Lần này đội stylist nhỏ không có Tần Tư Tư quấy rối, Lâm Tri Vi thống nhất hành động cùng mọi người, ngồi cùng chuyến bay, xuất phát sớm hơn nhóm nhạc nam nửa tiếng để tránh khỏi nhóm người hâm mộ chen lấn ở sân bay.
Không có Lâm Tri Vi, Lục Tinh Hàn cảm thấy cuộc đời không còn gì để luyến tiếc nữa, ngoại trừ ở sân bay phải cười để giữ vững thiết lập ngoan ngoãn, những lúc khác luôn ở chế độ tiết kiệm điện.
Trăm cay nghìn đắng lên máy bay, vị trí của ba người nhóm nhạc nam ở hàng đầu tiên, bọn họ ngồi cùng nhau, Viên Mạnh và mấy trợ lý phân biệt ngồi phía sau và bên phải bọn họ, vây quanh chặt chẽ, bảo vệ an toàn mọi lúc, tiện thể phòng ngừa người hâm mộ trà trộn vào chụp ảnh.
Dung Thụy cướp vị trí sát cửa sổ, Lục Tinh Hàn đi phía sau cậu ta, thuận thế ngồi chính giữa, Lương Thầm thì ngồi kế lối đi, vẻ mặt uể oải, ngồi xuống là mơ màng muốn ngủ.
Trước khi cất cánh, Dung Thụy lặng lẽ nói với Lục Tinh Hàn: "Anh, anh có phát hiện không, Lương Thầm luôn luôn ngủ không tỉnh, không biết mỗi tối cậu ấy làm gì."
Còn chưa tới thời gian tắt máy, Lục Tinh Hàn tranh thủ từng giây nghịch điện thoại, thấp giọng nhắc nhở cậu ta: "Đừng tò mò việc riêng của người khác."
"Ai ui… Đây đâu phải người khác, một nhóm chính là người một nhà mà." Dung Thụy hoàn toàn không chút khách sáo, không ngồi yên được mà nhìn khắp nơi, cậu ta liếc mắt thấy Lục Tinh Hàn đang che che giấu giấu điện thoại, hăng hái bừng bừng hỏi: "Anh, anh muốn mua đồ trang sức à?"
Cậu ta hỏi xong lại tách ngón tay tính tính, bừng tỉnh hiểu ra: "Sinh nhật chị Tri Vi còn sáu ngày nữa."
Lục Tinh Hàn lườm cậu ta: "Cậu yên tĩnh chút, đừng ảnh hưởng đến tôi."
Dung Thụy cũng không nghe lời cậu, mặt dày mày dạn dán mắt vào màn hình điện thoại, nhìn một hồi đã hiểu, thì thầm: "Dây chuyền này giới hạn ở nước ngoài hả? Vậy không mua được ở quầy chuyên doanh trong nước, chỉ có thể tìm người mua thay?"
Lục Tinh Hàn rầu rĩ "Ừ" một tiếng.
Trong mấy ngày này, cậu đã liên hệ với mấy người mua nhờ mua hộ nhưng đều cảm thấy không quá đáng tin. Mắt thấy thời gian sắp không kịp, hiện tại đang liên hệ người cuối cùng, đáng tin hơn một chút, nhưng vẫn chưa trả lời chính xác.
Vội vàng đến mức khó chịu.
Dung Thụy gãi gãi đầu: "Anh cần gì phải mua nó? Đồ đắt như vậy tìm người mua hộ rất nguy hiểm, không phải có rất nhiều đồ trang sức đẹp mắt à? Sau khi trở về em đi chọn cùng anh."
Lục Tinh Hàn không để ý tới cậu ta.
Lần trước chính tai cậu nghe Tri Vi trò chuyện với Hà Vãn, nói cái này là mẫu trang sức đẹp mắt nhất trong quý mới.
Đồ trang sức của cô rất ít, tiền dùng trên người lại tiết kiệm quá mức, cậu không muốn từ bỏ để tìm cái khác mà chỉ muốn mua được cái cô thích nhất kia.
Dung Thụy nhìn cậu không thỏa hiệp, chống cằm thở dài: "Haizz, hai ta lớn lên trong gia đình bình thường, nào có gặp qua đồ đắt tiền gì, người mua thay mang về cũng không biết thật giả."
Đang nói, Viên Mạnh từ phía sau đứng lên, cúi đầu vỗ vỗ đầu ba người nhóm nhạc nhắc nhở: "Tôi thông báo một chút nha, bắt đầu từ đêm nay khi máy bay hạ cánh, toàn thể chính thức vào trạng thái tập huấn một tuần trước chương trình giải trí, bất kỳ ai, bất kỳ lý do gì đều không cho phép tự ý rời khỏi đoàn đội, nghe rõ chưa?"
Người khác vẫn chưa phản ứng, vẻ mặt Lục Tinh Hàn thay đổi trước, cậu lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Viên Mạnh: "Anh Viên, tôi chỉ rời khỏi đoàn nửa ngày."
Viên Mạnh yêu quý anh, chuyện không thể dàn xếp cũng cố muốn dàn xếp, xoắn xuýt nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi: "Ngày nào?"
Lục Tinh Hàn nói: "Ngày cuối cùng."
Cậu cụp mắt, yên lặng bổ sung: "Sinh nhật Tri Vi."
Vẻ mặt Viên Mạnh sụp đổ: "Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, những lúc khác tôi còn có thể miễn cưỡng cho cậu nghỉ. Không nói đến ngày cuối cùng ông chủ có lại đây mà xế chiều và buổi tối hôm đó còn có hai cuộc phỏng vấn trực tuyến đặc biệt quan trọng, tuyệt đối không thể đi."
Lục Tinh Hàn vẫn không nhúc nhích.
Viên Mạnh không còn cách nào: "Tinh Hàn, tôi nói với cậu đều là lời thật lòng, lần này thật sự không được, một chút thời gian trống cũng không có." Anh ta vỗ vỗ cánh tay Lục Tinh Hàn: "Cô Tiểu Lâm nhất định có thể hiểu."
Lục Tinh Hàn cúi đầu trở lại chỗ ngồi của mình, trên điện thoại người mua thay đã trả lời, tỏ vẻ có thể mua hộ dây chuyền nhưng cái này khó tìm, chờ mua xong gửi về nước cũng phải xấp xỉ nửa tháng.
Muốn bao nhiêu thất vọng có bấy nhiêu thất vọng.
Muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu.
Đến nỗi Dung Thụy vỗ vỗ mấy cái cậu mới phản ứng được, cau mày trừng qua, Dung Thụy vui vẻ chỉ chỉ Lương Thầm: "Anh, anh đừng có thất vọng, anh được cứu rồi, Lương Thầm có thể giúp nè!"
Lục Tinh Hàn quay đầu, Lương Thầm xoa xoa mắt, che lại ánh sáng mờ mịt trong đó: "Không phải tôi cố ý, vừa rồi không cẩn thận nghe hai người tán gẫu, cái kia... Nếu như cần mua đồ ở nước ngoài thì tôi có cách, con gái của dì tôi là tiếp viên hàng không, bay đến Pháp, hai ngày đi lại một lần, tuyệt đối tin được, tôi thường nhờ cô ấy đi mua đồ, tốc độ rất nhanh."
Dung Thụy phàn nàn: "Con gái của dì cậu không phải là chị cậu hả, sao nói khách khí vậy."
Lương Thầm dừng một chút, cười ôn hòa: "Là con gái bảo mẫu nhà tôi."
Dung Thụy thoáng cái không lên tiếng, khuôn mặt đỏ lên sờ sờ mũi, đụng đụng Lục Tinh Hàn, nhỏ giọng nói: "Trước đây cũng không biết rõ, con của gia đình có tiền đó, vậy khẳng định rất quen với mấy đồ đắt tiền này, anh tìm cậu ấy hỗ trợ đi, người một nhà khẳng định tin được."
Lương Thầm nói: "Tinh Hàn, cậu gửi tin tức cụ thể cho tôi, tôi lập tức liên hệ giúp cậu."
Thấy Lục Tinh Hàn im lặng, Lương Thầm lại hạ giọng nói: "Cậu thích chị Tri Vi như vậy, không tặng quà sinh nhật không hay đâu, chúng ta là một nhóm, cậu không cần khách khí với tôi."
Vẻ mặt Lục Tinh Hàn không rõ nhìn cậu ta, khẽ hỏi: "Không phải cậu cũng rất thích tìm cơ hội quấn lấy cô ấy chơi sao?"
Lương Thầm nắm chặt dây an toàn, thầm hít một hơi, tốt tính nói: "Cái đó không giống, chị Tri Vi vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, ai cũng thích, thế nhưng thích của cậu thì không giống."
Cậu ta tiếp tục thăm dò nói: "Tinh Hàn, không phải là vì chuyện phân chia ống kính gần đây nên cậu có ý kiến với tôi đấy chứ? Đây đều là ý của công ty, tôi cũng không có cách nào, tôi biết là cậu mạnh hơn tôi ở mọi mặt, sắp xếp như vậy là không công bằng, nhưng mà..."
"Đội trưởng, cậu nghĩ nhiều rồi." Lục Tinh Hàn cắt ngang cậu ta: "Tôi không có ý kiến với cậu."
Lương Thầm thoải mái nở nụ cười, dung mạo thanh tú rất có cảm giác gần gũi: "Vậy cậu còn do dự cái gì nữa, tôi giúp cậu, cậu vốn là không có cách nào đi đến sinh nhật chị Tri Vi, nếu như quà tặng cũng không đưa được thì chắc chắn chị ấy rất thất vọng."
Dung Thụy cũng đẩy cậu: "Đúng vậy, anh, chỉ còn có mấy ngày, tranh thủ thời gian đi."
Lục Tinh Hàn nắm chặt điện thoại: "... Cậu chắc chắn kịp thời gian?"
"Chắc chắn, tôi mới vừa hỏi qua, vừa hay ngày mai cô ấy có chuyến bay." Lương Thầm bảo đảm: "Cậu yên tâm."
Lục Tinh Hàn chậm rãi gật đầu: "Ngoại trừ dây chuyền, tôi còn muốn mua cái túi nữa."
Lúc ở Miêu trại, cậu đã nói túi đan tay kia chỉ là dùng tạm thời, trở về sẽ mua cho Tri Vi một cái túi mới.
Lần này chờ mua quà xong, cậu sẽ giao thẻ cho Tri Vi, tiền kiếm được sau đó đều cho cô tùy ý sử dụng.
Nhóm nhạc sắp đóng cửa tập huấn một tuần, hiển nhiên đội stylist được tự do, nhưng sếp không có khả năng để bọn họ nhàn rỗi, tạm thời sắp xếp mấy đơn công việc, Lâm Tri Vi dẫn người đi tới các nơi, bận từ sáng sớm đến tối muộn, cả ngày không được nghỉ ngơi.
Đến tận ngày tập huấn cuối cùng, công việc mới của nhóm nhạc lại phải lập tức triển khai thì Lâm Tri Vi mới chấm dứt bận rộn, buổi chiều mang tổ viên trở lại studio báo cáo kết quả, chuẩn bị chương trình giải trí kế tiếp.
Hà Vãn mệt mỏi nằm sấp trên bàn thở gấp, mơ mơ màng màng nhớ tới cái gì, chợt ngồi dậy níu Lâm Tri Vi hỏi: "Tri Vi, hôm nay là sinh nhật em?"
Lâm Tri Vi bận gọi điện thoại, ngón tay để ở trên môi "suỵt" một tiếng, cúp máy mới nhẹ giọng nói: "Nói nhỏ chút, tất cả mọi người đều mệt lả rồi, biết được nhất định sẽ náo loạn ra ngoài đi tụ tập."
Hà Vãn lắc lắc tay cô: "Được được được, không nói với người khác, vậy chúng ta đi ăn cơm, dù sao tập huấn vẫn chưa kết thúc, ngày hôm nay không bận rộn chắc sẽ không có ai quấy rầy."
Cô ấy như có điều nháy mắt mấy cái, che miệng hỏi: "Chắc chắn Lục Tinh Hàn cũng chưa về nhỉ?"
"Ừ, cũng chưa về." Hàng mi Lâm Tri Vi run rẩy cụp xuống, quay mặt đi.
"Vậy cậu ấy có gọi điện cho em không?"
Lâm Tri Vi vừa muốn gật đầu, chợt bừng tỉnh, tại sao cô phải trả lời Hà Vãn mấy vấn đề này chứ, giống như đang buôn chuyện tình cảm vậy!
Nhóc con này suốt ngày chỉ cần rảnh rỗi sẽ nhắn tin điện thoại không dứt, còn mặt dày tự sướng gửi cho cô.
Ai muốn nhìn chứ?
Hà Vãn không chịu yên tĩnh hỏi: "Không có người, vậy quà đâu? Theo đuổi em như vậy, dù sao ngày quan trọng này cũng sẽ không ngay cả quà cũng không chuẩn bị chứ?"
Lâm Tri Vi vừa định nói cô không cần quà gì thì trên cầu thang vang lên tiếng giày cao gót, toàn thân sếp mặc trang phục mùa hè mới của nhãn hiệu lớn, tay cầm chiếc túi nhỏ đi xuống từ lầu hai, đi tới bàn bên cạnh cô, ngón tay gõ hai cái: "Tri Vi, mới có một đơn gấp, đúng lúc cô đã trở về, tăng ca chuẩn bị chút đi, tối nay cần."
Hà Vãn cau mày, không nhịn được đến gần một chút: "Lão đại, chương trình giải trí tập tiếp vẫn chưa chuẩn bị..."
"Không phải là còn có các cô sao?" Sếp liếc cô ấy một cái.
Trong lòng Hà Vãn buồn phiền: "Nhưng hôm nay tương đối đặc biệt, Tri Vi em ấy..."
"Chị Vãn, không sao." Lâm Tri Vi thu lại vẻ mặt, không hy vọng vì việc riêng của mình mà cô ấy bị dạy bảo, lạnh nhạt nói: "Công việc quan trọng, để em đi."
Lúc này sếp mới chuyển ánh mắt lại trên người Lâm Tri Vi: "Vậy cô vất vả rồi, nội dung cụ thể đã chuyển mail cho cô, nhớ kỹ trả lời đối phương trước chín giờ tối, đúng rồi, còn có chuyện của Tần Tư Tư." Đúng lúc sếp có cuộc gọi đến, nhận xong nhìn đồng hồ: "Quên đi, tôi không có thời gian, ngày mai lại nói."
Chờ bà ta đi rồi, Hà Vãn tức giận đến giơ chân, lượn tại chỗ mấy vòng: "Tình huống gì đây? Sao lại đắc tội bà ta rồi? Lúc mới vừa ký với nhóm nhạc vẫn còn xem em là bảo bối, studio này nếu không dựa vào em sao có thể có ngày hôm nay? Sao em biểu hiện càng ngày càng tốt, bà ta thì ngược lại bắt đầu tìm phiền toái khắp nơi?"
Lâm Tri Vi nhếch môi, mở máy tính kiểm tra mail: "Nghề này của chúng ta, cấp bậc không khắt khe như vậy, ai có đủ thực lực đều có thể tự tách ra làm một mình."
Cô điểm đáo vi chỉ*, Hà Vãn vỗ tay một cái: "... Bà ta cảm thấy không đè ép được em, sợ em tự mình lập nghiệp?"
*là khi nói chuyện chỉ chạm nhẹ vào rìa chủ đề, không cần nói sâu nhưng đã làm cho người đối diện hiểu được ý định.
Lâm Tri Vi bị cô ấy chọc cười: "Đừng dùng từ lung tung, tối nay..."
"Chị Tri Vi?"
Lâm Tri Vi ngẩng đầu, người gọi cô là một cậu nam sinh đứng trước quầy lễ tân của studio, một đầu mồ hôi vội vã chạy tới, trong tay đang cầm hai cái hộp một lớn một nhỏ được gói kín: "Có đồ chuyển phát nhanh của chị, vừa nhận được."
Hà Vãn tới gần, nhận lấy rồi nhìn nhìn, đuôi lông mày lập tức nhướn lên, nhanh chóng quên mất sự khó chịu vừa rồi, chen đến bên cạnh cô chỉ vào đơn chuyển phát nhanh: "Nhìn xem, người gửi hộp lớn là Dung, người gửi hộp nhỏ là Lục, em làm chị thật tốt, hai phần quà đó!"
Tay Lâm Tri Vi đang chuyển động chuột dừng lại, theo bản năng giành cái nhỏ trước, ôm trong lòng.
Hà Vãn nín cười: "Ai ui ui… Quà của Tiểu Dung Thụy chị mở ra thay cậu ấy được không?"
Lâm Tri Vi biết Hà Vãn chưa hóng hớt đủ thì quyết không bỏ qua nên đưa cho cô ấy một con dao rọc giấy. Sau khi mở ra xem, một hộp đầy đồ ăn vặt nhập khẩu, quả thật là phong cách của Dung Thụy.
Hà Vãn cười đến té ngã: "Cái này tốt, rất thực tế! Mau mau xem của Lục Tinh Hàn!"
Lâm Tri Vi xoắn xuýt không biết có nên mở ra hay không, cậu nam sinh trước quầy lễ tân một lần nữa xông đến, đưa tới cái hộp thứ ba: "Chị Tri Vi, một phần chuyển phát nhanh công ty đưa tới, cũng là cho chị."
Cột họ tên vẫn chỉ có một chữ, Lương.
Hà Vãn ngoài ý muốn: "Lương Thầm... Không tính là quá quen nhỉ?" Cô ấy suy nghĩ một chút, tự mình giải thích: "Đoán chừng là thấy hai đồng đội đều mua quà cho em, cảm thấy mất mặt nên cũng góp một phần, có điều làm gì mà không gửi cùng một lần nhỉ, đứa trẻ này là lạ."
Cô ấy xoa xoa tay: "Nói chung, xem xem là gì lại nói."
Lâm Tri Vi cũng không nghĩ tới sẽ nhận được quà của Lương Thầm, thầm chấp nhận cách nói của Hà Vãn, Hà Vãn nghiêng mũi dao rạch một cái, bên trong tầng tầng vỏ bọc là hộp quà tinh xảo, gỡ đến cuối, lộ rõ ra logo kinh điển.
Hà Vãn sợ run một lát mới chậc chậc hai tiếng: "... Thâm tàng bất lộ nha, đúng là kẻ có tiền."
Đồng hồ đeo tay, kiểu dáng kinh điển, mọi người đều biết giá cả rất đắt.
Lâm Tri Vi cau mày thật sâu, Hà Vãn cầm lên cẩn thận nhìn kỹ trước: "Chị đây có hỏa nhãn kim tinh em biết mà, hàng thật không phải nói, tiểu đội trưởng này chi thật mạnh tay nha."
Cô ấy giữ chắc hộp, trả về chỗ cũ, liếc về phía mục tiêu đáng mong đợi nhất trong lòng Lâm Tri Vi.
Đồ Lục Tinh Hàn tặng, đây mới là điểm nổi bật.
Ngay cả Lương Thầm cũng liều mạng như vậy, vậy khẳng định quà của cậu chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn.
Lâm Tri Vi lại buông hộp của Lục Tinh Hàn ra, nhặt của Lương Thầm lên, bước nhanh tới trước quầy lễ tân, hỏi cậu nam sinh: "Người chuyển phát nhanh còn chưa đi xa đâu nhỉ? Có thể gọi cậu ấy quay lại không? Chị có đồ cần phải chuyển gấp."
Cậu nam sinh liên tục gật đầu: "Em lập tức gọi điện thoại."
Lâm Tri Vi hỏi cậu nam sinh một tờ giấy trắng, sau khi suy nghĩ một chút thì viết xuống "Quà tặng quá quý giá không thể nhận, cảm tạ tâm ý, sau này cũng xin tiếp tục cố gắng, kiên định đi được xa hơn" rồi gấp lại bỏ vào trong hộp dán kín.
Chờ sau khi chuyển phát nhanh viên quay lại, cô dựa theo địa chỉ gửi tới điền đơn, thêm tiền chọn tốc độ nhanh nhất đạt được.
Sau khi giải quyết xong, cô mới chậm rãi thở phào một hơi.
Điện thoại vẫn luôn nắm trong tay bắt đầu rung lên, Lâm Tri Vi đi tới nơi không có người, nghe giọng nói thở hổn hển của Lục Tinh Hàn xuyên qua điện thoại truyền đến: "Tri Vi, chị có ở studio không?"
"Chị có." Ngón tay Lâm Tri Vi vạch tới vạch lui trên khối gạch lạnh lẽo trên tường, cảm thấy lỗ tai bị hơi thở của cậu quấy nhiễu có hơi tê dại: "Em đang làm gì?"
"Tập nhảy xong mới vừa nghỉ ngơi." Hình như cậu uống hai ngụm nước, hô hấp hơi bình ổn một chút: "Phải đến rạng sáng em mới có thể kết thúc công việc, không thể về nhà tìm chị."
Lâm Tri Vi "Ừ" một tiếng: "Mấy ngày nay em đã nói qua chuyện này gần mười lần."
Giọng điệu Lục Tinh Hàn như nhũn ra: "Chị chê em dài dòng..." Cậu kéo dài âm: "Em gửi quà cho chị, chị nhận được chưa? Còn có Dung Thụy, nó nhất định muốn gửi đồ ăn vặt cho chị cùng em, thật phiền."
Trong miệng nói phiền, nhưng cùng nhau lớn lên, tính cách dần biến hóa, Dung Thụy đã hoàn toàn buông tha giãy giụa, khuất phục dưới chân cậu, địch ý của Lục Tinh Hàn đối với Dung Thụy khi còn bé biến mất dần, đưa cậu ta vào phạm vi an toàn bên người.
Lâm Tri Vi nhẹ giọng nói: "Vừa nhận được."
Nghe ý trong lời nói, quả nhiên Lục Tinh Hàn không biết chuyện Lương Thầm tặng cô đồng hồ đeo tay.
Lục Tinh Hàn vừa nghe cô nhận được, khẩn trương lên rõ ràng, ho khan hai tiếng, nói liền một mạch: "Chị mở ra nhìn xem có thích hay không, buổi tối em sẽ gọi video cho chị!"
Cún con gào khóc kêu la như bị kẹp đuôi.
Thật ngốc nghếch.
Lâm Tri Vi không tự chủ được cong khóe môi. Cô trở lại vị trí của mình, Hà Vãn vẫn còn canh giữ ở đó, mở to mắt nhìn cái hộp của Lục Tinh Hàn.
"Mở nha?" Hà Vãn chắp hai tay trước ngực: "Chị tò mò muốn chết."
Lâm Tri Vi sờ sờ cái hộp, ngồi xuống, đặt cái hộp trên đùi, tự tay cầm dao nhỏ rạch giấy gói.
Theo giấy gói từng tầng một mở ra, lộ ra hình dáng hai món đồ khác nhau, Hà Vãn chà chà đôi mắt phát sáng: "Sói con lợi hại nha! Cái này là túi nhỉ? Còn cái này là..."
Cô ấy thăm dò nhìn logo: "Nhãn hiệu mà lần trước ảnh hậu làm đại sứ châu Á, em còn khen trong đó có cái dây chuyền đẹp mắt, sẽ không phải là nó chứ?"
Lâm Tri Vi lắc đầu: "Một câu thuận miệng trò chuyện thôi mà, làm sao em ấy biết được, hơn nữa cơ bản trong nước..."
Cô nói, hai tay vuốt ve hộp, nhẹ nhàng mở.
Vòng trang sức tinh xảo ẩn hiện dưới ánh đèn.
Lâm Tri Vi nhất thời sửng sốt, ngực căng thẳng, mũi hơi cay cay, hai mắt mở to không kìm được hơi ẩm tràn ra.
Còn... Thật sự đúng.
Hà Vãn cũng kích động theo: "Lục Tinh Hàn thật là có tâm." Cô ấy còn chưa từng thấy qua món đồ như vậy, bệnh nghề nghiệp phát tác, muốn nhìn cho đã mắt, nâng lên nhìn tỉ mỉ, từ dây chuyền đến mặt dây chuyền, rồi đến chất liệu gỗ và đường viền của hộp chỗ thêu logo.
Nhưng càng nhìn, vẻ mặt cô ấy dần dần thay đổi, càng ngày càng thấy sai, vội vã thả hộp lại trên đùi Lâm Tri Vi: "Chị có thể xem lại túi không?"
Lâm Tri Vi gật đầu, cảm giác được Hà Vãn khác thường: "Làm sao vậy?"
Hà Vãn không nói chuyện, mà là đứng dậy quay về trong ngăn kéo tìm ra cái bao tay mang vào, dè dặt cẩn thận cầm lấy túi, mở bao bì, nhìn từ trên xuống dưới, tay có chút cứng ngắc, kinh ngạc lại mờ mịt nhìn phía Lâm Tri Vi.
Lâm Tri Vi khắc chế tâm tình, không hiểu ý của cô ấy, lấy ra dây chuyền quý giá mà đặt trong lòng bàn tay nâng lên.
Rời khỏi bóng tối mà nắp hộp che phủ, tất cả chi tiết càng không chỗ nào che giấu.
Cơ bản không giấu được ánh mắt chuyên nghiệp.
... Đồ giả?
Thậm chí còn không khéo léo cho lắm mà còn là hàng nhái thô ráp.