Lãnh Mạc mặc kệ biểu hiện của ông ta thế nào, ngông cuồng ôm cổ Ngữ Hân cắn một cái. Ngữ Hân đỏ mặt, đẩy đầu hắn qua một bên né tránh “anh làm gì vậy, có ông cậu tôi ở đây đó”
Lãnh Mạc buông cô ra, đưa ánh mắt đầy kỳ hoặc nhìn người đàn ông đứng tuổi “ông có ý kiến gì không?”
“Th..ưa thưa…tôi không có” ông cậu sợ hãi đến mức phát âm không tròn chữ “lão đại…cứ tự…nhiên”
Ngữ Hân hốt hoảng, quát lớn “cậu à, cậu nói gì vậy chứ, chẳng phải cậu vừa khuyên con rằng nên suy nghĩ lại về việc kết hôn với anh ta, tại sao bây giờ cậu lại nói khác chứ?”
Lãnh Mạc nghe Ngữ Hân nói thế, từng sợi tơ máu trong đôi mắt nổi lên, hắn lại nhìn ông cậu, nụ cười ma quái “có thật không?”
Ông cậu xua tay phản đối kịch liệt, nước mắt như muốn trào ra “không có, không có”
“Nhưng mà rõ ràng vừa nãy cậu nói”
“Vậy ý ông thế nào về chuyện gả cô ấy cho tôi?” Lãnh Mạc cắt ngang lời Ngữ Hân, hắn chỉ muốn nghe sự chấp thuận của ông cậu, mà nói đúng hơn là hắn đang ép buộc lão ta gả cháu gái của lão cho hắn.
Ông cậu chẳng chần chừ một giây nào, tươi cười gật đầu lia lịa “dĩ nhiên rồi, tôi đồng ý gả Tiểu Hân cho lão đại, chỉ cần nó đồng ý nữa là được”
Lãnh Mạc nhếch môi, hắn hất tay ra hiệu cho ông già đó ra khỏi phòng. Lúc này trong căn phòng chỉ còn là nơi riêng tư của hai người. Lãnh Mạc hạ giọng “ông ấy đã đồng ý”
Ngữ Hân đứng dậy, cô tựa người vào thành cửa sổ “anh ép ông ấy”
“Thì sao nào?” Lãnh Mạc không chối cãi mà nói thẳng vấn đề
“Vô liêm sỉ”
“Đúng, vô liêm sỉ, thối tha, bỉ ổi, cầm thú,…em nói tất cả đều đúng. Nhưng như thế tôi mới chiếm được em” Lãnh Mạc ôm Ngữ Hân từ đằng sau, Ngữ Hân cũng không né tránh. Cơn gió lạnh của mùa đông dần qua đi, mùa xuân lại trở về, trong khung cảnh sáng sớm, hình ảnh một thanh niên hắc ám đang ôm cô gái bướng bỉnh vẫn khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải ghen tị với họ.
“Tôi không muốn kết hôn với một lão đại phong lưu”
“Tôi sẽ chỉ có một mình em làm vợ”
“Anh sẽ không giống Alex đấy chứ?”
“Ừm, Lãnh Mạc tôi chỉ có một mình em là phu nhân”
“Không phải vì trả thù cho Đông Kiều”
“Tôi xin thề với mạng sống của mình”
“Nhưng trong Hắc Đạo mạng sống chỉ được xem là cỏ rác”
“Giang Ngữ Hân” Lãnh Mạc nhíu mày “em muốn tôi phải làm sao mới chịu gả cho tôi”
Ngữ Hân cười hì hì, quay lại kiễng chân hôn môi Lãnh Mạc “lão đại, chúng ta kết hôn thôi”
….
Kể từ ngày Ngữ Hân chấp nhận lời cầu hôn của Lãnh Mạc cho đến ngày đám cưới chỉ đúng mười ngày. Đó là ngày do Lãnh Mạc chỉ định, hắn chỉ muốn nhanh chóng cưới cô về, đóng đinh chặt chẽ, cho cô danh phận là phu nhân của hắn, không bao giờ để cô chạy thoát nữa.
“Tiểu thư à không, phu nhân, cô đẹp quá” Tiểu Thúy nhìn Ngữ Hân mặc áo cưới ở phòng chờ mà hoa cả mắt, chiếc váy cưới trắng tinh khôi được chính nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới may, trên chiếc áo có đính hơn mười viên hồng ngọc lấp lánh. Điểm khác biệt là bộ váy cưới này là chính Lãnh Mạc đích thân mang đến cho Ngữ Hân, hắn rất mong chờ cô sẽ thích.
“Nóng thật đó” Ngữ Hân bĩu môi nhìn Tiểu Thúy, sau đó cô nở nụ cười “nhưng mà đẹp hì hì”
“Phu nhân, khoảng mười phút nữa là đến giờ cử hành hôn lễ. Khách khứa cũng đã đến đông đủ rồi”
“Ừm, tôi biết” Ngữ Hân đột nhiên cất giọng “ông cậu tôi đâu?”
“Cậu đây, Tiểu Hân” ông cậu cũng trong trang phục đồ vest lịch lãm, nhưng không đẹp bằng người thanh niên đứng bên cạnh ông “hôm nay con đẹp lắm”
“Cám ơn cậu, cám ơn vì cậu đã ở bên cạnh con” Ngữ Hân bỗng dưng cảm thấy chạnh lòng. Từ nhỏ đến lớn mặc dù cậu luôn làm cô liên tục lâm vào cảnh túng thiếu do trả nợ bài bạc của cậu, nhưng mà…ông ấy lại chính là người thay ba mẹ cô nuôi cô khôn lớn. Đúng hơn hết, Ngữ Hân nợ ông cậu rất nhiều “cám ơn cậu”
“Tiểu Hân, con sắp làm phu nhân của lão đại Hắc Long rồi, là một phu nhân của ông trùm, không phải muốn khóc là khóc, thái độ và biểu hiện sau này của con sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Lãnh Mạc, con phải nhớ tự kiềm chế cảm xúc của mình, biết chưa?”
Ngữ Hân gật đầu, lau nước mắt, cô lại mỉm cười rồi nắm tay ông cậu cùng bước ra lễ đường.
Không biết con có chọn đúng người đàn ông của đời mình hay không? Nhưng nếu sau này con cảm thấy mệt mỏi, lúc nhìn lại thì đã có cậu ở đó. Cám ơn cậu đã vì con rất nhiều.
Đoạn đường đến bên Lãnh Mạc quả không dễ đi chút nào, còn nhớ ngày đầu tiên anh ta đã dọa ném Ngữ Hân vào hồ cá sấu, dùng căn phòng số Tám là nơi trị thói bướng bỉnh của Ngữ Hân. Còn nhớ, khi phát hiện được cô đột nhập mật đạo cứu thím Lý không thành, đã tự sát trước mặt Lãnh Mạc, và còn rất nhiều biến cố xảy ra nữa. Nhưng mà, điều khiến Ngữ Hân cảm động nhất chính là Lãnh Mạc đã đỡ giúp cô một đao của Tiết Chí Khiêm ở tháp Eiffel. Người ta nói rằng chỉ cần cầu hôn với người mình yêu ở đỉnh ngọn tháp, thì hai người sẽ tiến đến hôn nhân và bên nhau trọn đời. Tuy Lãnh Mạc không tỏ tình với cô, hắn cũng không cầu hôn cô ở tháp Eiffel, nhưng hành động của hắn cũng thay cho lời nói. Ngữ Hân cười tươi xinh đẹp, tất cả mọi việc xảy ra đã gần một năm, như một thước phim quay chậm lại. Và bây giờ, khi ông cậu đặt tay Ngữ Hân vào tay Lãnh Mạc, cô mới hiểu thế nào là tình yêu.
“Giang Ngữ Hân, phu nhân của tôi” Lãnh Mạc ôm eo Ngữ Hân, trước sự chứng giám của mọi người hai giới hắc-bạch đạo hắn hôn môi cô một cách từ tốn “anh yêu em”
“Em cũng yêu anh” Ngữ Hân cầm bó hoa của mình, cô tung lên trời. Và rất hài hước là ông cậu bắt được.
Đám cưới diễn ra linh đình, tuy trước đó đàn em của Lãnh Mạc báo lại là Tiết Chí Khiêm cũng đến làm loạn, nhưng anh ta nghe nói rằng có cả giới bạch đạo đi dự tiệc cưới liền cắn răng tức giận bỏ qua thời cơ tốt hạ thủ bang Hắc Long.
Dany và Hà Sinh gãi đầu khi thấy Lãnh Mạc nuông chiều Ngữ Hân quá mức bình thường, Lãnh Mạc như bỏ đi vẻ lạnh lùng vốn có mà rất ôn nhu với phu nhân khiến đám người hầu cũng hoa cả mắt. Mọi người trong nhà dường như cảm nhận được tính khí dịu hẳn của thiếu gia, nhân viên của Kris thì được tăng lương, ai ai cũng vui mừng. Chỉ có riêng Hà Băng và Châu Kỳ là hai người đau khổ nhất. Hà Băng khóc suốt đêm sưng cả mắt, cô ta mếu máo với Hàn Duật “bây giờ họ đang làm gì nhỉ?” Cầm ly rượu loại nặng trên tay, Hà Băng khóc lóc.
“Em say rồi” Hàn Duật thấy em gái mình bi lụy, hắn cũng chỉ biết thở dài. Năm lần bảy lượt muốn lấy ly rượu trên tay Hà Băng nhưng anh ta đều không làm được “em mau thức tỉnh lại đi. Thừa biết Mạc không yêu mình mà vẫn đâm đầu vào”
“Khônggg, em không tin, anh ấy là bị con hồ ly tinh kia dụ dỗ” Hà Băng đập vỡ ly rượu xuống đất “em sẽ kéo anh ấy trở về, anh ấy là của em. Ha ha, phải rồi, anh ấy là lão đại mà, năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, em sẽ trở thành nhị phu nhân của Mạc, sau đó lợi dụng giết chết ả đàn bà kia”
Hàn Duật nghe những lời đó, có chút ghê rợn Hà Băng nhưng sau đó anh ta lại nghĩ chỉ vì yêu đương mù quáng, chỉ vì quá say rượu nên em gái anh mới nói như vậy thôi.
“Được rồi, Tiểu Băng, đi ngủ nào, em đừng quậy nữa”