• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha....mát quá đi...



Đắc Kỳ láy khăn lau mặt rồi chạy đến gốc cây quen thuộc gần đó ngả lưng. Nhớ lại vẻ mặt của Tiểu Hương khiến tiểu quỷ không khỏi khoái trí cười,một chút hình tượng cũng không có. Điệu bộ cùng với bộ đồ vá chằng chịt ở quán Lão Tôn đúng là không thể hợp hơn.



Vương Đắc Kỳ là đích nữ của phủ thừa tướng. Không chỉ cầm kì thi họa mà võ nghệ đều tinh thông. Nương nàng mất từ khi mới lọt lòng. Nàng là do một tay người đàn bà độc ác,tức thiếu phu nhân của phủ thừa tướng nuôi dạy,An Minh Ngọc. Cũng chính bà ta là người khiến Đắc Kỳ từ một tài nữ trở thành một phế vật bị câm. Và cũng chính bà ta là người bày mưu tính kế qua mặt Vương Đắc Quân hãm hại bức một tiểu thư nhỏ chỉ mới mười một tuổi phải chết.



Nhưng trời rất thích trêu lòng người a. Lại để một đặc công có thù ắt báo như Vương Nhã Hân cô được trùng sinh vào cơ thể nhỏ bé này. Tính ra,Vương Đắc Kỳ là ân nhân cứu mạng của cô. Nên toàn bộ những ân oán,những kẻ đã làm tổn thương nàng,sắp tới chắc chắn sống không có yên ổn.



Đắc Kỳ đã xuyên không đến đây cũng được hơn nửa năm.Mạng Đắc Kỳ là do lão Tôn vớt được bên bờ sông mà đem về cưu mang trong suốt ba tháng trời. Một khoảng thời gian sau đó,Tiểu Hương,tức nha đầu thân cận của Đắc Kỳ tìm thấy được cô. Ngọc bội Đắc Kỳ đeo trên cô cùng vết bớt là bằng chứng không thể chối cãi về thân thế của cô.



Cô - từ một con đỗ nghèo khỉ trở thành thiên kim đại tiểu thư của thừa tướng phủ mang trên mình biệt danh tiểu quỷ. Kẻ không vui nhất là An Minh Ngọc. Bà ta tính thế nào cũng không thể tính ra,người chết có thể cải tử hoàn sinh.Những ngày tháng tiếp theo sẽ thú vị lắm.



Mà nghĩ lại,lí do cô chết cũng thật củ chuối. Lòng người khó đoán. Ai biết đục trong? Đàn ông là một hũ mật ong hòa ca cao đắng khó nuốt. Tin tưởng quá lại phải trả giá bằng cả tính mạng. Vương Nhã Hân trong thân hình trẻ con Vương Đắc Kỳ,một lần nữa được sống,quyết phụ nam nhân thế gian chứ không để nam nhân thế gian tùy ý điều khiển.



Đắc Kỳ đưa tay vào miệng huýt lên một hồi sáo lớn.Đoán chừng bằng khoảng thời gian pha một ấm trà,từ trong bụi cây rục rịch những động tĩnh rất lạ. Đắc Kỳ cười tươi khi nhìn thấy con vật to lớn đang chầm chậm tiến về phía mình.



- A Kỳ,ngươi có nhớ ta không? Nửa tháng rồi đó,đám tiểu quỷ nhà ngươi đã đi được chưa?Ây da,đừng có liếm nữa. Haha..



Một người một vật ôm nhau quấn quýt không rời. Con hổ cái này là do lão Tôn cứu trong một lần nó bị đám thợ săn vây bắt. Đừng nhìn lão già đó bề ngoài hiền lành nhu nhược nhưng chính là một cao thủ ẩn đời đó nha. Lão vì không kiềm chế được bản tính hung hăng ngang ngược của Đắc Kỳ mà đặt tên cho nó là A Kỳ. Cứ mỗi lần nói không lại tiểu quỷ,lão lại mặt dày ra vuốt ve rồi mắng A Kỳ. Con vật to lớn dĩ nhiên không hiểu tiếng người,chỉ biết quẫy đuôi ra vẻ mừng rõ. Đắc Kỳ dù tức những cũng chỉ biết cắn răng tìm cách trả đũa cho lần sau.



- Ngoan,cho ta ngủ một chút nào. Ngươi biết không, sáng nay Tiểu Hương lại rượt ta đó.



- Gào...



A Kỳ nằm xuống bên cạnh Đắc Kỳ,lấy bụng làm nệm gối cho tiểu quỷ kê gối. Đắc Kỳ vô cùng hưởng thụ nhắm mắt thở đều đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Có A Kỳ bảo vệ,chắc chắn không sợ bất kì mối nguy nào nữa.



Nhưng có một mối nguy vô hình đang đuổi đến mang tên Lăng Mặc muốn tìm Đắc Kỳ tính sổ. Từ nhỏ tới lớn,ngàn vạn đao thương không thể động tới hắn,ấy vậy mà một tiểu cô nương nhỏ nhoi dám đạp gãy sương sườn của hắn.Tiểu quỷ,ngươi chờ đó cho bản vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK