- Xảo Nhi không thích ăn củ cải. Xảo Nhu tỷ đừng có kéo bé
- Đứng lại!!
- Không muốn. Xảo Nhi không thích ăn mà.
Tử Đỉnh vui vẻ đứng cạnh giúp Xảo Nhu một tay,ép em út nhỏ nhất nhà ăn món ăn mà nha đầu không thích. Xảo Nhi vừa khóc vừa mếu vừa nhai vừa chu chu cái miệng mắng mấy từ gì đó nhưng không có bất kì ai hiểu.
Đắc Kỳ ngồi một góc cười cười. Nàng hoàn toàn không quan tâm bên cạnh mình là ai,bơ Dịch Lăng Mặc ngồi đó tự thưởng thức trà. Phải nói,chỗ ngồi nữ nhân thế gian mong muốn,tranh đoạt với nhau để có được thì nàng một chút cũng không muốn,cũng không để ý tới. Phải nói,Đắc Kỳ là nữ nhân may mắn nhất thế gian,vậy mà không biết hưởng.
- Đắc Kỳ tỷ,Xảo Nhi không ăn nữa,tỷ cứu Xảo Nhi đi mà.
Xảo Nhi chạy về phía Đắc Kỳ cầu cứu nhưng bị Tử Đình cầm cổ áo kéo lại. Một kẻ muốn chạy,một kẻ giữ,cảnh tượng càng lúc càng trở nên khôi hài. Xảo Nhu đưa miếng củ cải đến trước mặt Xảo Nhi. Nha đầu liên tục lắc đầu từ chối nhưng cuối cùng cũng phải đầu hàng mở miệng. Lại một màn vừa khóc vừa mếu vừa mắng rất đỗi thương tâm mà cũng rất dễ thương của Xảo Nhi.
Đắc Kỳ lại cười. Nàng nở nụ cười ấm áp,chạy đến bế Xảo Nhi,để nha đầu tựa vào vai. Xảo Nhi nước mắt ngắn nước mắt dài,ủy khuất đánh đánh với lưng Đắc Kỳ. Lực đạo của nha đầu so với Đắc Kỳ mà nói chẳng khác nào kiến cắn chân voi. Điều đó càng khiến nụ cười của Đắc Kỳ nở rộng hơn.
Vườn phong càng lúc càng đông người. Nét đẹp của Dịch Lăng Mặc thu hút rất nhiều nữ nhân trên dưới lớn nhỏ ở tuổi cập kê,muốn lấy chồng. Nét đáng yêu của cặp song sinh cũng khiến không ít nam tử ngây người ngắm nhìn. Lại nói ba huynh đệ Tử Đỉnh,Tử Long và Tử Thành. Trời sinh cho được cái nhan sắc thuộc hàng cực phẩm. Hết tiểu thư này tới tiểu thư khác chủ động tới rằng túi thơm
Đắc Kỳ bọn họ bây giờ cái gì cũng không thiếu. Thậm chí còn có thể mở một sạp thức ăn đủ các loại màu sắc sặc sỡ và ngon mắt.
- Ngoan ngoan. Không ăn nữa. Không ăn nữa.
- Đắc Kỳ tỷ..đồ xấu..hức..
- Haha.Không được kén ăn,như vậy mới mau lớn
- Muội...muội...ghét củ cải..Huhu..
Đắc Kỳ cười trong bất lực. Trẻ con dễ thương thật đấy.Nhưng cái bệnh lười ăn đúng là khó chữa nha.
Xảo Nhu chủ động ngồi bên cạnh Dịch Lăng Mặc. Khi nãy Xảo Nhu có lán lại,nhìn thấy thứ hắn trả lại cho Đắc Kỳ. Món đồ trong túi đó với ngọc bội của Nhiếp Khương Dương chính là một cặp a. Trên người Nhiếp Khương Dương luôn tỏa ra loại mùi hương y hệt,an yên như của Đắc Kỳ vậy.
- Nha đầu,Dương Đắc Kỳ là tỷ tỷ ruột của ngươi?
- "Gật đầu" .
- Còn bọn chúng?
- "Gật đầu"
- ....
Một kẻ ít nói gặp một kẻ có miệng mà không để nói tạo ra một hiệu ứng khá dị thường. Thời gian lặng lẽ trôi đi. Không khí vẫn lặng như tờ,không một chút biến động. Tử Đình chạy lại thản nhiên nằm gối lên đùi của Xảo Nhu,hồn nhiên mỉm cười. Xảo Nhu vui vẻ,cúi đầu cười theo,gạt phăng Dịch Lăng Mặc sang một bên.
Dịch Lăng Mặc cũng là lần đầu tiên gặp loại tình huống này. Trước giờ đều là người ta chủ động muốn bắt chuyện với hắn. Nay chính hắn chủ động bắt chuyện thì bị bơ toàn tập. Có lẽ hôm nay ra ngoài,quên mất không nhìn ngày.
Dịch Lăng Mặc đứng dậy. Hắn khẽ liếc nhìn sang Đắc Kỳ vẫn còn đang cố gắng dỗ dành một đứa trẻ,bất giác mà mỉm cười. Hắn quen Dương Đắc Kỳ không lâu,cùng lắm bị nàng phá tan căn phòng toàn bình hoa cổ,lại vài nhận lời khiêu khích từ làm. Nhưng tiểu quỷ mà hắn biết,chỉ biết phá phách tùy hứng,chứ không thể nào là tiểu cô nương trước mặt được.
Hắn lặng lẽ rời đi. Rút lui trong âm thầm.