Không khí quỷ dị khiến vài người há hốc mồm. Một..hai...ba...bốn...sao có nhiều trẻ con như vậy?
Xảo Nhu thấy lạ,bèn buông Nhiếp Khương Dương ra,quay người lại. Chỉ thấy một cái đầu bánh bao nhỏ,đang dụi vào lưng. Tiếp đến là cảm giác lành lạnh truyền đến. Xảo Nhi nước mắt nước mũi tèm nhem ngước lên. Khóe miệng gượng cười gọi khẽ tên "Xảo Nhu".
Xảo An thì không có ngoan ngoãn như thế,trực tiếp ôm nghiến lấy Xảo Nhu ăn vạ:
- Đắc Kỳ tỷ ác lắm. Bắt muội đọc thuộc tứ thiên kinh trong vòng ba ngày thì mới cho muội tới gặp Xảo Nhu tỷ. Xảo Nhu tỷ,Xảo An nhớ món bánh tỷ làm lắm..Huhu...Tỷ còn phải...hức..thay muội..d-dạy...cho..ác phụ Đắc Kỳ một bài học..nh-nha...tỷ...
- Đắc Kỳ tỷ cũng bắt muội thuộc hết ba sau vân kiếm trên đá tảng rồi mới cho muội xuất núi - Xảo Vân nắm tà váy của Xảo Nhu ngồi khóc trên đất - Huhu...tay muội....sắp thành con rết tinh rồi...Xảo Nhu tỷ..muội muốn ăn..đồ..đồ...tỷ nấu...Oa...
Xảo Như như vịt mẹ lạc giữa đàn còn quấy khóc đòi ăn. Chỉ có một nữ nhân nào đó đứng phía xa xa quệt mũi cười hắc hắc đầy đắc ý.
Nhiếp Khương Dương đứng trước mặt nàng:
- Đắc Kỳ cô nương?
- Công tử a..?
- Ta là lão sư của học viện đế đô Yên Nam,tên Nhiếp Khương Dương.
- Tỷ tỷ của Xảo Nhu,Dương Đắc Kỳ.
Nụ cười trên môi Đắc Kỳ mang vài phần gượng gạo,nét mặt đầy vẻ né tránh. Nhiếp Khương Dương thế nào lại là lão sư của học viện đế đô cơ chứ? Lại nói,một nha đầu vốn không thích tiếp xúc với người lạ như Xảo Nhu lại chủ động bám hắn a!!! Rốt cuộc là vì lí do gì?
- Cô nương có tên rất giống với một tiểu muội muội đã mất của ta. - Nhiếp Khương Dương bắt chuyện
- Xin lỗi. - Đắc Kỳ mỉm cười - Ta không nghĩ chỉ với cái tên của ta lại khiến công tử nhớ về chuyện buồn trong quá khứ.
- .....
Nhiếp Khương Dương nhìn chằm chằm Đắc Kỳ. Chưa bao giờ cảm giác của hắn lại chắc chắn như lúc này. Linh cảm khẳng định,người đang ngồi trước mặt chính là tiểu quỷ tâm can của hắn. Chợt nhìn vế bớt nơi má trái của Đắc Kỳ,hắn như người mê tỉnh mộng
- Vết bớt này của cô nương...?
- Từ nhỏ đã có. Nó khiến công tử sợ sao? - Đắc Kỳ vội lấy khăn tay che đi - Thật sự xin lỗi.
- Không,là lỗi của ta.
Nhiếp Khương Dương cắt lời. Hắn đứng dậy rời đi. Học trò mắt tròn mắt dẹp nhìn hắn. Nhiếp Khương Dương chủ động đi bắt chuyện với người khác a,đặc biệt hơn nữa là nữ nhân a.
Nhiếp Khương Dương là ai chứ? Nam tử lạnh lùng bậc nhất của học viện đế đô. Ngoài chuyện dạy học,ngoài việc nói chuyện với Xảo Nhu,hắn chưa bao giờ bàn luận về vấn đề khác. Kẻ khác,có cạy răng,hắn cũng làm ngơ như mắt không thấy,tai không nghe.
Đắc Kỳ chậc lưỡi,khẽ lắc đầu. Cổ họng nàng chợt đắng ngắt. Người trước mặt mà không thể nắm lấy. Nghĩ lại những chuyện đã hứa với Dương Đắc Kỳ đó,nàng dập tan ý nghĩ muốn tiếp cận hắn. Chuyện quan trọng bây giờ, dù sống trong cái vỏ của một kẻ xưng bá xưng vương nhưng Đắc Kỳ vẫn chưa có cách nào truy lùng ra tung tích của kẻ hại chết phu nhân của tướng phủ tức mẫu thân của chủ cơ thể này.
Chỉ biết một thông tin duy nhất,hắn là thuộc hạ thân tín bên cạnh minh chủ võ lâm. Tuy nhiên,y bế quan tu luyện đã lâu. Giờ y ở đâu,thì không ai biết.
"Khương Dương, muội xin lỗi. Muội phải hoàn thành lời hứa với Dương Đắc Kỳ trước thì mới có thể cùng huynh tương ngộ trùng phùng"
Xảo Nhu hai vai đỡ hai nha đầu song sinh,ngang eo lại vác theo một cái đuôi Xảo Nhi,khó nhọc đi đến trước mặt của Đắc Kỳ,mặt mày nhăn nhó tìm cứu viện:
- Đắc Kỳ.
- Hửm?
Đắc Kỳ sực tỉnh,ngước đầu lên,khóe miệng cong lên hình cánh cung,không để ý lễ nghi thiên hạ,bật cười ha hả. Bà mẹ nhiều con trong truyền thuyết là đây sao? Xảo Nhu tức giận gằn giọng:
- Dương... Đắc... Kỳ..
- Khụ..Xảo An..muốn đọc thêm Thập đại tam nguyên kinh không? Xảo Vân,ta dạy muội múa Hiên Viên đại pháp nhé?
Hai nha đầu không hẹn mà cùng ôm chặt lấy hai bên đầu của Xảo Nhu,run rẩy rơm rớm nước mắt,một mực phản đối. Xảo Nhu bị chọc cho đến đinh tai nhức óc
- DƯƠNG ĐẮC KỲ!!!
- Hahaha!!