“Tiểu Hân, rốt cuộc thì đâu mới chính là gương mặt thật sự của con?” ông cậu thở dài nhìn chằm chằm vào từng lớp mặt nạ bằng silicon đang cầm trên tay, ánh nhìn dần chuyển sang phía Giang Ngữ Hân, ông bất giác cười khó hiểu “cậu nuôi con từ bé đến lúc con khôn lớn thế này, nhưng nội tâm của con cậu chẳng hay biết gì cả, cậu chỉ nghĩ rằng con là một đứa bé bình thường như bao đứa bé khác, nhưng cuối cùng thì”
Giang Ngữ Hân đứng dậy, bàn tay cô nhúng vào một dung dịch trong suốt như nước, dung dịch đó bay hơi rất nhanh, cô nhìn cậu rồi đưa bàn tay có thấm dung dịch đã khô đó ngang qua mặt, rất nhanh một bộ mặt với mặt nạ khác lại hiện ra, cậu cô sững người như quá khinh sợ, Giang Ngữ Hân biến hóa với nhiều mặt nạ cho đến khi cô dừng tay lại, cúi sát gần cậu “đây là gương mặt thật của con”
Ông cậu nuốt nước bọt ừng ực, đôi tay run rẩy của ông bị đứa cháu gái nắm lấy rồi đặt lên da mặt của mình “cậu thấy xa lạ lắm đúng không, chỉ có cậu là người duy nhất biết gương mặt thật này của con thôi nhé” Giang Ngữ Hân đặt một ngón tay lên miệng của mình, cô ôm chầm lấy cậu “cậu yên tâm, cho dù trời có sập xuống, con cũng sẽ đỡ cho cậu”
“Tiểu Hân, cậu sợ rằng sẽ liên lụy con, vì cậu rất…vô dụng”
“Không sao cả, vì cậu là người thân duy nhất còn lại của con mà” Giang Ngữ Hân đứng bật dậy, cô áp đặt nhiều mặt nạ lên làn da của mình, giọng lạnh lùng khó tả “ngay cả giấy tờ tùy thân, thẻ sinh viên, thẻ ngoại bang,…tất cả và tất cả con đều mang gương mặt khác, chưa từng dùng bộ mặt này của mình, bởi vì hắc đạo hiểm ác, chúng đã giết chết cha mẹ con, cũng có ngày giết chết con, bang đại bàng, bạch hổ, kỳ lân và cả hắc long, bọn chúng đều phải chết”
“Đừng…đừng mà Tiểu Hân, bọn họ không dễ đối phó đâu, ngay cả cha mẹ con tài giỏi, mạnh mẽ như vậy cũng bị họ thanh trừ” ông cậu hai tay ngăn cản, giọng đặc khàn “bọn chúng chỉ cần thấy ai quá tài giỏi, có khả năng làm thủ lĩnh băng nhóm của họ, họ sẽ thủ tiêu ngay, nhớ năm xưa cha của con cũng vì thế mà bị thủ lĩnh băng đại bàng và hắc long giết chết”
Giang Ngữ Hân mím môi, tay cuộn tròn hình nắm đấm, cười lớn “haha cậu à, cậu nhớ vụ án hai năm trước không, chính là con” Giang Ngữ Hân trợn tròn mắt rất đáng sợ “con là người giết chết thủ lĩnh bang đại bàng và hắc long đấy, một tay con giết chết bọn họ, nhưng giới bạch đạo và hắc đạo đều không tìm ra tung tích của con. Đúng, cậu suy luận đúng rồi ‘phù thủy bóng đêm’, người có cả hàng ngàn gương mặt mà giới hắc đạo đang tìm kiếm, chính là con”
Không còn gì để che đậy nữa, đã đến nước này chuyện duy nhất Giang Ngữ Hân cũng đã kể với ông cậu của mình, cô nghĩ dù sao ông cũng nên biết, dù sao đi nữa cô cũng đã đóng kịch quá lâu rồi, cô muốn quay về với cuộc sống bình thường, không muốn giấu diếm người thân duy nhất của mình, cho cậu cô biết chuyện này, Giang Ngữ Hân đã đi một nước cờ rất lớn, cũng mong ông ấy không dính dáng gì đến cờ bạc để cô không phải ra mặt nữa, nếu không chuyện thân phận của cô bại lộ sẽ không hay.
….
“Alo, Lãnh Mạc, em sắp đáp xuống sân bay quốc tế, anh đến đón em nhé” giọng nói trong điện thoại như rất vui vẻ, nhưng ở tập đoàn Kris lúc này người đang nghe máy không phải Lãnh Mạc mà là thư ký riêng của hắn ta, nhanh chóng trả lời.
“Xin lỗi tiểu thư Hà Băng, boss hiện giờ không có mặt tại phòng làm việc”
“Thư ký Hà?” Cô gái lên giọng chất vấn
“Phải là tôi”
“Có biết Mạc đi đâu không?” Cô ta nghiêm nghị “anh ấy đang làm gì, bận chuyện của Hắc Long?”
“Tiểu thư, cô nên thận trọng đừng nhắc đến hai từ kia, kẻo bị lộ tung tích của boss, boss đi đâu làm gì tôi không biết thưa cô” nói rồi thư ký Hà ngắt máy, tiếp tục công việc mà Lãnh Mạc giao cho tại Kris, anh ta phải xử lý hàng trăm chứng từ và hóa đơn ở Kris đến đau đầu, vậy mà không hiểu vì sao boss có thể làm nhiều việc trong một lúc như thế, nếu nói trên đời này thật sự có siêu nhân, thì có lẽ là Lãnh Mạc.
Cô gái bên đầu dây điện thoại rời sân bay liền đến căn biệt thự của Lãnh Mạc, cô ta dường như rất thân thuộc với nơi này, bởi lẽ người hầu của Lãnh Mạc đều cúi chào cung kính cô ta và gọi cô ta bằng hai chữ “tiểu thư”, ngồi phịch xuống sofa, Hà Băng lên giọng “Lão đại đi đâu?”
Người của Lãnh Mạc vẫn cúi đầu đáp “lão đại đi từ sáng sớm nay, không cho thuộc hạ biết”
“Anh ấy có nói khi nào về không?” Hà Băng vắt chéo chân, tựa lưng vào thành ghế rồi nhắm mắt tận hưởng dư vị của khói thuốc lá
“Thưa tiểu thư không ạ”
“Tôi ngồi đây đợi Mạc, cho anh lui xuống” Hà Băng thở dài, cô gái chẳng hiểu vì sao cô đã báo trước cho hắn biết rằng hôm nay sẽ về nước, dặn dò kỹ lưỡng hắn ra sân bay đón cô, hắn cũng đã gật đầu, nhưng cuối cùng lại vì việc gì quan trọng hơn mà thất hứa với cô sao, đó là việc gì nhỉ?
Trên chiếc xe hơi kiểu dáng thể thao nhỏ nhắn, chỉ vẻn vẹn một thanh niên và tài xế lái xe, hắn ta vẫn điềm đạm, lạnh lẽo, gương mặt vẫn một màu băng giá, hai tay đan vào nhau
“Boss, anh định trực tiếp bắt cóc Giang Ngữ Hân” tên tài xế qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt đăm chiêu của hắn ta, mạo muội hỏi.
“Không”
“Vậy…vậy hôm nay anh ra là đi bắt ai?”
“Đến sòng bạc đi” Lãnh Mạc nghiêm nghị ra lệnh
Sau mười lăm phút, Lãnh Mạc đã có mặt ở sòng bạc Victoria của hắn, bước vào sòng bạc tất cả đều lùi ra sau nhường chỗ cho hắn đi, tất cả đều cúi chào kính nể trước boss.
“Chu Thái Lan, bắt lấy hắn ta” Lãnh Mạc chỉ tay về hướng người đàn ông già nua đang la hét cổ vũ, gương mặt thèm thuồng hướng về bàn cờ, mặc dù ông ta không chơi cùng bọn họ, chỉ nhìn cho đỡ ghiền.
Sau hiệu lệnh của Lãnh Mạc, Chu Thái Lan lập tức bị tóm gọn hai tay đặt ra sau lưng, miệng và mắt bị bịt chặt lôi đến một gian phòng tối tăm.
“Gọi Giang Ngữ Hân đến” người của Lãnh Mạc mở máy điện thoại, đồng thời mở miếng dán trên miệng ông ấy “nhanh”
“Tôi…tôi đã đắc tội gì…với các anh chứ” ông cậu vừa nói vừa mếu máo, chiếc điện thoại phía bên kia đang đổ chuông, ông sợ hãi phải nói chuyện với đứa cháu của mình.
“Alo, con đang mua táo, hôm nay cậu sẽ có món cà ri táo đỏ do chính Tiểu Hân nấu” Giang Ngữ Hân phấn khởi, giọng nói hào hứng. Lãnh Mạc có thể nhận ra giọng nói quen thuộc ấy, ánh mắt hắn ta vẫn cứ lạnh lùng như tảng băng ngàn năm “cậu…sao cậu im lặng vậy”
“Tiểu Hân à…huhu cậu bị…bắt rồi, con mau đến cứu cậu đi”
Giang Ngữ Hân đang lựa táo ngoài siêu thị, cô nghe xong tin này hai mắt như muốn nổ tung, bàn tay siết chặt bóp nát quả táo, nghiến răng “cậu lại cờ bạc?”
“Không…” giọng nói ông ta rụt rè “Giang Ngữ Hân, nếu cô không muốn thấy xác của lão già này thì ngay trong vòng 20 phút, phải có mặt ở căn nhà hoang rìa ngoại ô”
Tên nào đó ngắt máy khi Giang Ngữ Hân chưa kịp trả lời, nhìn vào màn hình điện thoại cô chửi thầm trong lòng.