Đắc Kỳ vội vàng quỳ gối đưa hai ngón tay lên phía trước nam nhân rồi hô lớn:
- Còn sống,nhanh,đưa tới y quán,cứu người.
- Nhanh,nhanh,cứu người.
Vài bá phụ thân thể cường tráng buông bỏ đồ nghề từ trong lò rèn chạy ra phụ nhau vác nam nhân rời đi. Trước khi đi,Đắc Kỷ không quên tặng cho nam nhân một cây châm vào sau gáy nam nhân,khẽ dặn dò:
- Bá phụ,cẩn thận một chút,nhớ để hắn nằm nghiêng người. Còn lại chỉ đợi đại phụ tới cứu hắn thôi. Người giữ bí mật giúp tiểu hài nhi nha.
Đám đông lần lượt giải tán. Đắc Kỳ đưa mắt nhìn lão bá bá rồi chạy đến ôm chân ông:
- Lão bá,người gãy mất một chiếc bàn,vỡ mất một chiếc bát,tiểu quỷ giúp người bán mì để đền lại nha.
- Tiểu quỷ nhà ngươi nha,dù là đại tiểu thư lá ngọc càng vàng nhà người ta rồi mà vẫn thích mấy trò nguy hiểm. Ta quản không nổi ngươi nữa rồi.
- Lão Tôn à,người phải quản nổi con.Để một ngày nào đó đám người kia quản không nổi con nữa muốn đuổi con đi,con còn về với lão. Tiểu quỷ không chịu đâu.
- Aiz,lão ta già rồi,không nuôi nổi một kẻ suốt ngày chỉ biết quậy phá như ngươi. Đao kiếm không có mắt,lần sau phải tránh,biết chưa?
- Dạ,tiểu quỷ biết rồi.
- Lúc nào cũng biết rồi mà có làm được đâu đâu,tiểu quỷ thối.
Đắc Kỳ cười xoa xoa nơi bị lão Tôn gõ. Tiểu quỷ nhanh tay xắn tay áo cùng lão Tôn dọn dẹp đống đổ nát.
Mặt trời lên càng lúc càng cao. Thời khắc giờ trưa đã điểm,khiến cho những cái bụng rỗng lập tức biểu tình tìm nơi dừng chân. Đắc Kỳ thay một bộ quần áo khác nhưng kì lạ thay lại vừa với dáng người như được đặt may từ trước,đội chiếc mũ lên đầu,vai vác thêm cái khăn,đứng trước mặt lão Tôn xoay một vòng rồi ra vẻ đắc ý rồi bắt đầu phục vụ đồ ăn.
Đắc Kỳ một tay hai khay,mỗi khay hai bát mì lớn. Thân hình nhỏ bé cao không qua cái bàn lớn,chỉ còn cách đưa ánh mắt đáng thương ra cầu cứu. Những vị khách rất khảng khái ra tay giúp đỡ tiểu quỷ đặt đồ ăn lên phía trên,còn thuận tay đặt vào chiếc túi nhỏ treo trước ngực Đắc Kỳ vài quan tiền như là thưởng riêng.
Mỗi lần như thế,Đắc Kỳ lại cười toe toét,thuận tiện khen ngợi vài câu.Thỉnh thoảng,tiểu quỷ dựa vào lòng bàn tay của người đó mà phán một vài câu vu vơ về tình duyên hay phú quý của người đó. Mấy cô nương nhìn thấy Đắc Kỳ mà cứ như vớ được vàng,nói cười ríu rít không thôi. Họ còn cảm thán hỏi lão Tôn:
- Chủ quán,người kiếm được ở đâu một tiểu nhị dễ thương như vậy? Có thể nhượng lại cho ta không?
Lão Tôn chỉ lắc đầu cười không nói. Tiểu quỷ đúng là nhiều trò. Nhưng cũng nhờ nó mà quán rôm rả hơn,ồn ào hơn,vui vẻ hơn.
Đắc Kỳ vội nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa. Tiểu quỷ giật nảy mình ngó về phía sau rồi lại nhìn sang lão Tôn cười gượng,khóe mắt khẽ giật. Lão Tôn được trận cười nắc nẻ khiến ai lấy đều tưởng lão điên. Đắc Kì vội vội vàng vàng đặt túi tiền lên bàn của lão rồi nhảy ra ngoài chạy mất dạng. Mấy tỷ tỷ không khỏi nuối tiếc nhìn theo.
- Tiểu quỷ,ngươi trốn cho kĩ.Haha..
- Lão...lão Tôn,tiểu..tiểu...
- Tiểu Hương đấy à? Tiểu thư nhà ngươi chạy trước rồi. Chắc lại ra bờ suối bắt cá.
- Cảm..cảm ơn..lão Tôn..
Một bóng người vụt qua mang theo Tiểu Hương đi. Nhìn vẻ mặt đau khổ của nha đầu,lão Tôn lại bật cười. Chủ tớ của cái phủ này,thật kì lạ.