Đắc Kỳ ôm hai má,nhắm chặt hai mắt như thể vừa ăn một thứ gì đó thật chua. Khương Dương khẽ bật cười,giúp Đắc Kỳ uống một miếng nước:
- Thấy sao rồi?
- Rất ngon.
- Ngươi thấy ngon là được rồi.
Khương Dương đặc biệt yêu chiều tiểu quỷ. Bạch Hoài Anh vừa bị mắng,tâm trạng chợt không tốt. Đắc Kỳ đúng là phân biệt đối xử. Nhưng khi thấy nụ cười ngây thở của nàng,đúng là không thể giận quá ba giây.
- Bạch Hoài Anh
- Có chuyện gì? Không phải ngươi có tiểu ca ca Khương Dương của ngươi rồi sao?
- Qua đây.
Lý Nhất Phi hiểu ý,đổi chỗ cho Bạch Hoài Anh,chuyển sang gần bên cạnh Khương Dương. Khương Dương khó chịu ra mặt nhưng vẫn giữ lễ nghĩa. Hắn nhìn Lý Nhất Phi một hồi. Y cũng nhìn hắn,không thấy mấy thoải mái.
- Huynh tên là..?
- Ta tên Lý Nhất Phi. Cơ duyên được gia gia của Đắc Kỳ giúp đỡ mà hôm nay đưa tiểu nha đầu đi dạo phố.
- Hừm...
Cơ mặt của Khương Dương giãn ra đôi chút,loại bỏ được bẳn mặt thù địch. Còn ở bên phía Bạch Hoài Anh thì y cười gần như không thấy mặt trời. Đắc Kỳ ngồi trên đùa hắn,tay ôm tay hắn giấu vào lòng,gương mặt ấm áp lạ thường miệng khẽ nhoẻn cười.
Khương Dương bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Hôm nay sinh thần của ta. Đắc Kỳ đích thân làm vòng tay tặng ta. Ngươi nhìn xem,có đẹp không?
Khương Dương nhìn chằm chằm vài cổ tay Bạch Hoài Anh. Màu sắc hài hòa,nét chạm khắc tinh xảo. Cả chiếc vòng như một con rồng tự do bay lượn giữa những ánh sáng xanh đỏ kì lạ.Đôi mắt của nó,viên đá này,ánh sáng này...không phải...
- Đắc Kỳ,ngươi lấy gì để làm ra nó?
- Sắt vụn,đá ven hồ.
- Sắt vụn? Đá ven hồ?
- Phải. Là một mảnh kim thiết ta nhặt ở trong động của A Kỳ. Lại thêm vài cục đá phỉ thúy ở gần hồ Tử Huyết.Mài chúng quả thật mất rất nhiều thời gian đó. Đúng là đồ không ai cần mà.
Lý Nhất Phi vừa mới uống một ngụm trà,còn chưa kịp nuốt xuống,ngay lập tức bị mấy câu nói của Đắc Kỳ làm cho ho sặc sụa. Nét mặt của Khương Dương không biết nên mô tả thế nào cho đúng. Đến cả Bạch Hoài Anh cũng nhìn chằm chằm vào những viên đá nạm trên chiếc vòng,đầy ve nghi hoặc. Thật sự là đá phỉ thúy sao?
- Đắc Kỳ,ngươi biết ngươi vừa nói gì không?
- Ngươi hỏi ta,lấy gì làm vòng cho Bạch Hoài Anh.
- Phải. Ngươi trả lời là?
- Sắt vụn,đá ven hồ.
- Sắt vụn mà ngươi nói là kim thiết? .
- Phải.
- Đá ven hồ mà ngươi nói là ngọc phỉ thúy?
- Phải.
Định nghĩa của Đắc Kỳ càng nói càng sai,khiến ba nam nhân trong phòng toàn thân như trắng xóa,hồn phi phách tán. Kim thiết là bảo vật quốc gia còn quý hơn cả trân bảo cao cấp. Còn đá phỉ thúy,không gì có thể so sánh với giá trị của nó,khiến biết bao thế lực thèm muốn. Tương truyền đá phỉ thúy có thể tự hóa hình thành binh khí,ẩn dấu huyền cơ của những bậc đế vương,thậm chí là bí mật để trường sinh bất lão.
Ánh sáng của đá phỉ thúy rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Đêm đen cũng không thể ngăn cản được ánh sáng của chúng. Chúng có linh tính,chúng tự nhận chủ.
Còn hồ Tử Huyết...nơi đó không phải bao phủ chỉ toàn khói độc? Cao thủ ẩn thế cũng phải khiếp sợ? Vốn đã không được lưu truyền trong nhân gian từ rất lâu.Vậy thì thứ nhất,Đắc Kỳ làm thế nào biết đến sự tồn tại của hồ Tử Huyết. Và nếu lời nói của Đắc Kỳ là sự thật,hòi Tử Huyết có rất nhiều đá phỉ thủy? Tiểu tra nữ làm sao có thể xông vào cấm địa đó?