Tiểu Hương chấp tay ngang eo khẽ cúi đầu hành lễ. Đắc Kỳ một mặt khó ở coi như là không thấy hắn,cố tình lướt qua. Lăng Mặc ấy vậy mà không buông tha,trực tiếp dùng. nhấc đằng sau cổ áo tiểu quỷ đặt nàng về chỗ cũ.Hắn n hư cũng thể,càng nhìn thấy tiểu quỷ khó chịu,tâm tình của hắn càng trở nên tốt hơn vậy.
- Ngươi tương lai là thái tử phi,không phải nên hiểu một chút lễ nghi sao?
- Người đến trả thù ta thì có - Đắc Kỳ gầm gừ trong miệng đủ để Lăng Mặc nghe thấy.
- Ta đơn giản chỉ muốn tới thăm ngươi.
- Đại biến thái.
- ....
- Ngươi nói xem,ta thế nào lại giống đại biến thái? - Lăng Mặc nhéo nhéo một bên má của Đắc Kỳ khẽ giọng hỏi
- Từ trên xuống dưới,chỗ nào cũng giống.
Một lớn một nhỏ,một thấp một cao,một cúi một ngước luôn miệng gằm ghè nhau trong khi chẳng có bất kì một ai nghe thấy câu chuyện của hai người. Tiểu Hương bên cạnh như thể bị cho bay màu trắng xóa. Còn An Minh Liên vừa nhìn thấy bóng dáng của Lăng Mặc đã vội vàng quay đi chải chuốt,tuốt lại nhan sắc của bản thân. Đó là vương gia,là vương gia vạn người kính phục a.
- Bái kiến Vương gia,tiểu nữ là An Minh Liên, thứ nữ phủ tướng gia. Nay được diện kiến vương gia,đúng là vinh hạnh của tiểu nữ.
- Biểu tỷ,nam nhân này của ngươi. Ta không cần. Tiểu Hương,tỷ đi với ta.
- Bản vương cho ngươi đi chưa hửm?
Lăng Mặc một lần nữa kéo cổ áo Đắc Kỳ lại. Tiểu quỷ một chút cũng không kiêng nể,lách đầu qua tay hắn,thành công bẻ ngược cổ tay hắn,lè lưỡi trêu chọc rồi nhanh chân chạy biến ra ngoài cửa.
- Tiểu Hương tỷ,ta tới chỗ lão Tôn. Tỷ không cần theo ta. Đúng giờ ta sẽ về.
- Tiểu thư...
An Minh Liên tự cho hành động lỗ mãng của Đắc Kỳ là cơ hội để trừng trị tiểu quỷ,liền lên tiếng:
- Vương gia,Đắc Kỳ vô lễ với ngài. Ta nhất định sẽ nói với cha dạy dỗ lại,trừng trị nàng thích đáng để có lời giải thích vừa ý vương gia.
- ...
Vương gia khước từ lời nói của An Minh Liên,đứng trước mặt Tiểu Hương đang run rẩy,miệng lắp bắp muốn nói nhưng lại sợ không cất thành lời. Bất Ám thấy tay của hắn giơ lên,liềm hiểu ý tiến lên phía trước,hai tay dâng một bàn lễ vật.
- Đây là tâm ý của thái hậu gửi tới đại tiểu thư tướng phủ. Mong rằng ngày mai nàng sẽ khoác bộ y phục này,cùng thái tử điện hạ lên triều. Ngươi thay nàng ấy nhận,mang về biệt viện bảo quản cho tốt.
- Tạ ân điển của Thái hậu. Tạ ơn vương gia.
Trong khi đó,ở chỗ của Đắc Kỳ.
Tiểu quỷ vừa chạy tới quán của lão Tôn,liền ôm chân ăn bám lão,mạnh dạn gọi một tô mì thật nhiều thịt. Ở lâu với lão Tôn thành thói,lão Tôn cũng không nghĩ nhiều,liền chiều theo ý tiểu quỷ tinh nghịch. Thời gian ba tháng ở với nhau không ngắn không dài,nhưng với một lão già luôn cô độc như Tôn Huyền Thiết,Đắc Kỳ vô cùng đặc biệt
- Lão tôn,gia ta bắt ta lấy chồng rồi.
- Kẻ nào dám lấy nổi ngươi.
- Ta cũng nghĩ thế - Đắc Kỳ một chân gác lên ghế một chân buông thõng ngán ngẩm than thở - Rồi sớm hay muộn,hắn cũng sẽ đuổi ta đi thôi. Lão Tôn,ta chỉ muốn sống với lão,cả đời đi bán mì lại được ăn mì ngon.
- Tiểu quỷ,xem cái nết ăn của ngươi kia. Không chịu bỏ,như vậy,ai thương nổi ngươi.
- Chỉ cần lão Tôn thương ta là được rồi.Lão Tôn,A Kỳ sinh được hơn một tháng rồi đó. Hôm trước ta mới đi thăm nó. Nó hiện giờ rất khỏe.
- Ta biết.
- Lão nào biết
- Lão còn biết có một tiểu nha đầu nào đó miệng nói không quan tâm ngày nào cũng bắt cá,bắt hươu,bắt nai đặt trước cửa hang của nó.
- Hứ
Đắc Kỳ tức giận quay qua hướng khác như thể không để ý đến lão Tôn đang đứng bếp,miệng cười khà khà đầy khoái chí.Một bóng đen bỗng phủ trên đầu của tiểu quỷ. Đắc Kỳ thầm cảm thán.Người này có chút quen mặt.