• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- No thật đó..



Đắc Kỳ ôm chiếc bụng lớn nằm lăn trên chiếc đệm êm ái. Tiểu Hương thấy vậy liền dựng tiểu quỷ dậy,bắt người xuống giường,ép đi qua đi lại cho tiêu cơm. Tiểu nha đầu này thật là,dạy biết bao nhiêu lần,vẫn cứ chứng nào tật đó. Nha đầu ngốc nghếch,chỉ biết ham chơi.



- Cấm leo lên giường khi bụng còn căng,có biết chưa?



- Dạ tỷ tỷ..



- Bây giờ, ta đi phụ quản gia trong nhà, lấy tiền phát cho biệt viện của chúng ta,để ngày mai mọi người còn trở về nhà.



- Tỷ tỷ,người phải đi nhanh về sớm. Muội...muội cũng có quà cho tỷ đó.



- Tiểu nha đầu chỉ biết ăn vụng như muội,còn dám mạnh miệng nói muốn tặng quà cho ta ư?



- Dĩ nhiên,người ta có mà..Tỷ tỷ,tỷ coi thường muội.



- Được rồi. Lát nữa sẽ đem thêm chút điểm tâm về cho muội. Không được giận dỗi nữa?



- Ân. Tỷ tỷ đi cẩn thận.



Đắc Kỳ ngó đông nhìn tây,quan sát tứ phương,cảm nhận không có bất kì kẻ nào khác thì mới yên tâm từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong có một tờ ngân phiếu không rõ mệnh giá,lồng phía trên là một phong thư,cuối cùng là hai cây trâm cài đầu cùng một đôi hoa tai khắc hình hồ điệp tinh xảo. Ba món trang sức lấp lánh,lấp lánh dưới ánh đèn. Mỗi thứ đều được đặt trong ba hộp kính trong suốt khác,bề ngoài cũng rất cầu kì,bắt mắt.



Đắc Kỳ ngắm nghía chiếc hộp kính trong suốt có khắc tên Tiểu Hương ở phía trên,cẩn thận giấu vào lồng ngực. Từ khi trùng sinh,Tiểu Hương vì Đắc Kỳ không quản nắng mưa,làm biết bao nhiêu là chuyện. Dọn dẹp,chăm sóc rồi tới nấu cơm,cực nhất là phải vào rừng sâu tìm tiểu quỷ trở về. Nhiều khi cũng nghĩ,Tiểu Hương cũng phải trâu bò lắm mới sống sót được qua những trò đùa ranh ma của Đắc Kỳ.



Nhớ đến bảy hai sắc thái của Tiểu Hương, Đắc Kỳ cảm thán bật cười.



Cánh cửa phòng bật mở. Đắc Kỳ giật mình quay ra nhìn. Thì ra là thân phụ của tiểu quỷ,Dương Đắc Quân. Vẻ mặt lão mang vài phần ưu tư,lại thêm chút phức tạp. Tay lão ôm chặt chiếc hộp cũ kĩ,đã phai màu theo thời gian



- Đắc Kỳ,cha có chuyện muốn nói với con.



- Lão đầu tử,sao người trông có vẻ buồn vậy?



- Con gái lớn thì gả chồng. Ngày mai con vào cung nhận chỉ rồi. Ta nghe nói,ba ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ cho con. Chuyện này vốn sẽ do nương con nói với con,nhưng nương con mất sớm,lão già này đành phải thay nàng ấy giao lại những thứ này cho con.



Dương Đắc Quân tay run run mở chiếc hộp ra. Bên trong là ba chiếc túi hương màu đỏ bắt mắt,nhưng họa tiết trang trí hoàn toàn khác nhau.



- Đời này của Dương Đắc Quân ta,chỉ cảm mến với một mình nương của con,cũng chỉ có duy nhất một mình nàng ấy. Cặp nhẫn này,là của ta và nương con thuở trước khi hứa hôn,đã từng mua ở Giang Nam,từ đó coi như tín vật định tình giữa hai ta. Cái này,tặng lại cho con làm của hồi môn.



- Còn cái này,là chiếc lắc tay mẫu thân con đích thân làm ra để tặng cho con. Nàng ấy cũng thật kì lạ. Chắc chắn con là một nữ hài nhi chỉ thích quậy phá. Con nhìn thấy những chiếc chuông nhỏ này không? Nàng ấy hi vọng,những khi con rong chơi,lầm được lạc lối,tiếng chuông sẽ gọi con trở về nhà.



- Còn cái này,là lão già ta chuẩn bị riêng cho con - Dương Đắc Quân từ từ mỏ chiếc túi ra nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng - Hài nhi nhỏ,ta biết con thông minh hơn người,cũng xuất chúng với bất kì ai. Nhưng nếu một ngày,con bị người ta khi dễ,thì đây,tướng phủ này vẫn có chỗ dành cho con. Dương Đắc Quân ta sẽ bắt tiểu quỷ nhà con,trở về trong này.



Nói đến đây,nước mắt của Đắc Kỳ chầm chậm rơi xuống. Tiểu quỷ cũng giật mình,bất giác đưa tay lên chạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK