chút ngột ngạt.



Viên Mạnh âm thầm chửi rủa, thân hình vừa mập vừa lùn nhưng lại cực kỳ linh hoạt của anh ta muốn xông lên để đem con người phiền phức này đi, nhưng anh ta lại đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của Lục Tinh Hàn rồi.



Khi Tần Tư Tư đưa ly nước đến gần cậu lần thứ ba, người cô ta cũng áp sát đến gần, thậm chí cô ta còn sơ ý cầm không chắc tay khiến nước ô mai suýt nữa thì đổ lên mu bàn tay của Lục Tinh Hàn. Lúc này cậu thẳng tay rút ra bốn năm chiếc khăn giấy thấm trên tay, như thể là sợ tiếp xúc với vi khuẩn nào đó, sau đó cậu còn đánh vỡ chiếc ly đang đặt trước ngực mình về phía bàn trang điểm.



“Bộp” một tiếng động lớn vang lên.



Nước ô mai tràn khắp sàn nhà, chiếc ly thủy tinh cũng rơi xuống vỡ tung tóe.



Những mảnh vỡ và nước ô mai văng ra khắp nơi, nhưng chỉ có duy nhất khu vực bên cạnh chân của Lâm Tri Vi vẫn sạch sẽ, không bị ảnh hưởng một chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK